Ngỗi Tân ở trong phòng trị liệu tâm lý suốt hai giờ, uống hết ba cốc trà kỷ tử táo đỏ, còn được người ta nhiệt tình mời đi ăn cơm trưa ở nhà ăn dành cho nhân viên.
Khi rời đi, Dương Tinh Vẫn chu đáo tặng cho cô một hộp đầy kỷ tử táo đỏ, nói: "Uống nhiều vào, bổ khí huyết. Tôi thấy sắc mặt cô lúc nào cũng nhợt nhạt, trông như bị thiếu khí huyết vậy."
Ngỗi Tân bất đắc dĩ nhận lấy lòng tốt của Dương Tinh Vẫn, ôm hộp trà trở về phòng nghỉ.
Giờ đã là buổi chiều, thời gian nghỉ trưa đã qua.
Cô đặt hộp trà xuống, sau đó đến sân huấn luyện của Đội Bảy để báo danh. Dù là thành viên chính thức hay thực tập sinh như cô, nếu không làm nhiệm vụ thì thời gian phần lớn là dành cho việc huấn luyện. Bắn súng, cận chiến – những bài tập thực chiến này là ưu tiên hàng đầu.
Cô đi thang máy xuống tầng hầm B1, toàn bộ nơi đây đều là khu huấn luyện.
Tại cửa vào phòng huấn luyện, cô quét mống mắt. Adam lên tiếng: "Nhân viên thực tập an ninh Ngỗi Tân, bạn có thể sử dụng thiết bị huấn luyện cơ bản tại khu A và B. Các khu vực khác tạm thời chưa mở quyền truy cập cho bạn."
Chế độ đãi ngộ của thực tập sinh và nhân viên chính thức có sự khác biệt. Ngỗi Tân không mấy bận tâm vì dù sao cô cũng chưa cần dùng đến các thiết bị cao cấp. Lần này cô đến phòng huấn luyện là để kiểm tra khả năng kiểm soát súng của mình.
Khu A có bao gồm phòng huấn luyện bắn súng. Khi bước vào, cô quét mắt nhìn quanh thấy không có nhiều người, liền tùy ý chọn một vị trí trống rồi đứng yên.
"Xin mời chọn vũ khí huấn luyện của bạn." Adam nói.
"Súng ngắn tiêu chuẩn."
Mặt bàn kim loại trước mặt lặng lẽ tách ra, một khẩu súng sơn đen nằm yên trên đó.
Ngỗi Tân nhấc súng lên, trầm tư vài giây rồi tháo rời nó, ghi nhớ từng bộ phận, sau đó lắp ráp lại từng chi tiết một.
Cô giơ súng lên ngang tầm mắt, điều chỉnh tư thế cầm súng sao cho thoải mái nhất rồi nói: "Mục tiêu ba mét."
"Đã thiết lập mục tiêu nhắm ba mét." Adam phản hồi.
Ngỗi Tân không nhắm kỹ, chỉ dựa vào cảm giác mà bóp cò. Liên tiếp những tiếng súng vang lên, tất cả đạn cô bắn ra đều trúng mục tiêu, không viên nào lệch khỏi bia, hơn nữa tất cả đều nằm trong vòng tròn tám.
Lực giật của khẩu súng này lớn hơn dự tính, khiến khớp ngón tay của cô hơi bị tê.
Cô không có khái niệm gì về thành tích của mình, liền thay băng đạn, tiếp tục thử nghiệm: "Mục tiêu mười mét."
"Đã thiết lập mục tiêu nhắm mười mét."
Lần này khoảng cách xa hơn, người có thị lực trung bình gần như khó có thể nhìn rõ các vòng trên bia bắn.
Ngỗi Tân giữ vững hơi thở, nâng súng lên, lần này cô nhắm cẩn thận hơn.
Cô siết cò, chỉ bắn một phát duy nhất.
"Pằng!"
Viên đạn trúng ngay trung tâm vòng tròn mười điểm!
Ngỗi Tân khẽ nheo mắt, "Adam, thiết lập mục tiêu mười lăm mét."
Cô thử nghiệm ở nhiều cự ly khác nhau, từ mười lăm mét tăng dần lên hai mươi lăm mét. Dù ở khoảng cách nào, điểm thấp nhất cô đạt được cũng không bao giờ dưới vòng bảy.
Ngón tay cô hơi tê dại, nhưng tâm trạng lại thư thái hơn hẳn, như thể mọi áp lực và phiền muộn đều theo những viên đạn mà bắn bay đi mất.
Thành tích này không thể không nhắc đến tác động của "Bản năng chiến đấu". Tuy nhiên cô vẫn có năng khiếu bắn súng. Qua từng lần bóp cò, cô dần hiểu rõ hơn về loại vũ khí này, huấn luyện chính là cách để cô làm quen với thứ kim loại giết chóc này.
Giờ đây cô có thể sử dụng súng thành thạo, thể lực và võ thuật cận chiến cũng không kém. Ngỗi Tân đã không còn là một kẻ yếu ớt nữa, thậm chí trong đội ngũ an ninh, cô cũng thuộc nhóm nhân viên có thực lực đáng kể.
Huống chi hiện cô giờ đã là một người có siêu năng lực.
Trong nhiệm vụ sáng nay cô đã giết chết Sài Kiếm, cướp đoạt siêu năng lực "Xuyên Bóng" của hắn.
Lúc này bảng trạng thái của cô có sự thay đổi rõ rệt.
[Thuộc tính cơ bản]
Tên: Ngỗi Tân
Nghề nghiệp: Kẻ Tước Đoạt
Siêu năng lực: [Xuyên Bóng – Cấp E] Bạn có thể sử dụng bóng tối để dịch chuyển trong phạm vi nhỏ.
Năng lực cố hữu:
[Nhân Cách Diễn Xuất] Bạn có diễn xuất rất xuất sắc, có thể đánh lừa hầu hết mọi người.
[Sinh Mệnh Kiên Cường] Bạn có sức sống ngoan cường như gián.
[Tránh Né Nguy Hiểm] Bạn có thể nhạy bén cảm nhận nguy hiểm và né tránh nó.
[Học Tập Nhanh] Bạn học bất kỳ kỹ năng nào cũng nhanh gấp đôi người thường.
[Bản Năng Chiến Đấu] Kỹ năng và năng lực chiến đấu của bạn đã khắc sâu vào cơ thể.
Sài Kiếm đã sử dụng "Xuyên Bóng" để trốn khỏi viện tâm thần. Năng lực của hắn thuộc cấp thấp và không phải lúc nào cũng thành công kích hoạt, đó là lý do hắn không thể chạy thoát khỏi Thủy Tức Ký Sinh.
Điều khiến Ngỗi Tân bận tâm chính là cách thức để đánh thức siêu năng lực. Liệu có phải là do may mắn hay còn do yếu tố nào khác?
Đồng đội của cô vô cùng kinh ngạc khi biết Sài Kiếm đã thức tỉnh, điều này chứng tỏ những người thức tỉnh không hề phổ biến mà là vô cùng hiếm hoi.
Khi vừa đặt chân đến thế giới này, bác sĩ Hoàng - một kẻ nằm vùng của Cơ Giới Bình Minh giống như cô từng đề cập rằng trong Cục Truy Bắt có người sở hữu siêu năng lực. Ông ấy còn đặc biệt nhấn mạnh phải cẩn thận với tổ trưởng tổ Trinh Sát Hình Sự, bởi vì năng lực của người đó rất có thể là "Phát hiện nói dối".
Điều này cho thấy danh tính của những người thức tỉnh và siêu năng lực trong Cục Truy Bắt có lẽ đã được bảo mật tuyệt đối, ngay cả đồng nghiệp cũng không biết gì về khả năng của nhau. Đến cả bác sĩ Hoàng là người làm việc lâu năm ở trung tâm y tế của Cục cũng chỉ có thể đưa ra phỏng đoán mơ hồ thay vì một đáp án chắc chắn.
Điều khiến Ngỗi Tân cảm thấy đáng tiếc là cô không tìm được nơi an toàn và kín đáo trong Cục Truy Bắt để thử nghiệm năng lực "Xuyên Bóng" vừa thức tỉnh. Còn ở nhà thì có Mặt Nạ Bạc, càng không có cơ hội thử nghiệm.
"Xuyên Bóng" là một năng lực tuyệt vời. Nếu sau này nếu cô bị tống vào ngục giam, nó có thể giúp cô vượt ngục. Dù sao Sài Kiếm cũng đã dùng nó để trốn khỏi bệnh viện tâm thần với hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt như thế kia.
Bị giam trong tù có lẽ là một kết cục khá tốt. Liên Bang không có án tử hình, nếu lạc quan mà nói, biết đâu cô có thể tìm được cơ hội thoát khỏi ngục giam. Còn nếu xui xẻo hơn thì chính là bị lộ thân phận và bị đồng đội cũ "thanh trừng".
Ngỗi Tân đặt súng xuống và đi tới khu B.
Khu B là khu huấn luyện cận chiến. Một số nhân viên an ninh đang mặc đồ tập, đeo găng tay và đấu đối kháng với nhau. Nhưng Ngỗi Tân không đến để tìm người đấu tập, cô muốn mượn thiết bị huấn luyện để kiểm tra sức mạnh của bản thân.
Ở góc khu huấn luyện có một máy đo lực đấm.
Cô từng đọc trên tạp chí ở Thế giới Thứ Nhất rằng cú đấm phải của Mike Tyson có lực khoảng 800 pound, trong khi huyền thoại võ thuật Lý Tiểu Long có lực đấm khoảng 350 pound. Chỉ số này liên quan mật thiết đến trọng lượng cơ thể, mà Tyson nặng gần gấp đôi Lý Tiểu Long.
Tất nhiên, lực đấm đơn thuần không thể phản ánh toàn bộ sức chiến đấu của một người, vì chiến lực bị ảnh hưởng bởi rất nhiều yếu tố. Nhưng ít nhất nó cũng có thể cho thấy một phần trình độ thể chất của cô.
"Lần trước tôi đo được bao nhiêu thế?" Ngỗi Tân hỏi.
Adam trả lời: "Kết quả lần trước của cô là 215 pound."
Đây là số liệu của "nhân viên an ninh Ngỗi Tân", không phải số liệu của nguyên thân. Vì vậy, cú đấm đầu tiên cô quyết định đánh thận trọng để tránh chênh lệch quá lớn so với kết quả cũ.
Cô điều chỉnh nhịp thở, siết chặt nắm tay, rồi tung một cú đấm mạnh vào máy đo.
"Bốp!"
Số liệu trên màn hình nhanh chóng tăng vọt, vượt qua mốc 200 và dừng lại ở 233 pound.
"Kết quả của cô đã tăng thêm 18 pound so với lần trước." Adam báo cáo.
Ngỗi Tân thở dài: Xem ra cô vẫn chưa đủ bảo thủ rồi.
Người chủ cũ của cơ thể này chắc chắn phải là một chiến binh siêu cấp ngang tầm Lý Tiểu Long. Không chỉ có sức mạnh mà còn có kỹ thuật, được huấn luyện bài bản, đúng nghĩa là một cỗ máy chiến đấu hình người.
"Ngỗi Tân!" Lan Lam bước vào khu B vẫy tay với cô. "Cô đang tập luyện à?"
"Ừ, cảm thấy hơi bị trật nhịp nên đến bắn vài phát súng và đấm vài cú cho quen lại." Cô xoay xoay vai, trả lời.
"Tôi chỉ cần không cầm súng một ngày là đã thấy tay chân lỏng lẻo. Phải luyện tập thường xuyên mới được. Có muốn đấu đối kháng không? Đừng nhìn tôi là kỹ thuật viên mà xem thường, tôi xếp trong top 10 của tổ Hiện Trường đấy." Lan Lam cười nói.
"Thôi, hôm nay tôi mới đi làm nhiệm vụ về nên thấy hơi mệt, trạng thái không được tốt." Ngỗi Tân cười từ chối. "Giang Minh sao rồi?"
"Phẫu thuật xong rồi, Lão Lưu đang chăm cậu ta." Lan Lam nói. "Cô đã ghé phòng trị liệu tâm lý chưa?"
"Đến rồi, bác sĩ Dương rất tốt, còn tặng tôi một hộp trà kỷ tử táo đỏ." Ngỗi Tân đáp.
"Anh ta có sở thích tặng đồ mà. Lần trước tôi đến anh ta tặng cho tôi một hộp cà phê hạt, bảo là kỹ thuật viên cần dùng não nhiều, uống cà phê sẽ tỉnh táo hơn …" Lan Lam nhún vai.
"Trong Cục Truy Bắt có nhiều người bị vấn đề tâm lý không?" Ngỗi Tân hỏi.
"Làm công việc này thì khó tránh khỏi áp lực. Tôi có một đồng nghiệp, lần đầu làm nhiệm vụ tiêu diệt sinh vật dị chủng thì về nhà gặp ác mộng cả tuần liền. May mà có bác sĩ Dương tư vấn tâm lý. Cục có một phòng trị liệu như vậy là rất cần thiết." Lan Lam thở dài, "Vấn đề tâm lý không được giải quyết kịp thời sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Tôi có biết một người như vậy, đồng nghiệp cũ phòng bên cạnh đã lỡ tay giết nhầm người dân thường nên sinh ra chướng ngại tâm lý, nhưng mọi người không phát hiện ra… cuối cùng thì cậu ta tự sát."
Lan Lam cảm thán: "Đôi khi con người có thể thể hiện sự kiên cường đáng kinh ngạc trước áp lực, nhưng cũng có lúc tinh thần lại yếu đuối đến mức không chịu nổi một cú sốc."
Ngỗi Tân trầm ngâm một lát rồi nói: "Tôi sẽ cố tránh phạm phải sai lầm như vậy… Thật ra, tôi muốn hỏi về chuyện chuyển chính thức. Anh có thể chia sẻ không?"
"Chẳng có gì cần phải giấu cả, đây đã thành bí mật công khai rồi. Mỗi đợt phỏng vấn thực tập sinh xin chuyển chính thức đều do cùng một nhóm giám khảo phụ trách." Lan Lam đáp. "Thông thường, giám khảo chính là tổ trưởng của các tiểu đội. Chỉ cần cô trả lời trung thực các câu hỏi là được, nhất định phải thành thật."
Nhất định phải thành thật? Ngay lập tức Ngỗi Tân nhớ đến lời cảnh báo của bác sĩ Hoàng, cùng với những tin đồn về siêu năng lực của tổ trưởng tổ Trinh Sát Hình Sự.
"Hiểu rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở." Tâm trạng cô hơi trùng xuống.
"Thực tập sinh an ninh Ngỗi Tân, vui lòng đến văn phòng Đội Bảy để báo danh."
Giọng Adam đột ngột vang lên.
Ngỗi Tân hơi sững người, nhưng Lan Lam chỉ cười: "Có khi đội trưởng gọi cô để bàn về việc chuyển chính thức đấy."
"Vậy tôi đi trước đây." Cô chào tạm biệt rồi rời khỏi khu huấn luyện.
Trong thang máy, đầu óc cô vô cùng bình tĩnh. Chỉ mới đến Thế giới Thứ Hai được vài ngày, vậy mà cô đã thay da đổi thịt hoàn toàn.
Từ một học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp đang loay hoay tìm việc làm thêm, cô đã trở thành một gián điệp trá hình hoàn hảo. Ngay cả tư duy cũng bị vai trò kẻ phản bội này đồng hóa—mỗi ngày cô đều phải tính toán đủ mọi thứ, lo nghĩ từng chi tiết, không được để lộ bất cứ sơ hở nào. Giao tiếp cũng phải cẩn trọng, ngay cả một câu nói cũng phải cân nhắc nhiều lần. Thật sự quá mệt mỏi.
Ngỗi Tân bước vào văn phòng của Thư Húc Nghiêu. Cánh cửa kim loại trượt mở.
"Đến rồi à, Ngỗi Tân." Thư Húc Nghiêu lên tiếng. "Điền vào đơn này đi."
Anh ta đưa cho cô một tập tài liệu giấy. Dòng chữ trên tiêu đề ghi rõ: Đơn xin chuyển chính thức.
"Vậy là tôi có thể chuyển chính thức?" Ngỗi Tân hỏi.
"Chỉ cần vượt qua vòng phỏng vấn cuối cùng là được. Không khó lắm, cô sẽ qua thôi." Thư Húc Nghiêu đáp. "Buổi phỏng vấn được xếp vào 9 giờ sáng mai, có vấn đề gì không?"
"Tôi không có vấn đề gì, đội trưởng."
"Rất tốt. Sau khi chính thức được nhận, cô có thể dọn vào ở ký túc xá nhân viên. Ở đó an toàn hơn nhiều so với phố An Bình gần nhà cô."
Sau khi điền xong đơn cũng đã đến giờ tan ca.
Ngỗi Tân chào Thư Húc Nghiêu rồi rời khỏi văn phòng, quay lại phòng nghỉ để lấy hộp trà táo đỏ kỷ tử mà Dương Tinh Vẫn tặng. Sau đó cô lại bước lên thang máy, xuống lầu chuẩn bị về nhà.
Vừa ngồi xuống ghế của tàu điện từ trường, cô lập tức mở giao diện liên lạc trên vòng tay ra. Mặt Nạ Bạc đã gửi cho cô hàng loạt tin nhắn.
"Tôi lại đến cảng rồi."
"Không tìm thấy gì mới, nhưng gặp mấy tên côn đồ chướng mắt. Tôi có thể giết bọn chúng không?"
"Cô không trả lời là tôi tự quyết định đấy. Chính cô đã nói tôi có thể tự đưa ra quyết định, đúng không?"
"Người đã giết xong."
"Gặp đám buôn lậu ở cảng…"
"Lần này không giết, bọn chúng chỉ buôn rượu thôi. Vặt vãnh, không đáng để mắt tới."
"Cô đang bận đến mức nào mà không trả lời tôi?"
"Khi nào cô tan ca?"
Ngỗi Tân nhìn một loạt tin nhắn mà chỉ biết câm nín, cô tắt màn hình tin nhắn của Mặt Nạ Bạc, lướt sang thông báo tiếp theo. Tin nhắn tiếp theo được gửi từ một người khác. Vừa nhìn thấy nội dung, Ngỗi Tân lập tức tập trung cao độ.
"0 giờ đêm nay, quán bar Hồng Bảo Thạch, Khu Cảng. Cuộc họp toàn đội tác chiến để thảo luận chi tiết kế hoạch đánh bom cảng. Tất cả thành viên bắt buộc phải có mặt."
Người gửi — Red.
Một mật danh hoàn toàn xa lạ.