Những xúc tu mạnh mẽ của Thủy Tức Ký Sinh đột ngột căng cứng, sau đó mềm nhũn. Cơ thể khổng lồ bán trong suốt như sứa tan chảy, phủ lên xác chết của Sài Kiếm.

Nó thực sự đang tan chảy, từ một sinh vật lai giữa bạch tuộc và sứa biến thành một vũng chất lỏng nhớp nháp như hồ.

Thủy Tức Ký Sinh chỉ có thể sống trong một khoảng thời gian ngắn sau khi rời khỏi vật chủ. Nó mạnh mẽ nhưng cũng mong manh, trí tuệ thấp kém. Sài Kiếm là vật chủ tiếp theo mà nó chọn. Khi ký sinh thất bại, nó cũng mất mạng theo.

Trong kênh liên lạc, giọng nói của Giang Minh vang lên đứt quãng. Anh ta rơi từ trên cao xuống nhưng chưa chết, vẫn đang mắc kẹt trong chiếc xe cảnh sát.

Qua ống ngắm, Ngỗi Tân thấy Thư Húc Nghiêu và Lưu Khang Vân đang lao đến chỗ chiếc xe cảnh sát rơi xuống, cố gắng cứu Giang Minh. Kính chống đạn của xe đã nứt, cửa xe bị méo mó. Thư Húc Nghiêu đạp cửa xe, hợp sức với Lưu Khang Vân kéo Giang Minh ra ngoài.

May mà có mưa, chiếc xe cảnh sát không bị cháy quá dữ dội.

"Làm tốt lắm, Ngỗi Tân!" Lan Lam vỗ mạnh vào vai cô, khen ngợi lớn tiếng. "Nhanh thu dọn trang bị, chúng ta xuống dưới gặp đội trưởng. Chiếc xe cảnh sát hỏng rồi, nhưng đội tiếp ứng sẽ đến ngay thôi. Chúng ta..."

Anh ta bỗng im bặt.

Bởi vì anh ta nhìn thấy bàn tay đang cầm súng của Ngỗi Tân đang khẽ run rẩy. Từ khi bóp cò đến giờ cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, cứng đờ.

"Cô ổn chứ, Ngỗi Tân?" Lan Lam lo lắng đỡ vai cô, giúp cô đứng vững.

"Tôi... tôi ổn." Ngỗi Tân khó khăn siết chặt khẩu K80, chống nòng súng xuống đất làm điểm tựa. Cô đã quỳ trong tư thế ngắm bắn quá lâu, đôi chân tê cứng.

Cảm giác lần này khác với khi giết hai tên cướp trước đó.

Lần trước là cô hành động theo phản xạ. Trước khi kịp nhận thức, hai người đó đã chết rồi. Cô bị cảm giác thiếu chân thực bao trùm từ đầu đến cuối. Nhưng lần này thì khác. Lần này chính tay cô đã bóp cò súng, nhìn viên đạn chí mạng xuyên thủng đầu Sài Kiếm.

Lan Lam hiểu ra: "Đừng để tâm lý đè nặng, Tiểu Ngỗi. Trước khi bị bắt, Sài Kiếm đã giết vợ con mình một cách tàn nhẫn. Hắn đáng phải đền mạng, nhưng pháp luật của chúng ta..." Anh ta vỗ nhẹ lên vai cô như muốn truyền thêm dũng khí và sức mạnh. "Hắn chết là đáng, cô đã diệt trừ mối họa cho người dân. Hơn nữa Thủy Tức Ký Sinh đã bám vào hắn rồi, dù sao hắn cũng không thể sống được."

Đây chính là điều khiến Ngỗi Tân không thể ngừng bận tâm.

Sài Kiếm này không phải "Sài Kiếm" kia.

Tội phạm Sài Kiếm đã bị người chơi Sài Kiếm thay thế. Kẻ sống trong thân xác của tên tội phạm là một linh hồn vô tội. Sài Kiếm không phải NPC của Thế giới Thứ Hai, hắn là đồng loại của Ngỗi Tân.

Lời của Lan Lam không mang lại bất cứ sự an ủi nào cho cô.

Cô lặng lẽ vác khẩu K80 lên rồi bước xuống bậc thang của tháp tín hiệu: "Đi gặp đội trưởng thôi."

Nhiệm vụ kết thúc, Sài Kiếm đã chết, cuộc khủng hoảng do Thủy Tức Ký Sinh cũng được giải quyết. Khi nhân viên an ninh tiếp ứng đến, bọn họ có thể quay về tòa nhà của Cục Truy Bắt.

Ngỗi Tân tháo mũ bảo hộ xuống. Cơn mưa tầm tã khiến người cô ướt sũng. Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u, chán nản thở dài.

Cô bắt đầu ghét trời mưa. Đây là ngày thứ ba cô đến thành phố Hắc Hải, và cũng là ngày thứ ba cơn mưa này không dứt.

"Sinh vật dị chủng đó là gì vậy?" Ngỗi Tân hỏi Lan Lam.

"Xử lý chúng là nhiệm vụ của đội tổ Ứng Cứu khẩn cấp. Cô chỉ là thực tập sinh an ninh, không cần biết quá nhiều." Lan Lam đáp. "Khi cô trở thành nhân viên chính thức, cô sẽ biết nhiều hơn về sinh vật dị chủng. Ngày đó không còn xa đâu. Lần này cô lập công lớn, đội trưởng sẽ giúp cô thăng chức. Cục Truy Bắt của chúng ta chủ yếu là duy trì trật tự an ninh, việc thanh trừng dị chủng rất hiếm khi xảy ra."

Ngỗi Tân nói: "Anh bảo chúng không nên xuất hiện trong nội thành, mà ở ngoài bờ biển..."

"Ừ, Thủy Tức Ký Sinh không thể rời khỏi nước. Tôi đoán là do trời mưa quá nhiều, nước biển tràn vào nên chúng mới có cơ hội lên bờ." Lan Lam nhíu mày suy nghĩ.

Ngỗi Tân quyết định hỏi thẳng: "Tôi chưa từng nghe về sinh vật dị chủng. Chúng xuất hiện thế nào vậy?"

"Tôi cũng không biết." Lan Lam lắc đầu. "Cô gặp phải dị chủng lần này là ngoài ý muốn. Cô là lính mới, không nên đối mặt với bọn chúng. Chúng có tác động thị giác quá mạnh... đúng không, rất kinh tởm?"

"Đúng là khá kinh khủng." Ngỗi Tân nhớ lại cảnh tượng xúc tu vung vẩy điên cuồng khi mình bóp cò súng, cảm giác buồn nôn dâng lên trong dạ dày.

"Thông thường Adam sẽ phát hiện dấu vết của chúng kịp thời, lúc đó Đội Ứng Cứu sẽ xuất hiện để ‘dọn dẹp’." Lan Lam nói. "Có khi cả tháng đội đó không cần phải ra ngoài, nhưng có khi chỉ trong một tuần đã phải xuất động vài lần…"

"Mỗi lần làm nhiệm vụ, các thành viên của Đội Ứng Cứu đều phải đối mặt với nguy hiểm như vậy sao?" Ngỗi Tân hỏi.

"Không phải lúc nào cũng thế." Lan Lam giải thích. "Đội Ứng Cứu không có nhân sự cố định. Khi có tình huống khẩn cấp, các thành viên sẽ được điều động từ các đội khác để lập thành một tổ đội tạm thời. Ví dụ như tôi…"

"Được rồi, Lan Lam." Thư Húc Nghiêu cắt ngang qua kênh liên lạc. "Chờ đến khi Ngỗi Tân trở thành nhân viên chính thức cậu hãy làm tròn bổn phận tiền bối mà giải thích. Được chứ?"

"Được! Xin lỗi nhé tôi lỡ nói hơi nhiều. Tiểu Ngỗi, cô cứ coi như chưa nghe gì đi." Lan Lam cười híp mắt. "Có một số thứ cần phải giữ bí mật." ( truyện trên app t.y.t )

"Tôi hiểu rồi." Ngỗi Tân đáp.

Có lẽ cô đã giành được sự tin tưởng của Lan Lam chăng? Quả nhiên việc cùng nhau chiến đấu sẽ giúp thắt chặt tình đồng đội.

"Người của chúng ta đến rồi." Thư Húc Nghiêu nói. "Điều xe cảnh sát bay đến đây, Giang Minh cần được chữa trị."

Adam nói: "Mệnh lệnh đã được truyền đi, Đội trưởng Thư."

Giang Minh bị thương không nhẹ, gãy xương cánh tay phải, bỏng nặng ở đùi. Khi anh ta lên xe đã đau đến mức toát mồ hôi lạnh. "Tôi phải thay một cánh tay máy thôi, như vậy sau này sẽ không lo bị gãy nữa."

"Tôi thấy cũng hợp lý." Lan Lam thò đầu vào trong xe. "Nghe nói Tiểu Ngỗi đã thay một cái đầu kim loại, ngưỡng mộ ghê. Đạn thường chắc không xuyên qua được đâu nhỉ?"

"Vậy anh cũng đổi một cái đi? Bác sĩ Hoàng phẫu thuật tốt lắm, hộp sọ của tôi và hàng nguyên bản trông chẳng khác nhau mấy." Ngỗi Tân liếc nhìn anh ta.

Lan Lam: "Chờ tôi dùng chán hàng nguyên bản rồi sẽ đổi sang phiên bản hợp kim."

Chiếc xe cảnh sát bay lên không trung, Ngỗi Tân ngồi ở hàng ghế sau cùng, đặt khẩu K80 ngang trên đùi. Qua lớp chiến giáp chống đạn, cô vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và trọng lượng nặng nề của thân súng.

"Cảm giác thế nào, Ngỗi Tân?" Người ít nói như Lưu Khang Vân cũng chủ động bắt chuyện.

"Không tốt lắm." Ngỗi Tân trả lời thật lòng.

"Bình thường thôi." Lưu Khang Vân điềm đạm nói. "Lần đầu tiên của tôi cũng vậy."

"Nói gì thì nói, cậu còn suýt bắn trúng đồng đội cơ mà." Giang Minh r*n rỉ chọc ngoáy. "Ngỗi Tân giỏi hơn cậu nhiều."

Lưu Khang Vân đỏ mặt, im lặng không nói gì nữa.

"Này đừng cứ chọc ngoáy người ta thế. Lão Lưu khó mở lời lắm đấy." Lan Lam cười.

Căng thẳng của nhiệm vụ đã qua đi, bầu không khí trong đội nhẹ nhõm hơn hẳn. Ngỗi Tân thỉnh thoảng đáp lại khi bọn họ trò chuyện, nhưng phần lớn thời gian cô giống như đang thả hồn đi xa, không quá chú ý đến những lời họ nói.

Xe cảnh sát cơ động từ từ đáp xuống, đồng đội lần lượt rời khỏi xe, cô cũng vác theo khẩu K80 bước xuống.

Bác sĩ và y tá đã chờ sẵn bên bãi đáp, khi thấy Giang Minh bị đỡ ra, bọn họ lập tức đặt anh ta lên cáng.

"Ai bị thương thì đi chữa trị, những người còn lại thì đi thay trang bị." Thư Húc Nghiêu nói. "Đi tắm đi, đừng để bị cảm vì dính nước mưa."

Ngỗi Tân theo Lan Lam đến phòng trang bị để thay đồ thường phục, sau đó đi cùng với anh ta đến phòng nghỉ.

Ngay trước cửa phòng nghỉ, Lan Lam dừng bước khiến Ngỗi Tân suýt đâm sầm vào lưng anh ta.

Lan Lam cười, chỉ vào tấm bảng trên cửa: "Đây là phòng nghỉ của nam, phòng nữ ở bên cạnh. Cô đang nghĩ cái gì mà mất tập trung vậy?"

"À… tôi không để ý." Ngỗi Tân lách người đi vào phòng bên cạnh.

Phòng nghỉ có phòng tắm riêng và đầy đủ tiện nghi. Ngỗi Tân tắm rửa, sấy khô tóc, rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha.

"Thực tập sinh an ninh Ngỗi Tân, đội trưởng Thư đang đợi cô bên ngoài." Adam nói.

Ngỗi Tân như một hồn ma chậm chạp bò dậy, đi mở cửa phòng nghỉ.

"Đội trưởng, có chuyện gì không?" Ngỗi Tân hỏi.

"Có, đi theo tôi." Thư Húc Nghiêu quay người dẫn đường.

Họ tiếp tục tiến về phía trước, dừng lại trước một cánh cửa kim loại có dòng chữ “Văn phòng trị liệu tâm lý.”

“Hôm nay đúng ca trực của chủ nhiệm Dương, cô có thể vào nói chuyện với anh ta.” Thư Húc Nghiêu nói với giọng ôn hòa.

Ngỗi Tân muốn từ chối: “Tôi không có vấn đề gì cả, đội trưởng. Tôi chỉ hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”

“Thể chất mệt mỏi có thể phục hồi bằng cách nghỉ ngơi, nhưng tâm lý mệt mỏi thì cần đến bác sĩ trị liệu.” Thư Húc Nghiêu nói. “Những ngày qua cô đã trải qua quá nhiều thứ, trạng thái tinh thần của cô không ổn định, cần được điều chỉnh. Vào đi, chủ nhiệm Dương là một bác sĩ trị liệu xuất sắc.”

Ngỗi Tân chần chừ giây lát rồi bước tới trước cánh cửa.

Cánh cửa kim loại mở ra, cô bước vào.

“Chào mừng.” Người đàn ông trong văn phòng lên tiếng, giọng nói dịu dàng. “Ngỗi Tân, đúng không? Tôi và đội trưởng của cô là bạn cũ.”

Chất giọng trầm thấp dễ nghe khiến người ta liên tưởng đến những nốt trầm của đàn cello.

Trên áo của anh ta có bảng tên: Dương Tinh Vẫn.

“Chào anh, chủ nhiệm Dương.” Ngỗi Tân đáp.

Dương Tinh Vẫn mỉm cười: “Ngồi đi, đừng căng thẳng như vậy. Phòng trị liệu tâm lý là nơi để thả lỏng.”

Ngỗi Tân làm theo, ngồi xuống chiếc ghế xoay đối diện anh ta.

Không gian nơi này quả thực khiến người ta cảm thấy thư thái. Thiết kế nội thất khác hẳn những căn phòng bên ngoài—sàn nhà bằng gỗ, tường dán giấy màu ấm, hai mặt tường được lắp đầy kệ sách với đủ loại sách giấy xếp ngay ngắn. Ngay cả ánh sáng cũng mang sắc vàng dịu nhẹ, hoàn toàn đối lập với thứ ánh sáng xanh lạnh lẽo bên ngoài hành lang.

“Cô muốn uống trà hay loại nước có gas mà giới trẻ thường thích? Tôi có đủ cả. Nếu không có thì tôi gọi người mang đến.” Dương Tinh Vẫn cười nói.

Phía sau anh ta là một quầy trà đang mở, những bình thủy tinh trong suốt đựng hơn chục loại trà khác nhau, từ trà thảo mộc rực rỡ sắc màu đến trà xanh, hồng trà truyền thống.

“Trà, loại nào cũng được.” Ngỗi Tân đáp.

Dương Tinh Vẫn ấn nút đun nước. “Vậy tôi pha cho cô một tách trà kỷ tử táo đỏ nhé, tôi uống loại này mỗi ngày.”

Ngỗi Tân: “…?”

Người trẻ tuổi như anh ta mà đã bắt đầu dưỡng sinh rồi sao?

Dương Tinh Vẫn thành thạo pha trà, còn bỏ thêm một viên đường đỏ vào tách sứ rồi đẩy tách trà về phía cô. “Cô thích cách bài trí văn phòng của tôi chứ?”

“Thích. Khác hẳn với những nơi khác.” Ngỗi Tân nhấp một ngụm trà.

“Tôi ghét màu sắc kim loại, nó quá lạnh lẽo. Nhìn lâu khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.” Dương Tinh Vẫn nói. “Trong xã hội bay giờ, số người mắc bệnh tâm lý ngày càng nhiều, không chỉ vì áp lực sinh tồn mà còn vì môi trường sống. Kim loại và máy móc đại diện cho hiệu suất, lý trí và sự chính xác. Con người ngày ngày bị vây quanh bởi kim loại và máy móc không thể nào thư giãn được. Vì vậy tôi thay đổi phong cách của căn phòng trị liệu này, biến nó thành một nơi ấm áp và tràn đầy ‘cảm xúc’ hơn.”

“Nơi này rất tuyệt.” Ngỗi Tân nói. “Chúng ta không bắt đầu buổi trị liệu luôn sao?”

“Đây chính là trị liệu.” Dương Tinh Vẫn nói. “Chúng ta trò chuyện, nói chuyện phiếm, giải tỏa tâm trạng.”

“Công việc ở Cục Truy Bắt rất căng thẳng phải không?”

“Cũng ổn, tôi là lính mới, đội trưởng và mọi người đều quan tâm đến tôi.” Ngỗi Tân đáp ngắn gọn.

“Cô có thể chia sẻ với tôi về những điều khiến cô trăn trở.” Dương Tinh Vẫn nói. “Ngỗi Tân, những người có thể vào đội tác chiến trên tiền tuyến đều không phải kẻ thụ động. Nếu cô đã nhận ra vấn đề, cô phải chủ động giải quyết nó. Đừng để bản thân trở thành kẻ bị động.”

Ngỗi Tân khẽ giật mình.

“…Quả thực tôi có một vấn đề.” Cô cúi mắt, nhấp ngụm trà rồi đặt tách xuống. “Trước đây tôi luôn nghĩ mình là người chủ động. Tôi cố gắng học tập, cố gắng vào đại học, cố gắng kiếm tiền… Nhưng gần đây, tôi bắt đầu trở nên thụ động.”

“Trạng thái thụ động thường xuất phát từ việc không xác định rõ mục tiêu phấn đấu.” Dương Tinh Vẫn nói. “Mục tiêu của cô là gì? Cô đã nghĩ kỹ chưa?”

Ngỗi Tân do dự: “…Trở thành người giàu?”

Dương Tinh Vẫn bật cười. “Cô thấy không? Ngay cả bản thân cô cũng không chắc chắn về mục tiêu của mình. Một mục tiêu đúng đắn sẽ khiến cô tràn đầy động lực ngay khi nhắc đến nó. Khi nói về mục tiêu của mình, giọng điệu của cô phải kiên quyết, dứt khoát, chứ không phải ngập ngừng như vậy.”

Ngỗi Tân cau mày.

“Xác định mục tiêu rất khó, tôi hiểu. Khi học đại học tôi cũng đã trải qua một giai đoạn mông lung kéo dài, mãi sau này mới hiểu được bản thân thực sự muốn gì.” Dương Tinh Vẫn nói. “Cô có thể từ từ suy nghĩ.”

“…Được.” Ngỗi Tân gật đầu.

“Trước mắt chúng ta tập trung vào vấn đề hiện tại.” Dương Tinh Vẫn nói. “Tôi đã nghe đội trưởng của cô kể, cô không thích ứng được với việc giết người.”

Ngỗi Tân khẽ “ừm” một tiếng.

“Cô có thể chia sẻ về cảm nhận của mình không?”

“Sát hại dị loại và sát hại đồng loại là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Anh hiểu cảm giác này không, chủ nhiệm Dương?” Ngỗi Tân hỏi.

“Dị chủng là sinh vật khác loài cho nên cô có thể nổ súng không do dự. Nhưng khi đối diện với con người, cô không thể giữ được sự lý trí như vậy, có đúng không?”

Ngỗi Tân không trả lời.

Trong nhận thức của cô, cô và Sài Kiếm là đồng loại, cô và Tập Lương là đồng loại. Nhưng tại Thế giới Thứ Hai này, ngoại trừ các “người chơi” ra thì tất cả đều là dị loại.

“Tôi đã giết chết một đồng loại.” Ngỗi Tân nói. “Mặc dù tôi biết mình không làm gì sai nhưng tôi vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ cảm giác này.”

“Sự đồng cảm của con người khiến cho cô có cảm xúc đó. Nhưng với tư cách là một nhân viên an ninh, cô phải học được cách đối diện với nó.” Dương Tinh Vẫn nói. “Bây giờ chúng ta hãy làm một giả định nhé, Ngỗi Tân.”

“Nếu trong nhiệm vụ lần đó, không có sự xuất hiện của dị chủng, không có mối đe dọa từ Thủy Tức Ký Sinh, cô sẽ xử lý Sài Kiếm như thế nào?”

Không chút chần chừ, Ngỗi Tân đáp: “Nếu hắn cầm vũ khí, tôi sẽ bắn gãy tay cầm vũ khí của hắn. Nếu hắn tiếp tục chống cự, tôi sẽ ngắm vào tay còn lại. Nếu vẫn chưa chịu từ bỏ, tôi sẽ tiếp tục bắn vào chân—cho đến khi hắn mất hoàn toàn khả năng phản kháng. Lúc đó, đội trưởng có thể khống chế hắn.”

Dương Tinh Vẫn nhìn cô: “Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nghĩ đến phương án trực tiếp bắn chết hắn, cô chỉ muốn khiến hắn mất đi khả năng phản kháng, đúng không?”

Ngỗi Tân gật đầu.

“Cô là một người lương thiện, Ngỗi Tân.” Dương Tinh Vẫn nói.

Nếu Sài Kiếm phản kháng, Adam sẽ xác định hắn là mối đe dọa, đồng đội của Ngỗi Tân sẽ trực tiếp bắn chết hắn. Chỉ khi Sài Kiếm hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng hắn mới có thể giữ được mạng sống. Hắn không được phản kháng, cũng không được chạy trốn, vùng vẫy là vô nghĩa.

Tứ chi mất đi vẫn có thể lắp máy móc, biết đâu dùng còn tốt hơn cả bộ phận nguyên bản.

Nhưng mất mạng rồi là mất thật.

“Bây giờ đưa ra giả thiết này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, hắn đã chết rồi.” Ngỗi Tân nói.

“Sau này cô sẽ còn đối mặt với nhiều tình huống như vậy, cô…”

Dương Tinh Vẫn chưa còn nói hết thì Ngỗi Tân đã cắt lời: “Tôi đang cố gắng kiểm soát sự đồng cảm. Những tình huống như vậy chắc chắn sau này sẽ còn gặp nhiều, tôi đã và đang tự mình khắc phục.”

“Cô cũng là một người kiên cường, Ngỗi Tân.” Dương Tinh Vẫn dịu dàng nói.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play