Có cả điền trang, cửa hàng…
Những món của hồi môn rực rỡ muôn màu này hoàn toàn vượt xa suy nghĩ ban đầu của Tô Phù.
Trên danh sách ghi rõ mấy chỗ điền trang, cửa hàng, Tô Phù nhớ kiếp trước những thứ đó đều trở thành của hồi môn của Tô Khinh. Nàng nhẹ nhàng dùng tay lướt qua những dòng ghi chép trên danh sách, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh như băng.
Kiếp này, các người đừng hòng lấy được bất cứ thứ gì từ tay ta!
Thu Tuyết đứng bên cạnh tức giận nói: “Tiểu thư sớm nên lấy lại của hồi môn rồi! Lần trước nô tỳ nhìn thấy, cây trâm ngọc tương hồng đính đá quý mà Nhị tiểu thư cài trên đầu, vốn là do tiên phu nhân để lại, rõ ràng là vật nên thuộc về tiểu thư! Bao nhiêu năm nay, những thứ tiểu thư dùng đều là đồ Nhị tiểu thư không chọn mới bị đưa qua Lan Hương Các cho chúng ta.”
Thu Tuyết càng nói càng giận,
“Rõ ràng tiểu thư của chúng ta mới là đại tiểu thư chính thất của Tô phủ!”
Bình thường ít nói, nhưng lúc này Thu Sương cũng lên tiếng: “Người ngoài đều nói hiện tại phu nhân đối xử với tiểu thư rất tốt; kỳ thực không phải vậy, phu nhân tốt với tiểu thư chỉ là bề ngoài. Nô tỳ hầu hạ bên cạnh tiểu thư bao năm nay, tự nhiên nhìn thấy rất rõ. Hiện giờ tiểu thư đã cập kê, nô tỳ chỉ sợ… lão phu nhân với phu nhân sẽ tùy tiện tìm một người nào đó để gả tiểu thư đi.”
Nếu là trước kia, Thu Sương tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này, vì khi đó, cho dù nàng có nói thì Tô Phù cũng sẽ không tin.
Sở dĩ hôm nay nàng mở miệng, chính là vì mấy ngày nay nàng cảm nhận được tiểu thư đã thay đổi rất rõ ràng không còn là người ngây ngô như trước.
Tô Phù không khỏi âm thầm cảm thán: hai nha hoàn này, kiếp trước đã nhìn rõ mọi chuyện hơn cả mình.
“Của hồi môn mẫu thân để lại cho ta, ta nhất định phải lấy lại! Bọn họ muốn đem ta gả đi để độc chiếm phần của hồi môn đó. Đừng mơ tưởng!”
Kiếp này, nàng sẽ chỉ gả cho Tiêu Quân Hòa.
Vừa nghĩ đến Tiêu Quân Hòa, thần sắc lạnh lùng trên mặt Tô Phù liền dịu xuống, nhiều thêm vài phần ôn nhu.
Hiện tại Tiêu Quân Hòa còn đang ở Mạc Bắc, tính theo thời gian thì còn khoảng ba tháng nữa mới có thể trở về.
Trong lòng Tô Phù đã bắt đầu mong chờ khoảnh khắc hai người gặp lại lần đầu tiên trong đời này…
Đến giờ Dậu, Tô Triết mới từ Hộ bộ trở về, liền bị An ma ma vẫn đứng chờ ngoài viện gọi lại:
“Lão gia, lão phu nhân gọi ngài đến một chuyến.”
Tô Triết thấy bộ dạng An ma ma hình như đã đứng đợi khá lâu, không khỏi hơi nghi hoặc hỏi:
“Chẳng hay mẫu thân có chuyện gì gấp sao?”
“Lão nô cũng không biết, lão gia đi rồi sẽ rõ.”
Khi Tô Triết tới nơi, lão phu nhân đang ngồi trên giường, có một tiểu nha hoàn đang bóp vai cho bà. Nhìn thấy Tô Triết đến, bà ta liền phân phó tiểu nha hoàn:
“Đi phòng bếp, mang bát canh mà ta sai người nấu riêng cho lão gia lên đây.”
Tô Triết ngồi xuống, uống một ngụm trà, rồi hỏi:
“Mẫu thân đột nhiên gọi nhi tử đến, chẳng hay có chuyện gì?”
Lão phu nhân hơi chỉnh lại thần sắc, nghiêm túc nói:
“Hôm nay Tô Phù đến thỉnh an ta.”
“Nó khỏi bệnh rồi thì đến thỉnh an ngài, chuyện đó có gì không đúng sao?” Tô Triết hơi khó hiểu.
Ánh mắt lão phu nhân hiện lên vài phần tàn nhẫn,
“Chuyện đó thì không có gì lạ, nhưng ngươi có biết hôm nay nó còn nói gì với ta không?”
Vừa nói, bà ta vừa dùng ngón tay hơi nhăn nheo, vàng như sáp của mình nhẹ nhàng gõ gõ lên chuỗi phật châu đeo nơi cổ tay.
Bà ta tiếp tục nói:
“Nó nói, nó muốn lấy lại của hồi môn mà mẫu thân nó để lại khi còn sống. Ngươi cũng biết số của hồi môn đó nhiều đến mức nào. Tuy rằng ngươi hiện tại là Hộ bộ Thị lang, chính tứ phẩm, nhưng lương bổng của ngươi cũng không đủ để nuôi nổi cả Tô phủ ăn mặc chi tiêu như hiện nay.
Huống chi, trên quan trường ngươi còn phải có bạc để lo liệu, đây cũng là một khoản không nhỏ. Vậy nên, của hồi môn kia tuyệt đối không thể để nó lấy lại!”
Tô Triết đang định uống trà thì động tác chững lại trong chốc lát:
“Cái gì? Nó muốn lấy lại của hồi môn?”
“Nhưng mà mẫu thân, số của hồi môn đó vốn ghi dưới tên nó, bây giờ nó đã cập kê, nếu thực sự muốn lấy lại thì e là chúng ta cũng khó từ chối…”
“Vậy nên hôm nay ta mới gọi ngươi đến vì chuyện này.”
Ánh mắt lão phu nhân trở nên độc ác:
“Nó bây giờ đã đến tuổi cập kê, cũng nên đến tuổi bàn hôn sự rồi. Gần đây ngươi nên chú ý nhiều hơn, xem có ai thích hợp để cưới nó hay không. Đợi đến khi nó xuất giá, chúng ta chỉ cần tùy tiện đưa cho nó một ít của hồi môn, bên ngoài nhìn vào cũng không thể nói gì. Nó bất quá chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, chẳng lẽ còn sợ không khống chế nổi nó?”
Tô Triết nghe vậy cảm thấy chủ ý này rất hay, hàng lông mày vốn đang nhíu chặt cũng giãn ra:
“Mẫu thân nghĩ vậy rất đúng, nhi tử mấy ngày tới sẽ chú ý tìm người thích hợp.”
Một đôi mẹ con tham lam vô sỉ! Nhìn bộ mặt khó coi của bọn họ đúng là không khác gì kiếp trước.
Một bên thì nhìn chằm chằm vào phần của hồi môn dày cộp, hận không thể chiếm làm của riêng. Một bên lại ra vẻ thanh cao, giả vờ đoan trang, mưu toan giữ tiếng thơm, bày ra dáng vẻ đạo mạo – thật sự là giả dối đến cực điểm!
Loại người vừa muốn chiếm tiện nghi, vừa muốn được tiếng tốt, thật khiến người ta buồn nôn…
Bên phía Chu thị, Tô Khinh cũng đang nói chuyện với Chu thị về chuyện của hồi môn.
Tô Khinh kéo cánh tay Chu thị làm nũng:
“Mẫu thân! Nhất định không thể để Tô Phù lấy lại của hồi môn đâu! Tất cả của hồi môn đó đều là của con! Tương lai con còn muốn làm Thái tử phi, của hồi môn làm sao có thể thiếu được!”
Chu thị nghe vậy liền dặn dò:
“Lời này con chỉ được nói với mẫu thân thôi, tuyệt đối không được để người ngoài nghe được, kẻo lại làm hỏng đại sự của phụ thân con.”
Chu thị nhẹ nhàng vỗ lên tay Tô Khinh, ánh mắt lanh lợi, ý vị sâu xa nói:
“Con cứ yên tâm, tổ mẫu con còn gấp hơn chúng ta. Phụ thân con vừa mới về đến phủ, liền bị tổ mẫu gọi đi ngay. Cho nên, việc này, chúng ta chỉ cần đứng nhìn là được rồi!”
Hiện giờ Chu thị đang quản lý sổ sách và ngân quỹ trong Tô phủ, Tô Triết vừa mới đi khỏi chỗ lão phu nhân, nàng liền lập tức nhận được tin tức.
Mà chủ nhân của món của hồi môn đang bị họ bàn bạc là Tô Phù lúc này lại đang thản nhiên ngồi hóng mát trong sân, ngắm nhìn Thu Tuyết đuổi bắt đom đóm!
Hiện tại đã vào đầu mùa hè, trời tuy đã tối nhưng vẫn vô cùng oi bức.
Lúc này, có một nha hoàn mang băng đến Lan Hương Các: “Đại tiểu thư, đây là phần băng vừa được phân phát, phu nhân sai nô tỳ mang đến cho ngài.”
Ánh mắt Tô Phù trở nên lạnh lẽo, nàng liếc nhìn tảng băng ít ỏi đến đáng thương mà nha hoàn vừa đặt xuống đất, khóe miệng khẽ nhếch, mang theo một tia châm biếm không dễ nhận ra, lạnh nhạt hỏi lại:
“Chẳng lẽ phủ chúng ta bây giờ đã nghèo đến mức độ này rồi sao? Mà cũng chỉ phân phát được một chút băng như thế này thôi à?”
Nha hoàn trong lòng chột dạ, không khỏi cảm thấy hơi sợ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mạnh dạn trả lời: “Hồi bẩm đại tiểu thư, đây đúng là phần phu nhân vừa phân xuống, mỗi viện đều nhận được định mức giống nhau ạ!”
Tô Phù nâng tay, giống như đang ngắm nghía bộ móng tay vừa được sơn màu, thản nhiên nói:
“Vậy sao? Thế thì ta cũng muốn đi hỏi mẫu thân một chút, xem có đúng như lời ngươi vừa nói không.”
Không đợi nha hoàn đáp lại, Tô Phù đã dẫn đầu bước ra khỏi phòng.
Lúc này Chu thị đang ngồi trên ghế thái sư đọc sách, vừa nghe thấy nha hoàn bên ngoài bẩm:
“Phu nhân, đại tiểu thư tới.”
Chưa kịp để Chu thị đáp lại, Tô Phù đã bước vào.
“Mẫu thân.”
Chu thị tươi cười niềm nở đón tiếp: “Phù Nhi, trời đã khuya thế này, sao con lại tới đây?”
Tô Phù liếc nhìn quanh phòng, thấy trong phòng đặt mấy chậu băng, nhiều hơn gấp mấy lần so với phần được đưa đến các viện khác, quả thật xa hoa vô cùng.
Thời đại này, băng là thứ vô cùng đắt đỏ, người dân bình thường căn bản không thể dùng nổi. Dựa theo lương bổng hiện tại của Tô Triết, Chu thị tuyệt đối không thể nào dùng được nhiều chậu băng như thế chỉ để mát mẻ.
Rõ ràng là đang dùng bạc từ của hồi môn của nàng để hưởng thụ!
Tô Phù âm thầm suy tính trong lòng, nàng phải sớm lấy lại của hồi môn, tuyệt đối không thể để cho những kẻ vô lương tâm này tiếp tục tiêu xài vô tội vạ như vậy!