“Đại tỷ tỷ còn giận muội chuyện lần trước sao?”
Tô Phù không thèm liếc Tô Khinh lấy một cái, trực tiếp vòng qua nàng rồi bước vào phòng…
Tô Khinh đứng nguyên tại chỗ, chiếc khăn tay trong tay bị nàng ta vò đến đầy nếp nhăn, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lão phu nhân đang ngồi nhắm mắt trong phòng, bên cạnh có một bà vú cúi đầu, nhỏ giọng ghé sát tai nhắc:
“Lão phu nhân, đại tiểu thư đến rồi.”
Tô Phù hành lễ: “Cháu gái đến thỉnh an tổ mẫu.”
Đợi hồi lâu không thấy lão phu nhân có động tĩnh gì, Tô Phù vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ, đứng bất động.
Một lúc sau, Tô Khinh bước vào,
“Tổ mẫu, cháu gái đến thỉnh an ngài!”
Vừa nghe thấy tiếng của Tô Khinh, lão phu nhân lúc này mới từ từ mở mắt ra, khẽ cười nói: “Khinh Nhi đến rồi!”
Dường như lúc này mới nhìn thấy Tô Phù đang đứng đó, liền “A!” lên một tiếng:
“Phù nha đầu cũng tới à? Còn đứng làm gì, mau lại đây ngồi cạnh tổ mẫu đi.”
Lão phu nhân ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Phù từ trên xuống dưới đánh giá một lượt,
“Mấy hôm trước nghe nói Phù Nhi bị bệnh, giờ nhìn khí sắc lại còn tươi tắn hơn trước nhiều đó!”
“Đa tạ tổ mẫu quan tâm, cháu gái đã khoẻ hơn nhiều. Mấy hôm nay không đến thỉnh an tổ mẫu, mong tổ mẫu đừng trách tội cháu.”
“Ừ, ta biết ngươi là đứa hiếu thuận. Nay khỏi bệnh liền vội đến thỉnh an thân già này, cũng coi như có lòng.”
Rồi giọng bà chợt đổi lại nghiêm khắc: “Nhưng sau này làm việc phải cẩn thận hơn, không thể tùy tiện như trước. Nếu lỡ đụng phải phu nhân hay tiểu thư nhà ai bên ngoài, gây họa cho Tô phủ, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
“Cháu gái hiểu rồi ạ.” Tô Phù ngoan ngoãn trả lời, vẻ mặt vô cùng nhu thuận.
Nhìn thấy vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời này của Tô Phù, lão phu nhân cũng hơi ngạc nhiên, nhìn nàng kỹ thêm vài lần.
Lát sau, Chu thị cũng tới nơi.
Hôm nay Tô Phù tới đây, không chỉ để thỉnh an lão phu nhân, mà cũng biết Chu thị sẽ đến, nên liền mở miệng nói tiếp:
“Tổ mẫu, mẫu thân, hôm nay Phù Nhi còn có một việc muốn thưa.”
Tô Phù nhẹ nhàng đứng dậy, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, giọng nói trong trẻo rõ ràng nhưng rất bình tĩnh. Nàng hành lễ với cả lão phu nhân và Chu thị:
“Giờ Phù Nhi đã cập kê, cũng coi như đã trưởng thành. Vì vậy, Phù Nhi hy vọng có thể lấy lại của hồi môn mà mẫu thân để lại khi còn sống. Nhân lúc chưa xuất giá, sớm học cách quản lý, như vậy sau này tiếp nhận mới không bỡ ngỡ, cũng không đến nỗi hoàn toàn không biết gì.”
Nghe những lời này của Tô Phù, sắc mặt lão phu nhân và Chu thị đều thoáng thay đổi.
Hai người liếc nhìn nhau, như đang trao đổi điều gì bằng ánh mắt.
Lão phu nhân nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Phù Nhi à, của hồi môn mẫu thân ngươi để lại từ trước đến nay vẫn do ta và mẫu thân ngươi thay ngươi giữ gìn. Là vì nghĩ cho ngươi thôi, một nữ nhi như ngươi làm sao có đủ tinh lực để xử lý những chuyện đó? Những việc như vậy, vẫn nên để người lớn trong nhà trông nom thì hơn!”
Chu thị cũng nhanh chóng lên tiếng phụ họa:
“Đúng vậy mà, Phù Nhi. Tuy rằng bây giờ con đã gần đến tuổi cài trâm, nhưng vẫn chưa đính hôn. Của hồi môn của con từ trước đến nay đều là do ta và tổ mẫu con cùng nhau quản lý giúp con, đợi sau này con xuất giá rồi sẽ giao trả lại cho con, chẳng lẽ con không yên lòng với ta và tổ mẫu con sao?”
Thế nhưng, Tô Phù nghe những lời ấy lại không hề dao động. Ánh mắt nàng tối đi vài phần, ngẩng đầu nhìn thẳng lão phu nhân và Chu thị.
“Tổ mẫu, mẫu thân, tấm lòng của hai người, Phù Nhi xin ghi nhận. Nhưng Phù Nhi tự biết, bản thân rồi cũng phải trưởng thành, không thể mãi dựa dẫm vào các bậc trưởng bối. Hơn nữa, của hồi môn này rốt cuộc cũng phải được giao lại vào tay Phù Nhi. Phụ thân từng dạy Phù Nhi rằng, là đại tiểu thư của Tô phủ, cần có trách nhiệm và đảm đương.”
“Của hồi môn này là kỷ vật mà mẫu thân để lại cho Phù Nhi để tưởng niệm. Phù Nhi tin rằng, chỉ cần cố gắng học hỏi, lại thêm sự chỉ dạy của tổ mẫu và mẫu thân, nhất định có thể quản lý tốt mọi việc!”
Nói đến đây, trong mắt Tô Phù ánh lên một tia kiên định và bất khuất.
Sắc mặt của lão phu nhân và Chu thị trở nên u ám, lời nói của Tô Phù vừa rồi đã chặn kín hết mọi đường lùi của các bà.
Tô Khinh đứng một bên cũng bắt đầu lo lắng. Sao Tô Phù đột nhiên lại muốn lấy lại của hồi môn?
Nàng ta từng lấy không ít thứ từ trong của hồi môn của Tô Phù. Nếu giờ để Tô Phù lấy lại, chẳng phải khác nào cắt thịt nàng sao!
Lão phu nhân ngồi trên ghế thái sư, trong tay cầm chén trà nóng, ánh mắt lấp lánh suy nghĩ.
Trong lòng bà ta thầm tính toán. Của hồi môn mà mẫu thân Tô Phù để lại là một khoản tài sản không hề nhỏ! Nếu để Tô Phù lấy lại khoản này, chi tiêu trong Tô phủ cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít.
Không được! Cho dù có phải liều mất mặt cũng tuyệt đối không thể để Tô Phù lấy lại của hồi môn!
Lão phu nhân khẽ nhấp một ngụm trà, đè nén cảm xúc, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
“Những lời ngươi nói không đúng rồi. Của hồi môn của ngươi, trước khi ngươi xuất giá vẫn là tài sản của Tô phủ. Chi tiêu ăn mặc hằng ngày của ngươi chẳng phải đều là Tô phủ cung cấp sao?
Nếu không có Tô phủ, có thể có ngươi ngày hôm nay sao? Ngươi chẳng những không biết ơn, ngược lại còn ở đây tính toán chuyện này với tổ mẫu và mẫu thân ngươi!”
Vừa nói, lão phu nhân vừa đặt mạnh chén trà xuống bàn, ngực phập phồng, như thể bị Tô Phù làm cho tức giận.
Sau khi ổn định hơi thở, bà ta nói tiếp:
“Hiện giờ ngươi vẫn chưa đính hôn, đợi đến khi việc hôn sự được định xong rồi, lúc đó học cách quản lý của hồi môn cũng chưa muộn.”
Nhưng trong lòng bà ta thì đang âm thầm tính toán: phải nhanh chóng tìm một người thích hợp để gả Tô Phù đi mới được!
Tô Phù vốn cũng không hy vọng có thể lấy lại của hồi môn chỉ với một lần đề cập, nhưng nhìn sắc mặt hiện giờ của lão phu nhân, nàng lại càng thấy ghê tởm vô cùng.
“Là cháu gái cân nhắc không chu toàn, đã để tổ mẫu và mẫu thân vất vả giúp Phù Nhi quản lý của hồi môn. Trong lòng Phù Nhi vẫn luôn cảm kích. Phù Nhi tin rằng, của hồi môn ấy chắc chắn sẽ được tổ mẫu và mẫu thân gìn giữ và làm ăn rất tốt!”
Nghe Tô Phù nói vậy, Chu thị lập tức nhớ tới những sản nghiệp trong của hồi môn của Tô Phù – nào là ruộng đất màu mỡ thu hoạch tốt, nào là những cửa hàng nằm ở các phố xá sầm uất – phần lớn trong số đó đều đã bị bà ta âm thầm thu vào tay mình.
Những thứ này, vốn dĩ bà ta tính sau này sẽ để lại cho Tô Khinh làm của hồi môn.
Nụ cười trên mặt Chu thị trong khoảnh khắc liền trở nên cứng đờ.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, sắc mặt lại trở về dáng vẻ dịu dàng từ ái như mọi khi, gương mặt nở nụ cười ôn hòa, lên tiếng nói:
“Phù Nhi cứ yên tâm, của hồi môn mà tỷ tỷ để lại cho con, đến lúc con xuất giá, nhất định sẽ giao trả nguyên vẹn cho con.”
Lão phu nhân đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt như có chút mệt mỏi, phất tay bảo mọi người:
“Được rồi, về đi! Ta thấy hơi mệt.”
Đợi sau khi mọi người đã rời đi, lão phu nhân lập tức ngồi thẳng người, dáng vẻ mệt mỏi ban nãy không còn chút nào.
Bà ta quay sang phân phó với An ma ma bên cạnh:
“Đợi Đại lão gia trở về, lập tức bảo hắn tới gặp ta.”
“Dạ, lão phu nhân.”
Tô Phù trở về Lan Hương Các, liền hỏi:
“Thu Sương, mẫu thân để lại cho ta của hồi môn có kèm theo danh sách không?”
“Có chứ tiểu thư, được để trong tráp dưới bàn trang điểm của ngài.”
Tô Phù nghe xong thì trong lòng mừng rỡ, có danh sách của hồi môn thì dễ xử lý rồi.
Đời trước, nàng vốn chẳng mấy quan tâm đến của hồi môn mà mẫu thân để lại, cũng không biết cụ thể bên trong có những gì. Khi gả vào phủ Tướng quân, Chu thị chuẩn bị của hồi môn cho nàng – bề ngoài nhìn có vẻ rất nhiều, món nào cũng đủ đầy, nhưng thực chất toàn là những thứ không có giá trị.
Sau khi gả vào phủ Tướng quân, nàng còn từng bị hạ nhân trong phủ lấy chuyện của hồi môn ra chế giễu, nhưng lúc đó nàng vốn không có tình cảm gì với Tiêu Quân Hòa, nên cũng chẳng để tâm.
Thế nhưng bây giờ thì khác. Đời này, nàng còn rất nhiều việc phải làm, mà nàng hiểu rõ không có tiền thì tuyệt đối không thể làm được gì.
Kiếp này, nàng cũng tuyệt đối sẽ không để cho phần của hồi môn mà mẫu thân để lại cho mình bị người khác ngang nhiên cướp đi nữa!