Quản gia phủ Tướng quân đầy vẻ kích động, vội vàng đi từ ngoài viện vào, trên tay cầm một phong thư.

Tô Phù nhận lấy bức thư từ tay ông ấy, trên mặt cũng lộ ra chút ý cười. Nhưng càng đọc đến phần sau, sắc mặt Tô Phù càng lúc càng trở nên tái nhợt, bức thư trong tay nàng trượt xuống, rơi xuống đất…

Nha hoàn Thu Sương thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình hơi trắng bệch, liền lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người sao vậy? Cô gia thắng trận chẳng phải là chuyện tốt sao?”

Ánh mắt Tô Phù có chút đờ đẫn, miệng khẽ thì thầm: “Thu Sương, hắn chết rồi! Tiêu Quân Hòa chết rồi!”

Năm Cảnh Văn thứ mười tám, Tiêu tiểu tướng quân đánh bại quân địch nước Tây Lăng, sau đó Tây Lăng dâng thư xin hàng, đồng thời cam kết trong vòng mười năm sẽ không xâm phạm biên giới Nam Tang quốc.

Tiêu Quân Hòa dùng tính mạng của mình đổi lấy mười năm thái bình cho Nam Tang quốc, nhưng sinh mệnh của hắn cũng mãi mãi dừng lại ở năm Cảnh Văn mười tám.

Toàn thể dân chúng Nam Tang quốc không ai là không tiếc thương Tiêu tiểu tướng quân – một thiếu niên anh tài, tuổi trẻ bạc mệnh.

Phủ Tướng quân rơi vào sự tĩnh lặng nặng nề, không còn sức sống như xưa.

Một ngày nọ, Tô Phù tình cờ bước vào thư phòng của Tiêu Quân Hòa.

Thư phòng của Tiêu Quân Hòa trước kia nàng chưa từng vào, ngày thường Tiêu Quân Hòa cũng sẽ không để nàng bước vào.

Trong nội thất thư phòng, Tô Phù phát hiện một bức tranh – một nữ hài tử khoảng tám tuổi, mặc váy dài màu hồng đào, trên làn váy thêu một con bướm trông sống động như thật.

Hài tử đứng dưới gốc cây hoa đào, đuôi lông mày và khóe mắt đều lộ vẻ tươi cười.

Tô Phù nhìn bức tranh treo trên tường, khó mà tin nổi – người trong tranh… chẳng phải chính là mình sao?

Trong lòng Tô Phù dâng lên nỗi đau khó kìm nén, giọng nói run rẩy: “Tiêu Quân Hòa, đồ ngốc này, đồ ngốc…”

Đúng lúc đó, từ phía sau bức tranh rơi ra một quyển sổ, bìa sổ đã ố vàng, nhìn qua cũng biết đã trải qua nhiều năm tháng.

Tô Phù nhặt quyển sổ lên, ngón tay run rẩy mở từng trang ra.

“Hôm nay, ta suýt nữa tưởng mình sẽ chết đuối, may mà có một tiểu muội muội cứu ta! Nàng nói nàng tên là A Phù. Lúc đó ta lại không hỏi rõ nhà nàng ở đâu, cũng không biết sau này còn có thể gặp lại nàng hay không!”

“Hôm nay, ta rất vui! Vì ta lại gặp được A Phù. Ta muốn đến gần nói chuyện với nàng, nhưng bên cạnh nàng có rất nhiều người… Nghe người khác gọi nàng là Tô đại tiểu thư, thì ra nàng là trưởng nữ của Tô đại nhân, Tô Phù.”

“Hôm nay, ta vô tình nghe Nhị hoàng tử nói, bệ hạ định ban hôn cho Tô đại tiểu thư với Ngũ công tử Ngô Nguyên của phủ Ngô Quốc Công. Sao nàng có thể gả cho Ngô Nguyên được! 

Ngô Nguyên là kẻ nổi tiếng ăn chơi ở kinh thành, thường lui tới thanh lâu, ham mê nữ sắc, căn bản không phải là người xứng đáng. Ta không thể trơ mắt nhìn nàng gả vào phủ Ngô Quốc Công.”

“Hôm nay, ta vào cung, lấy công trạng chiến đấu làm lý do xin bệ hạ hạ chỉ ban hôn, bệ hạ đã đồng ý. Nhưng ta lại chưa được sự đồng ý của nàng mà tự ý cầu thánh chỉ, không biết nàng có trách ta hay không…”

Từng giọt nước mắt rơi xuống trang giấy, Tô Phù đưa tay nhẹ nhàng lướt qua từng hàng chữ, lòng bàn tay siết chặt tờ giấy ố vàng, môi run run, miệng thì thào:

“Thì ra chúng ta đã gặp nhau từ sớm như vậy! Thì ra thánh chỉ ban hôn này là do chàng dùng quân công để xin được… thì ra là vậy…”

Ánh trăng chiếu vào thư phòng, rọi sáng Tô Phù đang ngồi một mình nơi góc vắng. Nàng lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn nhìn lên bầu trời đêm, trong lòng trào dâng một nỗi đau không thể nói thành lời khi nhớ lại biết bao chuyện đã qua.

Ba năm sau.

Trong cuộc tranh đoạt ngôi vị Thái tử, Tiêu gia bị cuốn vào vòng xoáy ấy.

Năm Cảnh Văn thứ hai mươi mốt, Thái tử đăng cơ, nam nhân Tiêu gia bị xử trảm ngay tại cổng thành, nữ nhân thì bị lưu đày.

Tiêu gia từng bảo vệ Nam Tang quốc trăm năm, giữ vững cương thổ của đất nước này. Dù là giặc ngoại xâm hay loạn lạc nổi lên bốn phía, Tiêu gia luôn xông pha nơi tiền tuyến, lấy tính mạng của mình bảo vệ mảnh đất này và sự bình yên của dân chúng.

Thế nhưng, Tiêu gia lại rơi vào kết cục như thế, thật khiến người ta xót xa!

Tô Phù chết trên đường lưu đày, vào giây phút hấp hối, trước mắt nàng hiện lên cảnh tượng ngày thành thân với Tiêu Quân Hòa khi xưa.

Thiếu niên tướng quân tuấn tú, đứng thẳng người, dáng người cao ráo. Ánh mắt hắn kiên nghị, gió nhẹ thổi qua khuôn mặt lạnh lùng, khiến vài sợi tóc bay nhẹ, lại càng làm nổi bật vẻ trẻ trung, tràn đầy sức sống của thiếu niên ấy.

Một thiếu niên tốt đến như vậy, bảo nàng sao có thể không yêu được chứ?

Trong mắt Tô Phù hiện lên một nụ cười dịu dàng đầy lưu luyến, khẽ nói: “Tiêu Quân Hòa, nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn gả cho chàng!”

. . .

Trong Tô phủ, tại Lan Hương Các.

“Tiểu thư tỉnh rồi! Thu Sương tỷ tỷ, tiểu thư tỉnh rồi!”

Tiếng nói vui mừng của tiểu nha hoàn Thu Tuyết vang lên từ trong phòng, sau đó là bóng dáng của một nha hoàn khác chạy vào.

“Tiểu thư thật sự tỉnh rồi sao?” Thu Sương hỏi lại, vẫn chưa dám tin.

Đôi mắt Thu Tuyết đỏ hoe, giọng mang theo tiếng khóc: “Thật mà! Thật sự! Tiểu thư hôn mê hai ngày, cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

Tô Phù nhìn hai nha hoàn đang đứng trước mặt mình, nhất thời cảm thấy choáng váng.

Thu Sương đã gả cho con trai một quản sự, nhưng chưa tới hai năm thì qua đời. Thu Tuyết thì theo nàng về phủ Tướng quân, trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị Thái tử đã chết vì bảo vệ nàng.

Vậy giờ là chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ vì nàng chết rồi nên mới có thể nhìn thấy các nàng?

Tô Phù đang mải suy nghĩ thì bị giọng của Thu Sương cắt ngang.

“Thu Tuyết, mau đi báo cho phu nhân biết, nói tiểu thư đã tỉnh lại, nhanh đi mời đại phu đến xem cho tiểu thư.”

“Dạ, dạ, muội đi ngay.”

“Khoan đã!” Tô Phù lên tiếng ngăn lại.

Nàng nhẹ nhàng vén chăn dậy, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp.

“Sao ta lại hôn mê hai ngày?”

“Tiểu… tiểu thư, người không nhớ sao?” Thu Sương có chút lúng túng, người bình thường luôn trấn tĩnh như nàng giờ giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

“Tiểu thư, người là vì làm hỏng vòng tay của Nhị tiểu thư nên bị lão gia phạt quỳ. Sau đó lại gặp mưa nên mới sốt rồi hôn mê hai ngày! Người thật sự không nhớ sao?” Thu Tuyết giọng nghẹn ngào, mang theo vẻ ấm ức nói.

Làm hỏng vòng tay? Bị phạt quỳ?

Tô Phù trong đầu dần hồi tưởng lại lời của Thu Tuyết, trong lòng bắt đầu kích động: “Thu Tuyết, bây giờ là năm nào?”

“Tiểu thư, hiện tại là giờ Thân rồi ạ.”

“Không phải, ta hỏi các ngươi, bây giờ là năm Cảnh Văn thứ bao nhiêu?”

Thu Sương và Thu Tuyết liếc nhìn nhau, Thu Tuyết đáp: “Bây giờ là năm Cảnh Văn mười sáu đó, tiểu thư!”

“Cảnh Văn mười sáu năm, Cảnh Văn mười sáu năm…” Tô Phù mím chặt đôi môi khô khốc, thấp giọng lẩm bẩm.

Vừa nói, nước mắt nàng vừa trào ra, nghẹn ngào khóc lên: “Tạ ơn ông trời đã cho tiểu nữ một cơ hội này!”

Kiếp trước, Tô Triết – cũng chính là phụ thân nàng – vì lợi ích riêng mà muốn gả nàng cho Ngô Nguyên. Ngô Nguyên là kẻ ăn chơi có tiếng trong kinh thành, tuy gia thế hiển hách nhưng chẳng có nữ tử nào chịu gả cho hắn.

Nếu không phải Tiêu Quân Hòa cuối cùng cầu được thánh chỉ, nàng thật sự đã phải gả cho Ngô Nguyên rồi!

Kiếp trước Tô Phù đến lúc gần chết mới biết, thì ra Ngô Nguyên căn bản không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Thực ra Ngô Nguyên từ lâu đã cấu kết với Thái tử. Những nơi hắn thường ra vào như kỹ viện, tửu quán thực chất là nơi liên lạc giữa Thái tử và người nước Tây Lăng.

Vài năm sau, Thái tử cấu kết với Tây Lăng làm phản, thuận lợi đoạt được ngôi báu.

Sau khi đăng cơ, Thái tử phong Tô Khinh làm hoàng hậu. Rồi mượn cớ Tiêu gia cấu kết với quân địch mưu phản, ban chiếu xử trảm toàn bộ nam nhân họ Tiêu, kể cả Huyền Giáp Quân dưới trướng Tiêu gia – đội quân bảo vệ đất nước. Toàn bộ nữ quyến họ Tiêu đều bị lưu đày.

Mãi đến ngày trước khi bị lưu đày, Tô Phù mới biết được, thì ra người muội muội cùng cha khác mẹ – Tô Khinh – từ lâu đã cấu kết với Thái tử. Tô gia cũng sớm đã đứng cùng một phe với Thái tử.

Tô Khinh đội mũ phượng, ăn vận hoa lệ đứng trước mặt nàng, cười khẽ nói: “Tỷ tỷ, ta thay cha và mẹ đến thăm tỷ một chút. Dù sao thì… sau này muốn gặp lại tỷ một lần nữa, e là khó lắm!”

Nàng ta vừa nói vừa khẽ cười.

“Phụ thân nói, tỷ tỷ đã gả vào Tiêu gia thì chính là người nhà Tiêu gia. Nay Tiêu gia dám mưu phản làm loạn, phụ thân cũng không thể che chở cho tỷ được nữa. Mong tỷ đừng trách phụ thân!”

Có lẽ trong lòng từ sớm đã đoán được kết cục sẽ như vậy, lúc đó Tô Phù vô cùng bình tĩnh, không hề có chút oán hận hay phẫn nộ nào.

Tô Phù lạnh lùng ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn Tô Khinh: “Tiêu gia mưu phản? Ta và ngươi đều rõ ràng ai mới là kẻ mưu phản thật sự. Ngươi cần gì phải giả vờ ở đây nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play