Thiên Hồi co ro trong tủ, nghiêng đầu tựa vào tấm ván.
Cậu lặng im, lắng nghe tiếng mưa rào rào bên ngoài.
Khi mấy người kia đi qua, khoảng cách không gần lắm và lại đang mưa nên giọng nói không được rõ ràng cho lắm.
Nếu không mưa, có lẽ cậu đã đi ra rồi.
Vì cậu và hoa ăn thịt đều ở đây nên có lẽ Nam Đình Cận cũng...
Nhưng nếu cậu nghe nhầm thì sao.
Từ khi tỉnh dậy đến giờ, cuối cùng cũng được an toàn, nhớ lại những tình huống đã trải qua trên đường đi, không sợ là không thể.
Nếu manh động để lộ thân phận, có thể lại sẽ gặp nguy hiểm.
Thêm nữa bên ngoài vẫn đang mưa, dính nước mưa sẽ bị thương, bên cạnh cậu còn có hai loài thực vật.
Thiên Hồi cúi đầu nhìn quả ớt và cây bắp cải trong lòng.
Ở nơi hoàn toàn xa lạ này, những người cậu sẵn lòng tin tưởng tiếp xúc có lẽ chỉ còn lại các loài thực vật.
Hơn nữa vạn nhất quả ớt và cây bắp cải bị phát hiện cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.
Chúng một đứa hai chân bị thương nặng, đứa kia nhỏ xíu, nhìn là biết không có sức chiến đấu gì.
Thiên Hồi nhớ trong phân tích phe phái của game có nói, mấy năm gần đây các loài thực vật đột biến bị con người và zombie săn bắt nên tình hình chung không được tốt lắm.
Hơn nữa, hôm nay cậu gặp hai đội người, đều nhắc đến hoa ăn thịt.
Chẳng lẽ họ đều đang tìm kiếm hoa ăn thịt, muốn bắt nó?
Nghĩ đến việc hoa ăn thịt bị thương trước khi biến mất, Thiên Hồi trong lòng càng thêm lo lắng.
Cậu cũng muốn tìm thấy nó, đó là một trong những người bạn thân nhất của cậu.
Còn có Nam Đình Cận nữa, nếu anh thực sự ở đây thì tốt quá.
Thiên Hồi không nhịn được buồn bã, vẻ mặt càng thêm mơ hồ và ủy khuất.
Cậu muốn về khu vườn nhỏ, không muốn ở lại nơi này.
Bắp cải dường như cảm nhận được tâm trạng của Thiên Hồi, dùng lá chạm vào lòng bàn tay cậu rồi ngẩng đầu nhìn.
Thiên Hồi ôm chặt hai loài thực vật, nhắm mắt nghỉ ngơi.
-
Đêm xuống, mưa dần tạnh.
Có vài con zombie cấp thấp lẻ tẻ đi qua đống đổ nát nhưng không phát hiện ra Thiên Hồi đang trốn trong tủ.
Thiên Hồi không muốn đi ra ngoài, trong bóng tối lấy quả cuối cùng ra cùng chia với hai loài thực vật.
Lượng ăn của cậu rất ít nhưng có vẻ đói rất nhanh, mới qua vài giờ mà trạng thái lại biến thành [Nguy hiểm].
Ăn một phần ba quả thì lại chuyển thành [Tạm ổn].
Lần này quả ớt ngoan ngoãn chấp nhận cho ăn, nuốt thịt quả trong vài miếng.
Bắp cải nhận thức ăn từ Thiên Hồi đưa tới, thực sự thụ sủng nhược kinh, bưng trong tay một lúc lâu rồi quay đầu chạy đến góc cắm đầu ăn ngấu nghiến.
Ăn no xong, bắp cải quay lại bên cạnh Thiên Hồi, thân thiết dựa vào cậu.
Giải quyết xong "bữa tối", độ trung thành của quả ớt không thay đổi, bắp cải trực tiếp tăng lên 50%.
Thiên Hồi mở sổ tay ra, thanh kỹ năng đã được cập nhật.
[Giống loài]: Bắp cải tí hon
[Cấp độ]: Cấp thấp (Hiền lành đáng yêu)
[Trạng thái]: Tốt
[Độ trung thành]: 50%
[Kỹ năng cơ bản]: Ẩn nấp (Duy trì 50 giây)
[Kỹ năng cao cấp]: Tàng hình (Duy trì 50 giây)
[Kỹ năng cuồng nộ]: Chưa xác định
[Chi tiết chuẩn bị chiến đấu]: Mở khóa khi độ trung thành đạt 80%
[Nghề nghiệp đề xuất]: Sát thủ/Hỗ trợ
[Cấp độ nghề nghiệp]: Sơ cấp
[Điểm kỹ năng]: Tấn công 0 Phòng thủ 0 Tốc độ 0 (Tạm thời không có điểm kỹ năng khả dụng)
Bắp cải nhỏ không biết Thiên Hồi đang xem gì, tò mò đánh giá cậu với vẻ mặt hiền lành vô hại.
Thiên Hồi nghĩ thầm, nó nhỏ như vậy, ngay cả tự tìm thức ăn cũng khó khăn thì làm sao làm sát thủ được...
Cậu lại mở cửa hàng ra xem và thực sự bị sốc.
Trong giao diện cửa hàng, hàng hóa chật kín từng dòng một.
Có đồ dùng hàng ngày, dược phẩm, vật liệu vũ khí, nâng cấp thực vật, vật phẩm đặc biệt, tổng cộng năm phân loại.
Thiên Hồi đều xem qua sơ lược, trong đồ dùng hàng ngày có các loại thức ăn và nước, còn có quần áo.
Chủng loại dược phẩm không nhiều, chia thành hồi mana, hồi máu và thuốc vạn năng, mỗi loại có các cấp độ khác nhau, cấp độ càng cao càng đắt.
Vật liệu vũ khí đúng như tên gọi, ngoài việc bán các loại vũ khí to nhỏ còn bán những thứ như gạch xi măng, hiển thị dùng để xây dựng căn cứ.
Thiên Hồi lại mở nâng cấp thực vật ra, là bán điểm kỹ năng.
Còn mục vật phẩm đặc biệt chỉ có hai món hàng là nước tiến hóa và đậu hồi sinh.
Thiên Hồi gần như hoa mắt, cậu lại nhìn về số dư...
Đồ nhiều như vậy nhưng chẳng mua được mấy món.
Số dư của cậu chỉ có 200, lật tung cả cửa hàng lên chỉ đủ mua một miếng bánh mì nhỏ hoặc một viên thuốc vạn năng cấp sơ.
Vừa mới ăn tối xong nên Thiên Hồi không đói, vì vậy cậu hướng ánh mắt về phía thuốc vạn năng.
Quả ớt vẫn chưa lành thương, lúc ăn quả còn ho mấy tiếng.
Hai chân nó vẫn không thể cử động, chiếc lá bị gãy một bên không biết có mọc lại được không.
So với bắp cải nhỏ, quả ớt rõ ràng đề phòng Thiên Hồi nhiều hơn và độ trung thành cũng chỉ có một chút.
Kẻ đã làm nó bị thương nếu không phải zombie thì cũng là con người, Thiên Hồi đoán được.
Nhưng dù vậy, lúc ở trong rừng quả ớt vẫn giúp đỡ cậu, nếu không cậu đã sớm bị zombie bắt được rồi.
Thiên Hồi mua thuốc vạn năng đưa cho quả ớt.
Quả ớt ghé lại gần ngửi ngửi nhưng không nhận.
"Đây là thuốc có thể chữa thương," Thiên Hồi khẽ nói, "Lúc cậu bất tỉnh cũng đã uống rồi."
Quả ớt không biết có tin hay không, chằm chằm nhìn viên thuốc hồi lâu.
Nó liếc nhìn cây bắp cải đang nằm trong lòng Thiên Hồi sắp ngủ rồi, trong lòng hừ lạnh.
Vừa cho ăn vừa cho thuốc, chẳng lẽ người hoặc zombie kỳ lạ này muốn thuần hóa bọn nó.
Không đời nào!
Quả ớt một hơi nuốt viên thuốc rồi lăn người nhắm mắt ngủ.
Nó có thể ngửi ra đây không phải thuốc độc mà thực sự có thể chữa thương.
Với tình trạng hiện tại của bản thân, tạm thời ở bên cạnh Thiên Hồi mới là lựa chọn tốt nhất.
Đợi khi chân nó khỏi, nó sẽ lén lút trốn đi...
Quả ớt âm thầm quyết tâm, cảm nhận được viên thuốc đang phát huy tác dụng trong cơ thể.
Trước đây nó đã từng uống một viên, viên này cộng thêm vào hiệu quả càng tốt hơn, vị trí bị thương nặng ở hai chân nhanh chóng ngứa ran.
Hay là trước khi đi bắt hai ba con zombie cấp trung, móc tinh hạch gửi cho cậu ta.
Hai con thôi, ba con thì nhiều quá.
Quả ớt vừa nghĩ vừa yên tâm ngủ.
Mua thuốc xong, số dư của Thiên Hồi về không.
Cậu xem xét cách nhận số dư, có phần thưởng nhiệm vụ, điểm sáng danh hiệu và tiêu diệt zombie.
Nhìn từ tình hình ban ngày, hai cách nhận đầu tiên có lẽ... dễ dàng hơn nhỉ?
Thiên Hồi chưa từng chơi game gì nhiều nên thực tế rất nhiều chức năng và công dụng đều biết nửa vời, hoàn toàn dựa vào trực giác để thao tác.
Sau đó, cậu cố định tấm ván ở lối vào rồi cũng nhắm mắt lại.
Đây là đêm đầu tiên cậu rời khỏi khu vườn nhỏ, lần đầu tiên bên cạnh không có các loài thực vật quen thuộc bầu bạn.
Nhưng cậu hẳn là còn may mắn, không bị thương cũng không chết đói dọc đường.
Cậu còn gặp được hoa ăn thịt, biết được nó cũng ở đây.
Thiên Hồi cuộn tròn người lại, hồi tưởng về cảnh tượng khi hoa ăn thịt khổng lồ xuất hiện cùng giọng nói rất giống Nam Đình Cận kia.
Cậu dần dần thiếp đi, hơi thở yếu ớt đều đặn nhẹ nhàng.
Nửa đêm sau, quả ớt tỉnh dậy một lần.
Nó cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xác nhận an toàn mới nhắm mắt lại.
-
Ngày hôm sau, Thiên Hồi bị thông báo game đánh thức.
Cậu mơ màng mở mắt, giao diện liên tục bật ra tin nhắn.
[Trạng thái cực kỳ nguy hiểm!][Trạng thái cực kỳ nguy hiểm!]
Thiên Hồi vội vàng ngồi dậy, phát hiện quả ớt trong lòng đã biến mất còn bắp cải đang yên lặng ngồi xổm bên cạnh.
Tấm ván chắn ở lối vào có dấu vết bị di chuyển, một tia sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Thiên Hồi vội vàng chui ra khỏi lối vào nhưng phát hiện quả ớt đang ngồi trên tảng đá trước tủ, ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt dường như đang nói: Sao giờ mới tỉnh.
Thiên Hồi ngẩng đầu nhìn trời, có vẻ đã trưa rồi.
Cậu không cảm thấy đói nhiều lắm nhưng tình trạng tổng thể rất không tốt, ngủ một giấc tỉnh dậy chỉ thấy mệt mỏi hơn.
Bắp cải đi theo Thiên Hồi ra ngoài, giơ tay nắm chặt một đoạn vải ống quần của cậu.
Thiên Hồi mở sổ tay ra, trạng thái của quả ớt và bắp cải đều là đói.
Bọn họ phải nhanh chóng tìm được thức ăn mới được.
Xung quanh tạm thời không có zombie lại gần, Thiên Hồi tắt game đi, ôm hai loài thực vật lên.
Game lại đưa ra chỉ dẫn, cậu mang theo con dao rồi đi theo hướng đó.
Tuy nhiên sau khi vào rừng, Thiên Hồi đi về phía trước hơn hai mươi phút mà dọc đường không tìm thấy bất kỳ thức ăn và nước uống nào.
Điểm đến theo hướng này rất có thể là con suối nhỏ hôm qua, nhưng Thiên Hồi sau đó rời đi rồi bị zombie đuổi theo nên đã cách xa lắm rồi.
Muốn quay lại chỗ đó, có lẽ giữa đường cậu đã không chịu nổi.
Thiên Hồi chóng mặt hoa mắt, dừng lại nghỉ ngơi hai lần.
Bắp cải nhỏ rất lo lắng cho cậu nhưng lại không biết phải làm sao, quả ớt càng không giúp được gì nhiều.
Quả hôm qua không còn chút nào, Thiên Hồi mở cửa hàng ra nhìn số dư trống trơn của mình.
Cậu vẫn đánh giá bản thân quá cao...
Hôm qua quá thuận lợi khiến cậu hiểu lầm về tất cả những điều này, trong môi trường tận thế thì làm sao có thể kiếm được thức ăn và nước uống dễ dàng như vậy.
Biết thế, hôm qua cậu đã không mua thuốc.
Thiên Hồi vừa hối hận vừa tự trách, cậu vịn thân cây ngồi xổm xuống, cúi đầu nói với hai loài thực vật: "Hay là, các cậu trước..." ( truyện trên app T•Y•T )
Quả ớt tuy khó di chuyển nhưng có thể trốn trước, bắp cải nhỏ không cần phải đi theo cậu nữa.
Hiểu được ý của Thiên Hồi, quả ớt xoay người bỏ chạy.
Nó lăn mình vào bụi cỏ, dùng hai tay chống người lên rồi trượt về phía trước một đoạn ngắn.
Bắp cải nhỏ sát bên Thiên Hồi không nhúc nhích, khẽ kêu ư ư.
Lúc này, quả ớt đang cố gắng lăn tròn bỗng dừng lại.
Nó ngẩng đầu lên với vẻ mặt cảnh giác.
Mỗi lần nó có phản ứng này chứng tỏ xung quanh có động tĩnh khác thường.
Thiên Hồi cũng lắng nghe kỹ, từ một hướng truyền đến âm thanh mơ hồ, giống như zombie.
Phản ứng đầu tiên của cậu là nhanh chóng rời đi nhưng vừa mới đứng dậy lại do dự.
Tiêu diệt zombie có thể nhận được phần thưởng điểm số, trong cửa hàng có thức ăn và nước uống.
Hay là... thử một lần.
Thiên Hồi nhìn con dao trong tay, phân vân giữa việc chạy trốn đi nơi khác và thử giết chết một con zombie.
Đúng lúc cậu đang do dự, tiếng gào thét của zombie càng lúc càng gần, nghe có vẻ đang trong cơn giận dữ.
Quả ớt rất biết xử lý tình huống, "lăn lông lốc" trở về.
Thiên Hồi lại cúi người ngồi xổm xuống, thận trọng thò đầu nhìn ngó.
Cuối tầm mắt, một con zombie rất quen mặt xuất hiện giữa khu rừng.
Trên mặt zombie có một vết sẹo bỏng, những đặc điểm khác rất rõ ràng, chính là con mà Thiên Hồi đụng phải hôm qua.
Lúc này nó đang túm lấy một dây leo, giãy giụa dùng sức giật mạnh.
Dây leo có vẻ cũng là một loài thực vật đột biến, đầu cuối quấn chặt quanh cổ zombie với ý định giết chết nó.
Nhưng dây leo không đủ to khỏe, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ và không để zombie phun ra chất nhầy ăn mòn từ miệng.
Zombie rất khỏe, thoáng cái đã giật đứt phần đuôi của dây leo.
Dây leo run rẩy một cái, nhịn đau định bò lên cành cây để thừa cơ chạy trốn nhưng lại bị zombie túm lấy.
Trong mắt zombie, thực vật đột biến biết cử động cũng có thể lấp đầy cái bụng.
Hơn nữa dây leo đã chọc giận zombie, nếu không phải bị nó quấn lấy cổ và cánh tay thì nó đã sớm ăn sạch loài thực vật cấp thấp này rồi.
Thiên Hồi nhìn thấy cảnh này, nắm chặt con dao chuẩn bị tiếp cận.
Cậu không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, đã có dây leo tạm thời quấn lấy zombie thì cơ hội giết chết nó càng lớn.
Game lại nhắc nhở thêm một lần trạng thái cực kỳ nguy hiểm, Thiên Hồi miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Vẫn chưa tìm thấy hoa ăn thịt và Nam Đình Cận, cậu không muốn chết, càng không muốn ngồi chờ chết.
Bắp cải nhỏ sát bên cạnh, Thiên Hồi cầm lên nhét vào túi áo.
Cậu lại nhìn về phía quả ớt, khẽ hỏi: "Có thể giúp mình không?"
Quả ớt đoán được cậu định làm gì, nhìn bàn tay đưa tới rồi lặng lẽ đặt một chiếc lá lên.
Thời cơ không thể chậm trễ, Thiên Hồi cũng nhét quả ớt vào túi áo, chọn đúng thời điểm nhanh chóng áp sát.
Dây leo đang chống đỡ khổ sở, thân thể nó bị kéo giật sắp đứt thêm một đoạn nữa.
Chỗ cổ zombie bị siết ra vết thương sâu hoắm nhưng chỉ cần xương vẫn còn nguyên vẹn thì phải tấn công não mới có thể giết chết hoàn toàn.
Đúng lúc dây leo tuyệt vọng thì thoáng thấy một bóng người đến phía sau zombie.
Thiên Hồi giơ dao lên, theo chỉ dẫn của game dùng sức đâm vào gáy zombie.
Zombie đau đớn, gầm lên giận dữ buông dây leo ra rồi đột ngột xoay người.
Lưỡi dao mắc kẹt trong xương sọ không rút ra được, Thiên Hồi không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào, bị cánh tay zombie quật ngã xuống đất.
Zombie không quan tâm đến dây leo vẫn còn quấn trên cổ, cúi người nhào về phía Thiên Hồi muốn cắn chết cậu ngay lập tức.
Thiên Hồi kịp thời lăn người tránh né nhưng cánh tay vẫn bị móng vuốt sắc nhọn của zombie cào trúng.
Dây leo nhất thời sững sờ, không rõ tình huống gì, theo bản năng móc vào cành cây phía sau, cố gắng kéo zombie ra xa Thiên Hồi.
Quả ớt chui ra khỏi túi áo, nhảy lên ôm lấy mặt zombie, nhắm trán nó phun ra hạt ớt bỏng rát đã ủ sẵn.
Con dao cộng với hạt ớt khiến đầu zombie bị thương nặng, cuối cùng ngã gục xuống đất.
Nó chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, giơ tay túm lấy quả ớt trên mặt, dây leo thấy thế lập tức quấn lấy hai tay nó.
Bắp cải nhỏ cũng muốn giúp đỡ nên tàng hình chạy tới đâm vài cái vào đầu zombie khiến nó hoàn toàn tắt thở.
[Chúc mừng bạn đã thành công tiêu diệt zombie cấp hai (1), phần thưởng đã được chuyển vào tài khoản!]
Thiên Hồi bưng cánh tay bị thương ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía.
Xác nhận không có zombie nào khác tới gần, cậu lập tức mở cửa hàng ra mua một chai nước và một gói bánh quy.
Lúc trừ điểm số dư, cậu liếc nhìn, còn lại 1600.
Thiên Hồi ngẩn người, cầm lấy nước và thức ăn xuất hiện bên cạnh rồi đến trước xác zombie đã chết.
Quả ớt đã đào được tinh hạch của zombie, đặt trên mặt đất đẩy về phía Thiên Hồi.
Thiên Hồi nhặt tinh hạch lên xem một cái rồi lại đặt xuống.
Ngay khoảnh khắc zombie chết, phần thưởng game đã đến, còn về tinh hạch, cậu không biết đó là gì.
Quả ớt tưởng cậu không cần nên bẻ tinh hạch làm đôi, một nửa tự ăn, nửa còn lại ném cho dây leo ở gần đó.
Còn bắp cải nhỏ, nó không ra sức nhiều lắm nên không chia.
Bắp cải không để ý đến điều này, ghé lại gần liếm liếm mảnh vụn của tinh hạch bị bẻ ra.
Thiên Hồi thì ngồi trên mặt đất, uống mấy ngụm nước rồi xé bao bánh quy.
Bánh quy rất cứng nhưng có thể no bụng, Thiên Hồi cũng chia cho quả ớt và bắp cải một ít.
Trạng thái cơ thể cuối cùng cũng hồi phục, cậu ngoảnh đầu nhìn về phía gốc cây không xa.
Dây leo lúc nãy vẫn chưa rời đi, nó ăn nửa mảnh tinh hạch, dường như muốn lại gần Thiên Hồi nhưng lại không dám.
Thiên Hồi cầm một miếng bánh quy đưa về phía nó.
Nửa phút sau, dây leo tiến lại gần, cuốn lấy bánh quy trong tay Thiên Hồi rồi dùng lá cọ cọ vào cậu.
Thân hình nó không lớn, thực tế là một sợi dây leo mỏng và nhỏ, lá bằng móng tay, nhìn bề ngoài không thấy mắt và miệng, ăn đồ phải dùng mấy chiếc lá đặc biệt để hòa tan.
Quả ớt nhìn thấy hết mọi hành động của Thiên Hồi, cúi đầu gặm bánh quy.
Nó sẽ không phát biểu ý kiến về bất kỳ hành động nào của Thiên Hồi, chỉ ra tay khi cần thiết, còn về những thực vật khác, chúng có lựa chọn của riêng mình.
Dù sao đợi chân nó khỏi, nó sẽ rời đi.
Dây leo nhanh chóng ăn hết bánh quy, lại gần Thiên Hồi hơn, lỏng lẻo quấn lên cổ tay cậu.
Xác zombie dưới đất có mùi khó ngửi, Thiên Hồi tạm thời không có sức để xem thông tin của nó nên đứng dậy dẫn quả ớt và bắp cải đến một vị trí hơi xa.
Bánh quy và nước đều còn thừa, cậu muốn mua một cái ba lô từ cửa hàng và quần áo cũng muốn đổi mới nhưng lại sợ sau này không đủ thức ăn.
Cuối cùng Thiên Hồi không mua gì cả, để lại toàn bộ điểm số dự trữ cho thức ăn.
Dây leo nhỏ vẫn quấn trên cổ tay cậu, giống như bắp cải, trong thời gian ngắn đã rất thân thiết với Thiên Hồi.
Lúc này, thông báo game chậm rãi hiện lên.
[Thành công kết duyên với ba loài thực vật trở lên! Có thể tổ chức đội ngũ thực vật của bạn rồi! Hãy nhanh chóng nỗ lực nâng cao độ trung thành nào!]
Bên dưới còn có một dòng nhắc nhở ân cần, độ trung thành của thực vật càng thấp thì nguy hiểm khi tham gia chiến đấu càng cao vì chúng có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào hoặc quay lại tấn công chủ thể khiến những gì vun đắp trước đó đều công cốc.
Thiên Hồi mở sổ tay ra, bên cạnh xuất hiện thêm một cột ước tính sức chiến đấu.
[Ớt xanh (Trung cấp, chờ lành thương), Bắp cải tí hon (Cấp thấp, kỹ năng vô dụng), dây leo (Cấp thấp, sức chiến đấu khá thấp).]
[Ước tính tổng hợp: Giá trị sức chiến đấu 5, tỷ lệ thắng chiến đấu 6%, chúc bạn chơi game vui vẻ~]
Thiên Hồi lặng lẽ đóng giao diện lại, ăn miếng bánh quy cuối cùng.
Dù sao số dư vẫn còn nhiều như vậy, tiết kiệm một chút có thể dùng mấy ngày.
Nếu dây leo nhỏ cũng muốn đi theo cậu thì cậu sẽ mang theo, cùng nhau đi tìm...
Thiên Hồi mím môi, lại mở sổ tay ra nhìn lá bài hoa ăn thịt trên đó.
Cậu nhanh chóng thu xếp cảm xúc, nhét bánh quy và nước vào túi áo rồi bế bắp cải và quả ớt lên.
Con dao mắc kẹt ở gáy zombie đã được lấy ra và lau sạch vết máu.
Dây leo nhỏ quấn mấy vòng, yên lặng bám vào cổ tay Thiên Hồi, đi theo cậu rời đi.
-
Dọc đường đi tới đi lui, Thiên Hồi không gặp thêm bất kỳ zombie nào nữa.
Trong rừng trông có vẻ rất an toàn, không có chỉ dẫn của game nên cậu đi mông lung rất lâu mới đến được khu vực ranh giới của tàn tích thành phố.
Trong tầm nhìn đổ nát khắp nơi, nhìn đâu cũng giống nhau nên không phân biệt được vị trí nào mới là nơi cậu lần đầu gặp hoa ăn thịt khổng lồ.
Ánh nắng chiều tà tản đi, đúng lúc Thiên Hồi chuẩn bị trước việc tìm chỗ qua đêm thì quả ớt trong lòng ngẩng đầu nhìn về phía trước, khẽ "ư ử".
Thiên Hồi nhanh chóng trốn đi, quan sát từ xa.
Giữa đống đổ nát, có vài bóng người chậm rãi tiến lên, vừa đi vừa dùng thiết bị trong tay dò xét.
Phát hiện lại là người, đôi mắt Thiên Hồi khẽ sáng lên, cố gắng tìm kiếm gương mặt quen thuộc trong số mấy người kia.
Mấy người đứng trước bức tường đổ chính là đội của căn cứ Hắc Tích Sơn.
Gã lùn xoay đầu nhìn quanh, vừa nói: "Chỉ có hai nơi mùi hương nồng đậm nhất, nó chắc chắn đang trốn quanh đây."
Bọn họ đã tìm kiếm quanh khu vực này rất lâu và xác định hoa ăn thịt vẫn chưa rời đi.
"Nghĩ cách nào đó nhử nó ra đi, bắt vài con thực vật được không?"
"Bình thường thì không được, nấm thì có thể thử..."
Mấy người không phát hiện ra Thiên Hồi đang trốn ở xa, trong đó một gã cao hạ thấp giọng hỏi: "Thủ lĩnh lại đi đâu rồi?"
Gã lùn lắc đầu: "Không biết."
Bên này Thiên Hồi thấy mấy người di chuyển về một hướng khác cũng đi theo.
Những người này, không biết có phải là người cậu gặp hôm qua không.
Nếu đúng là họ, đi theo họ có lẽ có thể tìm thấy hoa ăn thịt, hoặc là... người có giọng nói rất giống Nam Đình Cận kia.
Tác giả có lời muốn nói:
Bắp cải: Em muốn làm sát thủ
Quả ớt: Tôi muốn rời đi
Dây leo: Em mới đến
Thiên Hồi: Vẫn muốn nghe giọng bạn trai (*''ヘ''*)