Tuy con dao được cung cấp trong game chỉ là vũ khí cấp thấp, nhưng lưỡi dao sắc bén đã chém đứt gần như hoàn toàn cánh tay của con zombie cấp thấp kia.
Lòng bàn tay của Thiên Hồi tê dại, cậu ôm chặt quả ớt xanh trong lòng rồi chạy trốn theo hướng mũi tên chỉ dẫn trong tầm nhìn.
Kể từ khi tỉnh dậy đến giờ, vì phải tiếp cận hoa ăn thịt và bị zombie đuổi theo, thể lực của cậu đã đến giới hạn.
Không có thanh máu hiển thị, Thiên Hồi không biết tình trạng của mình nguy hiểm đến mức nào, cậu cố gắng duy trì sự tỉnh táo và bình tĩnh.
Con zombie ôm cánh tay bị thương gào thét, động tác có phần chậm lại, không thể đuổi kịp Thiên Hồi.
Thiên Hồi bước chân không ngừng, quả ớt tạm thời từ bỏ sự chống cự, co rúm người lại tỏ vẻ ngoan ngoãn, thỉnh thoảng ngẩng đầu đánh giá cậu, và âm thầm ủ các hạt ớt.
Zombie đều là kẻ xấu, con người cũng vậy, cho nên Thiên Hồi cũng thế thôi.
Nó đã vất vả lắm mới trốn thoát khỏi tay những người đó, nếu như Thiên Hồi là đồng bọn của họ...
Quả ớt nhanh chóng quyết định, nhìn chằm chằm vào con dao trong tay Thiên Hồi với vẻ mặt thà chết không chịu khuất phục.
Nó cúi đầu nhìn những vết sẹo khắp người và đôi chân không thể cử động của mình, nước mắt đã ngân ngấn trong hốc mắt.
Nếu bắt nó quay lại, nó thà chết còn hơn.
Tuy nhiên, mùi hương trên người Thiên Hồi có chút dễ chịu.
Không có mùi tanh của zombie, cũng không có mùi hôi của con người, trên người cậu dính khá nhiều bụi bẩn, nhưng vẫn không thể che giấu được mùi hương nhẹ nhàng như cỏ cây.
Thật kỳ lạ.
Quả ớt vẫn không hề giảm bớt sự cảnh giác, nhìn về con phố hoang tàn ngày càng xa.
Hai mươi phút sau, Thiên Hồi đi vào một khu rừng và tìm thấy một con suối trong vắt.
Cậu đã đến giới hạn, gần như ngã quỵ trước dòng suối, cố gắng điều hòa hơi thở.
Quả ớt lại tìm được cơ hội, vặn người lăn hai vòng, nhưng lại bị Thiên Hồi túm lấy.
"Đừng chạy lung tung..." Thiên Hồi quan sát môi trường xung quanh, vẻ mặt vẫn còn lo lắng.
Game dường như đã xác nhận chủ thể là người mới, tự động bật lên cửa sổ nhắc nhở "Xin đừng lưu lại quá lâu tại tọa độ có môi trường tương đối tốt".
Khu rừng thường là nơi ẩn nấp của thực vật đột biến, Thiên Hồi đột ngột xông vào có thể sẽ bị tấn công, hơn nữa còn có những con zombie cấp trung và cao đang rình rập với ý đồ săn bắt thực vật.
Nhưng rời xa khu rừng, tàn tích thành phố lại là nơi tụ tập của bầy zombie.
Hay có thể nói, trong thế giới tận thế nguy hiểm này, không nơi nào là an toàn.
Nước suối trong vắt đến tận đáy, hơn nữa đây là điểm đến được game chỉ dẫn, chắc là không có độc.
Thiên Hồi nhặt một chiếc lá cây, múc nước suối uống mấy ngụm.
Khi được bổ sung nước, cậu lập tức cảm thấy hơi thở thông suốt hơn một chút, tinh thần cũng có phần hồi phục.
Thiên Hồi mở thanh trạng thái ra, thấy "Cực kỳ nguy hiểm" đã chuyển thành "Nguy hiểm", vẫn cần phải ăn uống.
Cậu đóng giao diện lại, dùng lá cây múc nước đưa đến bên miệng quả ớt.
Quả ớt nhìn chiếc lá một cái, rồi lại nhìn Thiên Hồi, quay đầu không chịu uống.
Thiên Hồi tưởng nó không khát, nên không ép buộc, dùng tay áo thấm nước lau mặt.
Cậu lại ôm quả ớt lên, chuẩn bị đi tìm thức ăn ở gần đó.
Trước đây trong khu vườn nhỏ, Thiên Hồi mỗi ngày đều ăn cơm cùng các loài thực vật, thức ăn thường là một số hoa quả và rau củ bình thường.
Khu rừng này trông có vẻ rất lớn, có thể tìm được một cọng rau dại cũng tốt.
Thiên Hồi nhìn về phía rừng rậm hoang vắng, nắm chặt con dao trong tay, bước về phía trước.
Lúc này quả ớt lại co rúm người, ánh mắt có chút sợ hãi.
Nó có thể ngửi ra được, khu vực này từng là địa bàn của một loài thực vật mạnh mẽ khác, nhiều khả năng là cấp đặc biệt.
Mùi hương không đủ nồng đậm, có thể đã rời đi một thời gian, cũng có thể sẽ quay lại bất cứ lúc nào, trước khi mùi hương hoàn toàn tan biến, những loài thực vật nhút nhát không dám bén mảng đến.
Thiên Hồi không biết gì về điều này, cậu đi về phía trước một đoạn, vận may rất tốt, nhanh chóng tìm thấy một cây ăn quả.
Cậu vừa mới hái được hai quả màu cam xuống, quả ớt đột nhiên "ư ử" mấy tiếng.
Cùng với tiếng động lạ "khặc khặc", cỏ dại và lá rụng bị những bước chân nặng nề giẫm nát.
Thiên Hồi lòng chùng xuống, quay đầu nhìn lại, lại là một con zombie.
Con zombie này bị tổn thương nặng ở mặt, tai rất to, nhãn cầu hoàn toàn đỏ ngầu và lồi ra, thân hình khỏe mạnh hơn nhiều, sức mạnh rõ ràng không cùng đẳng cấp với những con gặp trước đó.
Nó nhìn chằm chằm vào Thiên Hồi và quả ớt trong lòng cậu, ánh mắt tràn ngập vẻ thèm thuồng.
Thiên Hồi không hề do dự, ôm quả ớt và hai quả cam xoay người bỏ chạy.
Cậu tự biết không thể đánh lại được, xung quanh cây cối um tùm, có lẽ vẫn còn cơ hội thoát thân.
Thấy con mồi bỏ chạy, zombie cấp trung bước đuổi theo.
Khứu giác và thị lực của nó không tốt, nhưng thính giác rất tốt, đồng thời từ miệng phun ra mấy cục chất lỏng nhớt nhớt màu xanh lá, cố gắng bắn trúng Thiên Hồi.
Game kịp thời bật lên nhắc nhở, "Xin hãy chú ý né tránh vật thể lạ bắn ra".
Thiên Hồi cũng nghe thấy động tĩnh, qua lại luồn lách giữa khu rừng, chuyên chọn những nơi hẹp.
Zombie liên tiếp mấy lần tấn công đều bị thân cây và cành cây chặn lại, dần dần mất kiên nhẫn, phát ra tiếng gầm trầm đục, vẫn không ngừng đuổi theo.
Quả ớt thò đầu từ khuỷu tay Thiên Hồi nhìn ngó, có chút phân vân.
Thực ra nó vẫn chưa muốn chết nhanh như vậy, hiện tại xem ra, tiếp tục đi theo Thiên Hồi là lựa chọn tốt nhất, ít nhất cậu sẽ không ăn thịt nó.
Hơn nữa rất kỳ lạ, kể từ khi tỉnh dậy, cơ thể nó vẫn đang trong quá trình hồi phục, vết thương cũng không đau nữa.
Quả ớt do dự một lát, nhìn chằm chằm vào quỹ đạo di chuyển của con zombie phía sau.
Nó phồng má lên, chọn đúng thời cơ, đột ngột phun ra một hạt ớt.
Hạt ớt to bằng cả lòng bàn tay, chính xác không sai một ly đập trúng mặt zombie, lập tức phát ra tiếng "xèo xèo" của da thịt bị bỏng rát.
Thiên Hồi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của zombie, không dám có chút lơi lỏng, nhanh chóng chui vào rừng rậm.
Cậu cắm đầu chạy về phía trước, cho đến khi trước mắt bật ra một cửa sổ tin nhắn.
[Chúc mừng bạn đã thành công thoát khỏi miệng mười con zombie! Đạt được danh hiệu "Cao Thủ Sinh Tồn Sơ Cấp"! Phần thưởng đã được chuyển vào tài khoản~]
Thiên Hồi dừng bước thở dốc, cảnh giác nhìn quanh một vòng rồi trốn vào sau bụi cây thấp ngang thắt lưng gần đó.
Cậu ngồi xuống đất, đọc kỹ lưỡng tin nhắn mới từng chữ một.
Thật không ngờ đã có đến mười con rồi... nhưng hiển thị thoát thành công, chứng tỏ bây giờ đã an toàn rồi phải không.
Xác nhận zombie không đuổi theo, Thiên Hồi thả lỏng người.
Cậu ôm chặt quả ớt trong lòng, xúc động nói: "Cảm ơn cậu."
Nếu không có sự giúp đỡ của quả ớt, có lẽ cậu không thể thoát được con zombie đó.
Quả ớt bị má mềm mại của Thiên Hồi cọ vào, nháy mắt cả người cứng đờ, không muốn đáp lại.
Hạt ớt đó của nó vốn là để tấn công Thiên Hồi, nếu không thì tự mình dùng, không ngờ...
Thiên Hồi không biết những suy nghĩ trong lòng nó, nhân lúc này vẫn an toàn, bóc một quả cam ra.
Thịt quả dại này giống như quýt vậy, cậu ăn thử hai múi trước, tạm coi như là ngọt.
Quả ớt lén lút mở mắt ra, thấy Thiên Hồi cầm lên một múi khác, trông bộ dạng lại sắp đút cho nó ăn.
Nó hơi bực mình, đôi mắt đen láy trừng lên, miệng phát ra tiếng "ư ư" đe dọa.
Biết nói chuyện, bị zombie tấn công, Thiên Hồi chắc là con người nhỉ, nó mới không ăn thứ người đưa cho...
Thịt quả đưa đến bên miệng, mùi thơm xộc vào mũi, quả ớt vừa "ư ử", không nhịn được liếm một cái, lại vừa "ư ử" vừa nuốt một hơi vào bụng.
Thấy nó ăn, Thiên Hồi vui mừng khôn xiết, nhân cơ hội vuốt ve đỉnh đầu quả ớt.
Trước đây trong kho của khu vườn nhỏ có rất nhiều album ảnh, Thiên Hồi từng xem qua một con mèo hoang nhút nhát, cứ cảm thấy rất giống với quả ớt.
Cậu lại nhìn những vết sẹo trên người quả ớt, lại vô cùng xót xa, liên tiếp đút cho nó hai múi thịt quả.
Lúc này, game lại bật ra tin nhắn mới.
[Phát hiện thực vật đột biến chưa kết duyên, chờ đợi thắp sáng sổ tay]
Thực vật chưa kết duyên?
Trước khi phát hiện ra quả ớt, game cũng từng có gợi ý, Thiên Hồi ngồi thẳng dậy quan sát, bụi cỏ phía sau bên cạnh thoáng động đậy một cái.
Cậu không nhìn thấy, ánh mắt quét qua một vùng cỏ dại um tùm.
Thiên Hồi không sợ thực vật đột biến, hơn nữa loài thực vật này dường như rất nhát gan, không dám lộ diện.
Cậu đi vòng quanh bụi cây một vòng, vẫn không tìm thấy.
Thiên Hồi nghĩ ngợi một chút, đặt hai múi thịt quả lên bãi cỏ hơi xa, rồi quay lại ngồi xuống sau bụi cây.
Cậu kiên nhẫn chờ đợi, ăn hết phần thịt quả còn lại, quả còn lại tạm thời nhét vào túi áo làm lương thực dự trữ.
Vài phút sau, trong bụi cỏ phát ra tiếng "sột soạt".
Thiên Hồi lập tức thò đầu ra, hai múi thịt quả vốn đặt trên mặt đất đã biến mất, một khối nhỏ màu xanh nhạt nhanh chóng lướt qua, lại lẩn trốn vào giữa đám cỏ dại.
Quả ớt cũng nhìn thấy, thờ ơ thu hồi tầm mắt.
Tài nguyên trong một khu vực có hạn, những loài thực vật không quen biết đều là đối thủ cạnh tranh.
Cây ăn quả mà Thiên Hồi tìm được nằm trong địa bàn của thực vật đột biến cấp đặc biệt, ở đó không có loài thực vật nào khác dám đến nên mới có thức ăn còn sót lại.
Rời khỏi địa bàn đó, muốn tìm đồ ăn ở nơi khác sẽ không dễ dàng như vậy, đặc biệt là đối với một số thực vật đột biến yếu ớt.
Thiên Hồi không thể nhìn rõ hình dáng của thực vật, cậu mở sổ tay ra, quả nhiên cũng không có lá bài nào sáng lên.
Cậu sợ dọa đối phương, đành thôi không làm gì nữa, nghiên cứu phần thưởng danh hiệu vừa nhận được. ( app truyện T Y T )
Ở góc khuất trong bụi cỏ, một cây bắp cải tí hon đang ngấu nghiến ăn hết thịt quả.
Nó từ từ liếm liếm tay, không nhịn được lại vạch đám cỏ ra, lén lút quan sát Thiên Hồi đang ngồi không xa.
Thiên Hồi vẫn đang xem xét giao diện trò chơi, trong ba lô không có vật phẩm mới, số dư tài khoản dưới thanh trạng thái chính từ 0 đã biến thành 100.
Nhưng khi cậu nhấp vào số dư, lại bật ra dòng chữ "cửa hàng tạm thời chưa mở".
Cửa hàng cần kết duyên với hai loài thực vật mới có thể mở, cậu đã gặp hoa ăn thịt, nhưng không có bất kỳ tương tác nào với đối phương.
Loài thực vật nhỏ ẩn nấp gần đây đã chấp nhận thức ăn của cậu, tuy nhiên chưa thấy được toàn bộ hình dáng, không thể thắp sáng sổ tay.
Thiên Hồi mơ hồ không hiểu, nhíu đôi mày thanh tú lại, nghiên cứu một hồi lâu.
Tuy nhiên cậu phát hiện ra, độ trung thành của quả ớt đã tăng lên.
Vốn là 0.1%, bây giờ đã thành 5%.
Có vẻ vẫn còn rất ít...
Thiên Hồi cũng không mấy để ý đến điều này, cậu mở thông tin của quả ớt ra, thanh kỹ năng cũng đã được cập nhật.
[Giống loài]: Ớt xanh
[Cấp độ]: Trung cấp (Tiềm năng vô hạn)
[Trạng thái]: Vết thương chưa lành
[Độ trung thành]: 5%
[Kỹ năng cơ bản]: Xạ thủ hạt ớt (Tỷ lệ đánh trúng bạo kích 50%)
[Kỹ năng cao cấp]: Xạ thủ hạt ớt bỏng rát (Tỷ lệ đánh trúng bạo kích 85%)
[Kỹ năng cuồng nộ]: Chưa xác định
[Chi tiết chuẩn bị chiến đấu]: Mở khóa khi độ trung thành đạt 80%
[Nghề nghiệp đề xuất]: Sát thương từ xa
[Cấp độ nghề nghiệp]: Sơ cấp
[Điểm kỹ năng]: Mở khóa sau khi cửa hàng khai trương
Quả ớt trước đây đã từng tấn công Thiên Hồi và cả zombie cấp trung nên không cần có đủ độ trung thành cũng có thể xem kỹ năng.
Thiên Hồi cố gắng tiếp thu những nội dung này và xác nhận cửa hàng chắc chắn rất quan trọng.
Cậu ngoảnh đầu lại khi đám cỏ dại phát ra tiếng xào xạc.
Thiên Hồi đóng giao diện game lại, nghỉ ngơi một lúc tại chỗ rồi quyết định tiếp tục lên đường.
Cơ thể cậu không cần quá nhiều thức ăn và nước uống, sau khi ăn quả, trạng thái đã chuyển thành [Tạm ổn].
Nhìn sắc trời, bây giờ khoảng năm sáu giờ chiều, khu rừng không thích hợp để qua đêm và cũng không hoàn toàn an toàn nên tốt nhất cậu nên tìm một nơi kín đáo hơn để trốn.
Thiên Hồi đứng dậy, mang theo quả ớt, thận trọng bước về phía trước.
Tốc độ của cậu rất chậm, luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng sột soạt từ bụi cỏ phía sau.
Khi Thiên Hồi dừng lại, âm thanh cũng biến mất.
Loài thực vật nhỏ đó quả nhiên vẫn còn ở đó.
Cậu giả vờ như không phát hiện ra và tiếp tục đi tới.
Phát hiện tọa độ của Thiên Hồi di chuyển, game chu đáo đưa ra hai hướng chỉ dẫn, một bên là rừng rậm, bên kia là tàn tích thành phố, đều có thể đến khám phá.
Thiên Hồi suy nghĩ một lát rồi chọn tàn tích thành phố.
Cậu muốn tìm một nơi có thể qua đêm ở khu vực ranh giới giữa tàn tích thành phố và rừng rậm, nếu không tìm được thì sẽ quay lại rừng.
Con dao vẫn được Thiên Hồi nắm chặt trong tay, sẵn sàng đối phó với nguy hiểm.
Trong khi bước chân cậu khi nhanh khi chậm, động tĩnh phía sau vẫn bám sát theo nhưng không chịu lộ diện, vẫn luôn ẩn nấp trong bụi cỏ.
Thiên Hồi không biết phải làm sao, đành tiếp tục đi về phía trước và chú ý để đối phương không bị lạc.
Đi về phía trước hơn mười phút, khi sắp đến tàn tích thành phố, giao diện bật ra thông báo mới.
"Dự đoán thời tiết cực kỳ xấu, xin hãy nhanh chóng tìm nơi trú ẩn."
Một tiếng sấm vang lên ngay sau đó, Thiên Hồi ngẩng đầu nhìn bầu trời càng lúc càng tối.
Gió nổi lên, lá cây lay động, một giọt mưa rơi xuống, đập vào mặt Thiên Hồi.
Da mặt lập tức cảm thấy đau đớn, Thiên Hồi "Á" một tiếng, vội vàng lùi về dưới tán cây.
Cậu sờ mặt, đầu ngón tay chạm vào nước mưa cũng có cảm giác đau rát nhẹ, may mà không rách da.
Cơn mưa này không bình thường...
Lại một tiếng sấm nữa, Thiên Hồi không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy về phía tàn tích thành phố.
Cậu cúi đầu che chở quả ớt trong lòng, với tốc độ nhanh nhất đến rìa rừng và tìm thấy một tủ quần áo còn tương đối nguyên vẹn giữa đống đổ nát.
Tủ nghiêng dựa vào bức tường thấp, Thiên Hồi dùng sức đẩy những tảng đá đè lên phía trên rồi chui vào từ đế tủ bị hỏng.
Không gian bên trong không lớn nhưng đối với cậu đã đủ rồi.
Ngay sau khi Thiên Hồi trốn vào, hai tiếng sấm liên tiếp vang lên.
Cậu cầm một tấm ván gỗ, đang định che chắn lối vào thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng "bộp bộp".
Ngay sau đó, một cây bắp cải tí hon xuất hiện ở lối vào, rụt rè nhìn Thiên Hồi.
Nó chỉ to bằng nửa bàn tay, chân tay nhỏ nhắn ngắn ngủn khiến thân hình càng thêm tròn trịa, trên những chiếc lá xanh non bị nước mưa làm bỏng hai lỗ nhỏ.
Thiên Hồi sững người, thử giơ tay về phía bắp cải, cố gắng nở nụ cười thân thiện và khẽ nói: "Xin chào..."
Bắp cải lùi lại một chút, liếc nhìn Thiên Hồi một cái rồi từ từ tiến lên, đưa tay chạm vào đầu ngón tay cậu.
Ngửi thấy mùi hương dễ chịu và ấm áp, bắp cải lấy hết can đảm, nhanh như cắt chui vào tủ, bám vào gấu áo Thiên Hồi trốn thật kỹ.
Thiên Hồi dùng tấm ván gỗ chắn lối vào, ánh sáng trong tủ tối dần.
Cậu mở game ra, cửa hàng đã được mở khóa.
Thì ra là một cây bắp cải nhỏ...
Sổ tay sáng lên ô thứ ba, hiển thị thông tin của bắp cải.
[Giống loài]: Bắp cải tí hon
[Cấp độ]: Cấp thấp (Hiền lành đáng yêu)
[Trạng thái]: Tốt
[Độ trung thành]: 40%
Vì không thể xem được kỹ năng nên những dòng còn lại đều không hiển thị.
Khoan đã...
Độ trung thành 40%?
Thiên Hồi mở to đôi mắt nhìn xuống cây bắp cải đang ngồi xổm bên cạnh.
Cậu lại nhìn quả ớt trong lòng muốn nói lại thôi.
Quả ớt chú ý đến ánh mắt của Thiên Hồi, ngẩng đầu lên: "?"
Nó liếc nhìn cây bắp cải nhỏ ở góc, trong lòng hừ lạnh.
Thật đơn thuần, là loại ngay cả khi sắp bị ăn thịt vẫn tự giặt sạch lá cho mình.
Bắp cải cũng biết sự tồn tại của quả ớt, cấp độ của nó không bằng đối phương nên lúc này ngoan ngoãn ngồi yên, cố gắng giảm bớt cảm giác hiện diện của mình.
Thiên Hồi không nhịn được giơ tay vuốt ve vỏ ngoài của nó.
Thành công kết duyên với hai loài thực vật, nhiệm vụ trong thanh trạng thái chính hoàn thành, cửa hàng được mở khóa và còn tặng thêm 100 điểm số dư.
Nhiệm vụ mới đổi thành nâng độ trung thành của bất kỳ một loài thực vật nào lên đến 80%.
Thiên Hồi còn chưa kịp kiểm tra cửa hàng thì quả ớt khẽ "ư" một tiếng.
Cậu lập tức cảnh giác, nín thở lắng nghe.
Bên ngoài mưa càng lúc càng to, xen lẫn với vài tiếng bước chân.
Là con người.
Quả ớt cũng nghe ra được, lá trên đỉnh đầu căng thẳng dựng đứng lên, âm thầm quan sát Thiên Hồi.
Tiếng bước chân đến gần, truyền đến những cuộc trò chuyện đứt quãng.
"... Nó bị thương rồi phải không?"
"Chắc chắn đã trốn rồi, hoa ăn thịt..."
Là những người lúc nãy sao? Thiên Hồi lại lắng nghe kỹ hơn thì thấy giọng nói có vẻ khác.
"Mệt quá, đợi về Hắc Tích Sơn..."
Khi nghe thấy ba chữ "Hắc Tích Sơn", quả ớt thả lỏng một chút.
Căn cứ Hắc Tích Sơn, nó từng nghe qua, không phải bọn người đến bắt nó.
Dù sao cũng là người xấu thôi.
Những người bên ngoài, có người cầm ô, có người tùy tiện dùng tay áo che chắn, hoặc trực tiếp dùng dị năng để ngăn nước mưa.
Trong đó một người cầm theo thiết bị dò tìm, đi một đoạn đường đã reo lên mấy lần, đều là năng lượng cực thấp.
Hoa ăn thịt mà họ đang tìm, ngay cả khi đang ẩn nấp cũng không thể thấp đến thế, còn những con zombie cấp thấp hay thực vật đột biến, họ lười phí thời gian.
"Bọn Lương Giới còn muốn sai khiến chúng ta sao?" Một gã lùn đen nói: "Tuy nhiên cái tên họ Văn kia, thuốc chế ra hiệu quả thật sự không tệ..."
Hắn chưa dứt lời, sắc mặt đồng bọn đột nhiên thay đổi, vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu.
Gã lùn cũng nhận ra mình phạm sai lầm, giọng nói đột ngột ngừng lại, run sợ nhìn về phía sau.
Thời gian gần đây Nam Đình Cận rời khỏi căn cứ một thời gian dài, nhân lúc anh không có mặt, không ít người âm thầm mua thuốc mới từ căn cứ Thiên Không để giảm bớt phản ứng tiêu cực khi trong trạng thái mất kiểm soát.
Mà Nam Đình Cận rất ghét tất cả các loại dược phẩm, không cho phép thuộc hạ sử dụng, ngay cả những thứ từ căn cứ hợp tác cũng không được.
Thực ra chỉ cần kín miệng một chút, đừng để anh thấy thì có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Tuy nhiên Nam Đình Cận rất hiếm khi cùng đi với đội của họ, gã lùn một lúc sơ sẩy đã nói hớ.
Hắn gượng ép một nụ cười trên mặt, cố gắng biện minh: "Thủ lĩnh..."
Vừa dứt lời, thân thể gã lùn đột nhiên bị đánh bay, nặng nề đập vào đống đổ nát.
Cây ô trong tay hắn rơi xuống, nước mưa tạt vào mặt, da lập tức đỏ ửng lên và bong tróc.
Gã lùn nhịn đau bò dậy từ mặt đất.
Nam Đình Cận bước lên phía trước, lạnh lùng nói: "Không có lần sau."
Trời dần tối, anh mặc áo áo choàng, nước mưa chảy dọc theo vành mũ trùm đầu, gần nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, càng thêm u ám.
Gã lùn cúi đầu: "Vâng, thủ lĩnh."
Cùng lúc đó, Thiên Hồi đang trốn trong tủ đột nhiên ngẩng đầu.
Vẻ mặt cậu vừa vui mừng lại xen lẫn sự mơ hồ và do dự.
Quả ớt chú ý đến sự bất thường của cậu, dùng ánh mắt dò hỏi.
Lúc này, tiếng bước chân của những người bên ngoài đã đi xa.
Thiên Hồi nắm chặt tay áo, vô cùng phân vân.
Cậu rất muốn ra ngoài xem thử nhưng không chắc mình có nghe nhầm không.
Tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Thiên Hồi đối diện với ánh mắt của quả ớt, do dự nói: "Giọng nói vừa rồi, rất giống bạn trai của mình."
Quả ớt "ư" một tiếng, ánh mắt nghi ngờ.
Lúc Thiên Hồi có phản ứng chính là khi vị thủ lĩnh kia đang nói chuyện.
Đó có thể là thủ lĩnh của căn cứ Hắc Tích Sơn đấy...
Quả ớt nhắm mắt lại, đùa gì vậy, không tin.