Đột nhiên một giọng nói vang lên khiến Thiên Hồi hoảng hốt, cậu vội vã ngoảnh đầu nhìn xung quanh nhưng không thể tìm ra nguồn phát ra âm thanh đó.

Càng lúc càng có nhiều zombie ùa đến từ bốn phương tám hướng, ước chừng khoảng ba mươi con, tốc độ và ngoại hình của chúng đều khác nhau, mục tiêu đều là cây hoa ăn thịt khổng lồ ở phía trước.

Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn, mùi khó chịu trong không khí càng lúc càng nồng nặc.

Một con zombie thấp bé gầy gò có tốc độ di chuyển nhanh nhất, nó nhanh nhẹn và linh hoạt, dùng đôi tay dài ngoằng bám vào đá và đống đổ nát, nhảy lên trên lá của cây hoa ăn thịt, vung móng vuốt để lại vài vết xước trên thân cây.

Cây hoa ăn thịt phẫn nộ phản công, nâng phần đuôi thân cây đập về phía con zombie, nhưng bị nó né tránh.

Thấy cây hoa ăn thịt bị thương, Thiên Hồi vô thức lo lắng.

Sắc mặt cậu tái nhợt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, rồi cố gắng tiến về phía cây hoa ăn thịt.

Cậu không thể nhận nhầm được, đó chính là Tiểu Tử trong khu vườn nhỏ, một cây hoa ăn thịt có gai nhọn mọc trên đỉnh đầu.

Nhưng Tiểu Tử trước kia chỉ cao ngang eo cậu thôi, tại sao bỗng nhiên... lại cao lớn như vậy.

Vô số zombie vẫn đang tấn công cây hoa ăn thịt khổng lồ, thân cây vốn có màu xanh đen của nó bị gặm nhấm, để lộ phần thịt nhạt màu, một bên lá cũng bị giật mất một nửa.

Nhưng nó vẫn không kém phần hung dữ, dùng lợi thế về kích thước tuyệt đối để áp chế đám zombie, rồi đập con zombie thấp bé đã nhảy lên cằm nó vào tường, nhưng bản thân cũng bị xước mất một mảng da nhỏ.

Cây hoa ăn thịt và bầy zombie đều tập trung chú ý vào đối phương, không phát hiện ra một bóng người đang chậm rãi tiến đến gần.

Thiên Hồi trèo qua một bức tường thấp, suýt ngã xuống đất.

Cậu miễn cưỡng giữ thăng bằng, bước trên đống đổ nát tiếp tục tiến về phía trước.

Thiên Hồi nghi ngờ không biết mình đã ngủ trong bao lâu, cơ thể cậu không còn nhiều sức lực, cánh tay cứng đờ không thể nâng lên một cách trơn tru.

May mắn là hiện giờ cậu không có thanh máu, có lẽ sẽ không giống như trước kia, chỉ cần ngã một cái là chỉ còn lại một chút máu.

Vượt qua hai đống đổ nát, đến gần cây hoa ăn thịt hơn, nửa thân thể của một con zombie bay vút qua không trung, rơi xuống đất phía sau Thiên Hồi.

Thiên Hồi rụt cổ, thận trọng nhìn về phía trước.

Bầy zombie đã bị giải quyết gần một nửa, con zombie thấp bé có sức chiến đấu cao nhất vẫn còn rất ngoan cường, dùng tiếng gầm rú để chỉ huy những con zombie còn lại tiếp tục phát động tấn công.

Thiên Hồi nhìn kỹ lại, không biết từ khi nào đã xuất hiện hai con zombie tay dài thân hình thấp bé.

Hai con zombie như cặp song sinh phối hợp ăn ý với nhau, một con thu hút hỏa lực, con còn lại giơ cao mũi kim loại nhọn trong tay, hung hăng đâm về phía gáy của cây hoa ăn thịt.

Tim Thiên Hồi thót lên, những ngón tay bám vào tảng đá siết chặt.

May mắn thay cây hoa ăn thịt khổng lồ da dày thịt béo, đòn tấn công này không gây mất mạng, nó thờ ơ lắc đầu, vung những chiếc lá cuộn thành dây thừng.

Lúc này, dường như nó cảm nhận được điều gì đó bất thường, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Đôi mắt của cây hoa ăn thịt vừa nhỏ vừa tròn, mọc ở hai bên phía trên nanh vuốt, con ngươi đen kịt lúc này tràn ngập lửa giận.

Bên này Thiên Hồi vẫn đang cố gắng trèo qua đống đổ nát, khi ngẩng đầu lên lại thấy cây hoa ăn thịt di chuyển về phía bên cạnh.

Thân hình nó to lớn, chỉ cần lắc thân một cái là có thể trượt đi được vài mét, nhanh chóng bỏ lại phía sau một số zombie di chuyển chậm chạp hơn.

Vẫn còn lác đác vài con bám riết không tha, tiếng gầm rú vang lên liên tiếp.

Nhận ra cây hoa ăn thịt sắp rời đi, Thiên Hồi vẻ mặt lo lắng: "Tiểu Tử..."

Cổ họng cậu đau đớn như nuốt phải dao, giọng nói khàn khàn yếu ớt đến mức cây hoa ăn thịt không thể nào nghe thấy được.

Chỉ trong chớp mắt, khoảng cách giữa hoa ăn thịt và mấy con zombie đuổi theo càng lúc càng xa hơn.

Khi Thiên Hồi trèo lên đống đổ nát, bóng dáng của hoa ăn thịt đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Tuy nhiên nhìn xung quanh, tất cả các tòa nhà trong khu vực này đều đã sụp đổ, không còn công trình nào cao hơn hoa ăn thịt nữa.

Vài tiếng gầm rú the thé vang lên từ hướng nó biến mất, chứng tỏ đám zombie có lẽ cũng đã đánh mất dấu vết của nó.

Thiên Hồi định đi tới xem thử, cậu vừa nhảy xuống đống đổ nát thì đột nhiên một bàn tay xanh đen từ dưới đất thò lên.

Cậu vội vàng né tránh, một con zombie bị đè dưới đống đá lộ ra nửa thân trên, miệng phát ra tiếng "hắc hắc", cố gắng chụp lấy mắt cá chân của Thiên Hồi.

Bên cạnh còn có một con zombie khác, nó quay đầu dùng đôi mắt đỏ đục ngầu nhìn chằm chằm vào Thiên Hồi, cái mũi thiếu mất một mảng lớn động đậy mạnh mẽ.

Hoa ăn thịt đã biến mất, mấy con zombie cấp độ cao hơn cũng không còn ở gần đây, lúc này đám zombie cấp thấp mất đi mục tiêu nên chú ý tới sự hiện diện bất thường của Thiên Hồi.

Cậu có mái tóc bạc và đôi mắt đỏ, đặc trưng của quá trình zombie hóa, nhưng trên người lại không có mùi đặc trưng của zombie, ngửi có vẻ gần giống với... con người hơn.

Zombie lập tức há miệng gào thét, lao về phía Thiên Hồi.

Zombie cấp thấp không có nhiều trí thông minh, chỉ còn bản năng ăn thịt, trên người Thiên Hồi có mùi của sinh vật sống, điều đó đồng nghĩa với việc có thể ăn được.

Thiên Hồi kịp thời né sau bức tường đổ, tiện tay chộp lấy một hòn đá ném qua.

Cậu chưa từng gặp phải tình huống như thế này, cơ thể vì sợ hãi và hoảng loạn mà run rẩy nhẹ.

Nhưng Thiên Hồi vẫn khá bình tĩnh, biết rằng nếu không chạy trốn ngay, chắc chắn sẽ chết trong tay đám zombie này.

Phía trước lại có một con zombie nghe thấy động tĩnh đang tới gần, Thiên Hồi liên tiếp ném vài hòn đá rồi xoay người bỏ chạy.

Cậu chui vào tòa nhà đổ sập một nửa, đi qua không gian chật hẹp bên trong tường.

May mắn là, trước đó để tiếp cận hoa ăn thịt, cơ thể Thiên Hồi đã được vận động khi đi lại và leo trèo không ít, không còn cứng đờ không thể nhấc tay như lúc mới tỉnh dậy nữa.

Tiếng động của hai ba con zombie vẫn ngay sau lưng, cậu gần như chạy không kịp chọn đường, len lỏi qua những đống đổ nát lớn nhỏ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng đám zombie phía sau cũng đã bị bỏ lại.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, Thiên Hồi nhìn quanh, phát hiện bản thân đã rời khỏi khu nhà cao tầng, đến một con phố rộng rãi hơn.

Cậu vẫn chưa dám thả lỏng cảnh giác, tìm được một khoảng trống kín đáo dưới hai mảnh tường đổ rồi chui vào trốn.

Thiên Hồi vẫn còn run rẩy, hai chân tê nhức không còn sức lực, cánh tay cũng bị đống đổ nát cào xước trong lúc bỏ chạy.

Cậu co người ôm chặt đầu gối, nhịp tim và hơi thở yếu hơn người bình thường dần dần chậm lại.

Có vẻ đã an toàn rồi.

Một tia sáng len qua khe nứt trên tường, Thiên Hồi sờ vết thương đỏ ửng trên cánh tay, hơi đau nhưng không chảy nhiều máu.

Cậu vừa hoang mang vừa bất lực, không biết phải làm sao cho phải.

Trước đó quá hoảng loạn, Thiên Hồi cũng không để ý phương hướng và vị trí.

Bây giờ muốn đi tìm hoa ăn thịt, e là rất khó khăn...

Nhưng hoa ăn thịt bị đám zombie vây công, nó bị thương, nếu có thể trốn được thì cũng tốt.

Thiên Hồi tự an ủi bản thân, dựa lưng vào tảng đá thả lỏng người một chút.

Đột nhiên, giọng nói máy móc quen thuộc lại vang lên lần nữa.

[Phát hiện từ hai cây biến dị trở lên, nhận được gói quà tân thủ!]

Thiên Hồi lại căng thẳng, nín thở không dám thở mạnh.

Lúc này, bên ngoài con phố có động tĩnh.

Vài tiếng bước chân từ xa đến gần, kèm theo giọng người trò chuyện.

"Tháng trước có một căn cứ thất thủ, khu vực này có rất nhiều zombie cấp thấp... phải chú ý một chút, có thể sẽ tiến hóa thành cấp cao."

"quả ớt đó chạy đến đây, chẳng phải là tự tìm đường chết sao..."

"Cậu không nhận được tin nhắn à? Hoa ăn thịt cũng ở gần đây."

"Hoa ăn thịt không thuộc phạm vi xử lý của chúng ta... dù sao cũng phải cẩn thận."

Thiên Hồi lập tức dỏng tai lắng nghe kỹ, tổng cộng có ba người nói chuyện, khi đi ngang qua đống đổ nát nơi cậu đang ở, máy dò trong tay một người trong số họ động đậy.

Mọi người lập tức dừng bước, thận trọng quan sát xung quanh với vẻ mặt đề phòng.

Thiết bị có thể dò tìm dấu vết của tất cả sinh vật bất thường, chẳng hạn như zombie, thực vật đột biến, hoặc những dị năng giả đang trong trạng thái bất ổn.

quả ớt đột biến đã trốn thoát, vị trí cuối cùng xuất hiện chính là ở gần đây, rất có thể nó đã ẩn nấp đâu đó.

Đúng lúc mọi người chuẩn bị tìm kiếm kỹ lưỡng thì một zombie cấp thấp xuất hiện từ góc tường, lảo đảo bước tới.

Một trong số họ giơ tay lên, lưỡi dao gió bùng phát từ lòng bàn tay lập tức xuyên qua giữa trán zombie.

Zombie che mặt ngã xuống, vừa hay chắn ngay trước cửa hang nơi Thiên Hồi đang ẩn nấp.

Kim chỉ của thiết bị vẫn chưa hồi phục, nhưng cũng có thể là do con zombie vừa mới chết, vẫn còn bị ảnh hưởng bởi hơi thở của nó.

Thiên Hồi co rúm người lại, không dám cử động, lặng lẽ chờ đợi.

Ngay lúc đó, người bên ngoài lên tiếng: "Có tín hiệu mới, ở bên kia!"

Thế là mọi người từ bỏ việc thăm dò, thu thiết bị lại rồi nhanh chóng rời khỏi vị trí ban đầu.

Mãi đến khi tiếng bước chân biến mất đã được vài phút, Thiên Hồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Những người đó là... con người sao?

Thiên Hồi chỉ từng gặp và tiếp xúc với duy nhất một con người là Nam Đình Cận.

Dường như ở đây nơi nào cũng nguy hiểm, trước khi đảm bảo an toàn, cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hơn nữa... họ còn nhắc đến "ớt" và "hoa ăn thịt", trong lời nói có vẻ không mấy thiện chí.

Con zombie chết trước cửa hang tỏa ra mùi khó chịu, Thiên Hồi dùng tay áo che mũi miệng, không quên âm thanh máy móc kỳ lạ lúc nãy.

Âm thanh đã vang lên hai lần, như thể xuất hiện từ trong đầu cậu vậy.

Thiên Hồi bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng bản thân, sờ sờ tóc mai và gò má.

Sau đó, cậu phát hiện ở góc phải tầm nhìn có một ô vuông trắng bán trong suốt nhỏ, ngay cả khi nhắm mắt vẫn có thể nhìn thấy.

Thiên Hồi chăm chú nhìn ô vuông nhỏ, đột nhiên một khung hộp nhỏ hiện ra trước mắt.

[Vui lòng chọn phe của bạn]

[Phe Loài người] [Phe Zombie] [Phe Thực vật]

Phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ ghi rằng "Hãy chọn phe, nhận quà tân thủ, bắt đầu hành trình game của bạn".

Đây là thứ gì vậy...

Thiên Hồi do dự, nhất thời không có động tĩnh gì.

Hơn nữa âm thanh lúc trước còn nói, đã phát hiện ra hơn hai cây thực vật, ngoài Tiểu Tử ra...

Thiên Hồi ẩn nấp trong hang đá chật hẹp đã rất lâu, đôi mắt dần dần thích nghi với bóng tối.

Cậu xoa xoa đầu gối đã tê cứng, vô tình liếc nhìn, khóe mắt bắt được một thoáng màu xanh lá.

Thiên Hồi ngoảnh đầu nhìn một lúc, từ từ di chuyển lại gần, đưa tay cẩn thận chạm vào.

—— Là lá cây.

Cậu lại tỉ mỉ sờ soạng, lấy ra một vật thể xanh mướt từ khe đá.

Khi nhìn rõ toàn bộ vật thể, Thiên Hồi mở to mắt.

Đây là một quả ớt, cao khoảng bằng hai bàn tay của cậu, toàn thân màu xanh lục, khắp người đầy vết thương, hai chân được tạo thành từ lá cây bị thương nặng nhất, gần như đứt mất một nửa.

Lúc này nó nhắm chặt mắt, sống chết chưa rõ, nhiệt độ cơ thể rất cao.

Thiên Hồi cúi người quan sát kỹ, ngửi thấy mùi ớt thoang thoảng, có lẽ là đã ngất đi.

Quả ớt này... cậu không quen.

Trong vườn nhỏ cũng có một quả ớt, màu đỏ, còn quả này lại màu xanh, hình dáng cũng không giống lắm, cậu chưa từng thấy bao giờ.

Nhưng cậu đã chung sống với các loài thực vật ngày đêm, theo bản năng cảm thấy gần gũi.

Quả ớt trông có vẻ bị thương nặng, không biết là bị zombie tấn công, hay là...

Những người vừa đi qua lúc nãy, trong lúc nói chuyện cũng đề cập đến "ớt".

Thiên Hồi đau lòng vuốt ve vết thương trên người quả ớt, rồi lại nhìn về khung thoại vẫn luôn hiện diện trước mắt.

Game là gì, quà tặng lại là cái gì...

Thiên Hồi biết mình không phải con người, cậu là zombie, nhưng những zombie bên ngoài kia, đều muốn tấn công cậu.

Ánh mắt cậu dừng lại ở lựa chọn cuối cùng "Phe Thực vật", rồi lại cúi đầu nhìn quả ớt xanh đang bất tỉnh.

Trước đây Nam Đình Cận từng nói, "công việc" của cậu trong vườn nhỏ có thể coi như một trò chơi, chỉ là cũng phải biết bảo vệ bản thân cho tốt.

Từ "trò chơi" trong ấn tượng của Thiên Hồi không phải là điều xấu.

Cuối cùng, Thiên Hồi lấy hết can đảm, thử chọn phe Thực vật.

Ý nghĩ vừa động, khung thoại lập tức có phản hồi.

[Lựa chọn thành công]

Khung nhỏ biến mất, thay vào đó là một giao diện lớn hơn hiện ra.

Thiên Hồi đảo mắt nhìn qua một lượt, nào là trạng thái chính, túi đồ, sổ tay thực vật, cửa hàng...

Cậu lướt qua một cách vội vàng, cửa hàng không thể mở được, hiển thị dòng chữ "tạm thời chưa mở", trong túi đồ có vài vật phẩm.

Những vật phẩm này chính là phần quà tân thủ tặng kèm, trong đó có một ô ghi "thuốc vạn năng".

Thiên Hồi nghiêng đầu nhìn một chút rồi thử chọn vào.

Ngay lập tức, trong lòng bàn tay cậu xuất hiện một viên thuốc nhỏ.

Thiên Hồi mở to mắt, cầm lên quan sát kỹ càng rồi đưa lên mũi ngửi.

Cậu mạnh dạn liếm thử một chút, cảm nhận được mùi thơm của thảo dược, đồng thời vết thương trên cánh tay có dấu hiệu lành lại.

Thật sự có tác dụng!

Thiên Hồi vừa ngạc nhiên vừa tò mò, sau đó suy nghĩ một chút rồi nhét viên thuốc vào miệng của quả ớt.

Viên thuốc tan ra trong miệng quả ớt, nhiệt độ cơ thể của nó nhanh chóng hạ xuống, vết thương nặng ở chân bắt đầu đóng vảy.

Thiên Hồi lúc này mới yên tâm, bắt đầu khám phá những nội dung khác trên giao diện.

Cậu mở sổ tay thực vật ra, bên trong có hai ô sáng lên.

Một ô là quả ớt xanh, ô còn lại là hoa ăn thịt.

Phía dưới quả ớt xanh ghi [Đã kết duyên], [Thực vật biến dị trung cấp], [Độ trung thành 0.1%], [Trạng thái: Trọng thương chưa lành].

Những thông tin kỹ năng khác đều trống không, hiển thị tự mình khám phá hoặc mở khóa khi độ trung thành đạt 50%.

Thông tin của hoa ăn thịt bên cạnh còn ít hơn, chỉ có mỗi dòng [Chưa kết duyên].

Phía sau là vài ô tối đen, in những bóng dáng mờ nhạt, tất cả đều là [Thực vật biến dị đặc cấp chưa tìm thấy tung tích].

Thiên Hồi cố gắng nhận ra, cảm thấy tất cả đều rất quen thuộc, giống như những cây trong sân vườn nhỏ.

Nhưng ngay cả Tiểu Tử cậu cũng để lạc mất, làm sao biết đi đâu để tìm những cây khác.

Thiên Hồi cảm thấy không dễ chịu trong lòng, đóng sổ tay thực vật lại.

Cậu mở thanh phe phái ra, bên trong có hai biểu tượng "Giá trị phe phái" và "Giá trị uy vọng".

[Giá trị phe]: 1

[Giá trị uy vọng]: 0 (Cách chơi chưa mở khóa)

[Thuộc phe]: Thực vật

[Xếp hạng phe: Thứ ba

(Hiện tại xếp hạng nhất: Phe zombie; xếp hạng hai: Phe loài người.)

[Phe thực vật, thực vật biến dị đặc cấp có sức mạnh mạnh mẽ, giới hạn tổng hợp của một thực vật biến dị đặc cấp cực cao, khiến người người nghe tiếng đã mất mật, tuyệt đối không thể tiếp cận bừa bãi. Đáng tiếc số lượng không nhiều, lại còn đấu đá lẫn nhau, không đoàn kết, cũng hiếm khi thấy tác chiến theo đội, hơn nữa sức chiến đấu từ đặc cấp trở xuống giảm mạnh, thực vật biến dị trung thấp cấp khó sống sót.]

Bên cạnh có phân tích xếp hạng, Thiên Hồi xem hết một cách nghiêm túc, đại ý là ba phe đều có ưu thế riêng, nhưng các thực vật thích đơn đả độc đấu, thiếu người lãnh đạo như bầy zombie, thiếu sự giao tiếp và che chở lẫn nhau như loài người, hai năm gần đây liên tục bị săn bắt, tình trạng chung không tốt.

Phía dưới còn có một số thông tin khác.

[Sức mạnh phe]: Yếu ( app truyện T Y T )

[Sức mạnh ký chủ]: Yếu

[Căn cứ trực thuộc]: Không

Vậy nên, đã chọn phe thực vật, vừa không có căn cứ để gia nhập, cũng khó tìm kiếm sự giúp đỡ từ đồng đội.

Thiên Hồi nửa hiểu nửa không, dụi mắt rồi ngả đầu dựa vào vách đá.

Có vẻ như... không ổn lắm.

Dường như cảm nhận được tâm trạng của cậu, giao diện trò chơi bật ra một thông tin.

[Chúc mừng bạn đã chọn phe thực vật! Sẽ mở ra cách chơi độc đáo, hoàn thành nhiệm vụ để nhận được nhiều phần thưởng cùng hướng dẫn đặc biệt! (Nhấp vào đây để xem chi tiết nhiệm vụ)]

Thiên Hồi thuận tay nhấp vào, chuyển đến thanh trạng thái chính.

[Trạng thái ký chủ]: Cực kỳ nguy hiểm (Cần gấp thức ăn, bổ sung nước)

[Sở hữu thực vật]: 0 (Độ trung thành của bất kỳ thực vật nào đạt 70% là có thể sở hữu)

Tiến độ nhiệm vụ: Kết duyên với hai loài thực vật (1/2)

Phần thưởng nhiệm vụ: Mở khóa cửa hàng

Thiên Hồi nhớ trong ba lô còn một viên thuốc bổ sung thể lực, cậu liền lấy ra và nuốt xuống.

Tuy nhiên tác dụng của viên thuốc khá hạn chế, tình trạng của cậu vẫn rất nguy hiểm, cậu cần thức ăn và nước uống bình thường.

Nếu tiếp tục ở lại đây, e rằng cậu sẽ chết mất.

Trong ba lô còn một món đồ cuối cùng, đó là [Vũ khí Sơ cấp], một con dao găm.

Sau khi cân nhắc một lúc, Thiên Hồi đã chọn ra ngoài thay vì ngồi chờ chết.

Cậu rút con dao găm ra, ôm lấy quả ớt vẫn đang hôn mê trong lòng rồi đá văng con zombie đang chặn ở cửa hang để chui ra ngoài.

Bên ngoài trời hơi tối, Thiên Hồi nắm chặt con dao găm trong tay, quan sát xung quanh một lượt.

Trò chơi lại hiện lên thông báo, chỉ dẫn rằng ở một hướng nào đó có mùi cỏ cây nồng đậm, xác suất tìm được vật tư cơ bản khá cao.

Thiên Hồi bước đi theo mũi tên chỉ dẫn, vừa đi vừa để ý xung quanh.

Vừa đi được một đoạn ngắn, quả ớt xanh trong lòng cậu khẽ cựa quậy.

Nó mở mắt ra, thấy một khuôn mặt xa lạ, trước tiên là ngẩn người.

Thiên Hồi khẽ nói: "Cậu tỉnh rồi..."

Cậu chưa nói hết câu, ớt đã nhìn cậu với ánh mắt đề phòng, rồi phun ra hai hạt ớt.

Hạt ớt đập vào cánh tay Thiên Hồi, dù có lớp quần áo che chắn vẫn cảm nhận được cảm giác nóng rát.

Cậu không kịp phòng bị, lập tức buông tay ra.

Quả ớt nhân cơ hội giãy ra, ngã xuống đất lăn hai vòng.

Khi nó lật người ngồi dậy, lại thấy Thiên Hồi đang co ro ở góc tường, cũng nhìn mình với vẻ mặt hoảng hốt.

Thiên Hồi lắp bắp nói: "Cậu... cậu vừa ngất đi..."

Cậu muốn cố gắng giải thích, nhưng lại không biết quả ớt có hiểu được không.

Vào lúc này, một con zombie cấp thấp cũng đến gần, phát hiện ra Thiên Hồi và quả ớt.

Quả ớt nhìn về phía con zombie đang tiến đến, rồi lại nhìn về phía Thiên Hồi và con dao găm trong tay cậu, miệng phát ra tiếng "ư ư" đe dọa.

Có vẻ vết thương của nó đã được cải thiện phần nào, nhưng hai chân vẫn không thể đứng dậy được, sức chiến đấu bị giảm đi rất nhiều.

Thiên Hồi trước mắt trông có vẻ hơi kỳ lạ, vừa giống zombie lại vừa giống con người.

Nhưng dù là zombie hay con người thì đối với thực vật mà nói đều là mối đe dọa.

Quả ớt lại phun ra một hạt ớt, cố dọa cho Thiên Hồi lùi lại, rồi bám vào những tảng đá định bỏ chạy.

Nó cố tỏ ra hung dữ, nhưng đáy mắt lại lộ ra vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.

Thiên Hồi nhạy bén nắm bắt được chút cảm xúc này, trong lòng do dự.

Quả ớt vừa rồi đã tấn công cậu, nhưng toàn thân nó vẫn chưa lành hẳn.

Thiên Hồi vốn nhát gan, nhưng lại không đành lòng bỏ mặc quả ớt này.

Thấy con zombie cấp thấp càng lúc càng đến gần, Thiên Hồi đã quyết định, cậu đứng dậy tiến đến gần quả ớt, nhanh chóng ôm nó lên.

Quả ớt giãy giụa dữ dội, bị Thiên Hồi dùng sức ấn vào lòng, vừa an ủi: "Đừng sợ đừng sợ..."

Cậu vung dao găm đâm bị thương con zombie cấp thấp rồi quay đầu bỏ chạy.

Quả ớt vốn không còn bao nhiêu sức lực, lúc này ngay cả hạt ớt cũng không phun ra được nữa, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

-

Một nơi khác, trong khu rừng rậm cách xa con phố hoang phế.

Bảy tám dị năng giả chia thành hai đội, ánh mắt nhìn đối phương đều không thiện cảm.

"Văn tiên sinh đã trả tiền công, các người làm việc kiểu này sao?"

Lương Giới đảo mắt nhìn đối diện, lạnh lùng lên tiếng: "Làm mất dấu vết của hoa ăn thịt, còn cản trở nhiệm vụ bên chúng tôi."

Mục tiêu của hai bên không giống nhau, họ phụ trách truy bắt quả ớt bỏ trốn, còn căn cứ Hắc Tích Sơn nhận tiền thưởng, phụ trách bắt hoa ăn thịt.

Tình cờ hoa ăn thịt cũng xuất hiện ở gần đây, nhưng căn cứ Hắc Tích Sơn đến muộn một bước, để nó chạy mất, còn truyền ra sai tín hiệu tọa độ.

Chỉ cần trong phạm vi, tín hiệu có thể được tất cả mọi người tiếp nhận, nên đội của Lương Giới bị dẫn sai đường, trì hoãn tiến độ tìm kiếm.

"Ai biết các người cũng ở đây."

Người đứng đầu đối diện là một gã cao đen gầy, hắn móc móc tai, thờ ơ nói: "Để mất thì cũng đã mất rồi, có khi nó chết rồi cũng nên."

"Văn tiên sinh cần bắt sống," Lương Giới nhịn giận, "Anh là đội trưởng? Đã gặp nhau rồi thì một lát nữa cứ theo kế hoạch của tôi..."

Gã cao gầy nhếch mép: "Mày là thứ gì mà dám ra lệnh cho tao?"

Hai đội đang căng thẳng đối đầu, gã cao gầy đột nhiên sắc mặt hơi thay đổi.

Hắn nhìn về phía sau Lương Giới, khí thế lập tức thu liễm đi không ít.

Lương Giới quay đầu lại, thấy một người đàn ông đang đứng trong rừng cây không xa.

Hắn nhíu mày, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, khách khí nói: "Thì ra ngài cũng ở đây."

Khi người đàn ông đi về phía này, Lương Giới lặng lẽ lùi lại nửa bước.

Dù chỉ gặp một lần, hắn cũng có thể nhận ra đối phương ngay.

Gã cao gầy ban nãy cúi đầu khom lưng, cung kính gọi: "Thủ lĩnh."

— Nam Đình Cận, thủ lĩnh căn cứ Hắc Tích Sơn.

Nam Đình Cận chậm rãi bước đến gần, ánh mắt lướt qua Lương Giới.

Ánh mắt này như có thực thể, bị dị năng giả có thực lực cao hơn mình nhiều nhìn chằm chằm, áp lực cực mạnh khiến Lương Giới căng thẳng sống lưng.

Tiếp theo, hắn thấy vạt áo Nam Đình Cận dính máu, trong tay có hai viên tinh hạch.

Vết máu còn tươi, trước khi đến đây, Nam Đình Cận vừa giết hai con zombie cấp cao.

Nhận ra điều này, Lương Giới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Căn cứ Hắc Tích Sơn chỉ thu nhận dị năng giả, bên trong phần lớn là một đám côn đồ hung ác.

Có thể làm thủ lĩnh căn cứ, có thể tưởng tượng được sẽ là người như thế nào.

Máu lạnh tàn nhẫn, thất thường, độc tài chuyên chế, những từ này đều dùng để miêu tả Nam Đình Cận, trong mắt anh, có lẽ con người và zombie không có gì khác biệt.

Mà anh vừa mới giết hai con zombie cấp cao, tâm trạng có lẽ không tệ.

Nam Đình Cận cởi găng tay dính máu ra, cùng với tinh hạch thuận tay ném ra, gã cao gầy vội vàng tiến lên đón lấy.

Anh khẽ nhướng mắt, mở môi nói nhạt: "Đi thôi."

Gã cao gầy dạ một tiếng, cùng với những người còn lại theo sau Nam Đình Cận rời đi.

Lương Giới nhìn theo bóng họ đi xa, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Thuộc hạ lên tiếng hỏi: "Đội trưởng?"

Lương Giới thu hồi tầm mắt: "Tránh xa bọn họ ra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play