Edit Ngọc Trúc
Tần Khiếu vung đao bổ thẳng về phía mạng nhện, chỉ thấy một luồng kim quang lao đến, chém toạc lưới nhện khổng lồ.
Con nhện yêu giận dữ gầm lên:
“Đáng ghét! Đám trừ yêu lại phá hỏng chuyện tốt của ta! Các ngươi muốn chết ——”
Đàm Ngọc Cẩn nhìn bóng dáng cao lớn của Tần Khiếu, cảm thấy người đàn ông này thực sự quá lợi hại! Có người như hắn ở đây, cậu chẳng còn sợ gì nữa. Đứng lên phủi phủi bụi trên người, đang định mở miệng khen một câu, từ trong rừng lại lao ra ba nam một nữ.
Một nam nhân cao lớn cầm đại kiếm chặn lại đòn công kích của con nhện yêu. Một người khác cầm song kiếm, giọng điệu hờ hững nói:
“Chỉ là một con nhện yêu bé nhỏ mà cũng dám làm càn, đúng là chán sống!”
Người nữ kia vẻ mặt lạnh lùng, quất roi dài về phía trước, đánh thẳng vào đầu con nhện, khiến nó kêu thảm thiết. Người còn lại cầm trường côn bổ thêm một nhát nữa.
Nghe tiếng kêu gào không dứt của con nhện, Đàm Ngọc Cẩn sợ hãi lùi về sau, trốn sau lưng Tần Khiếu. Nhóm người này không chỉ lợi hại mà còn hung tàn quá!
Nhìn con nhện yêu bị đánh đến hấp hối, Đàm Ngọc Cẩn nhỏ giọng hỏi:
“Các vị là ai vậy? Ai cũng giỏi như thế?”
Nam nhân cầm song kiếm vung một nhát kết liễu con nhện yêu, sau đó quay sang cười nói:
“Chúng ta là Đội Trừ Yêu.”
Đàm Ngọc Cẩn nghe vậy, hai mắt sáng lên:
“Đội Trừ Yêu của Diệp Đình sao?”
Người nữ cầm roi dài nhìn cậu bằng ánh mắt không mấy thiện cảm:
“Ngươi chỉ là một người thường, sao lại dám đi sâu vào núi Sương Mù?”
Đàm Ngọc Cẩn ngạc nhiên:
“Đây là núi Sương Mù sao?! Nơi truyền thuyết nói yêu quái trú ngụ?”
Nam nhân cao lớn cầm đại kiếm trầm giọng nói:
“Đây chính là Yêu Sơn, mạng ngươi cũng thật lớn.”
Tần Khiếu nhìn về phía Đàm Ngọc Cẩn:
“Ngươi có mang pháp bảo hộ thân sao?”
Được nhắc nhở, Đàm Ngọc Cẩn mới sực nhớ. Cậu lấy từ trong cổ áo ra một miếng ngọc bội:
“Đây là bùa hộ mệnh mà Đại sư Pháp Giới cho ta.”
Nhưng ngay khi nhìn kỹ, cậu phát hiện miếng ngọc bội đã xuất hiện vết rạn:
“Cái này…”
Tần Khiếu liếc qua một cái:
“Không thể dùng nữa.”
Người cầm song kiếm gật gù nói:
“Nó đã giúp ngươi chắn không ít đòn tấn công đấy. Quả nhiên bùa hộ mệnh của Đại sư Pháp Giới không tầm thường.”
Trong lòng Đàm Ngọc Cẩn lập tức quyết định, sau khi trở về nhất định phải xin Đại sư Pháp Giới thêm vài cái bùa hộ mệnh, dù có mặt dày cũng phải lấy cho bằng được!
Cậu chắp tay nói:
“Đa tạ các vị đã cứu ta.”
“Không có gì, không có gì.” Nam nhân cầm song kiếm cười, tự giới thiệu, “Ta là Chu Văn.” Hắn chỉ vào Tần Khiếu, “Đây là đội trưởng của chúng ta, Tần Khiếu.”
Nam nhân cao lớn cầm đại kiếm lên tiếng:
“Ta là Hoàng Sơn.”
Nữ nhân cầm roi dài và nam nhân cầm trường côn đứng im, không hề có ý định mở miệng.
Chu Văn liền nói thay:
“Nàng ấy là Trần Văn Văn, còn kia là Hà Huy.”
Đàm Ngọc Cẩn gật đầu:
“Tại hạ Đàm Ngọc Cẩn.”
Chùa Văn cười cười:
“Ta biết. Tiểu công tử của Khánh Dương Hầu phủ.”
Đàm Ngọc Cẩn cũng cười, không hề ngạc nhiên. Dù sao bọn họ cũng là người Diệp Đình, có lẽ đã từng gặp qua.