Mấy ngày sau, ngoại trừ đi đến Chung Dục Cung của Du Phi, Hiên Viên Linh đều không ghé qua những nơi khác. Dù gì, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Du Phi có hai đứa nhỏ, hắn ít nhiều cũng phải để tâm.
Hiện tại trong cung chỉ có ba đứa nhỏ, hai đứa nhỏ ở chỗ Du Phi, còn một đứa nhỏ ở chỗ Thuận tần. Đại hoàng tử do Thuận tần sinh ra vẫn luôn khiêm tốn, thế nên nổi bật nhất trong cung vẫn là Nhị hoàng tử và Tam công chúa. Hoàng đế sủng ái chúng, Du Phi ngạo mạn đôi phần cũng là điều dễ hiểu.
Thẩm Khanh vừa nghe tin Xuân Hoa truyền đến, vừa cắn hạt dưa thầm nghĩ: Du Phi đúng là giỏi chịu đựng. Chỉ riêng thể lực như mãnh thú của hoàng đế đã đủ khiến người ta e dè, vậy mà nàng ta sinh đến hai đứa rồi vẫn còn có thể gánh vác nổi, quả nhiên là tình thâm nghĩa trọng.
Nhưng cho dù Du Phi có được sủng ái đến đâu, hậu cung cũng không thể để một mình nàng ta độc chiếm.
Hoàng đế liên tục đến chỗ nàng ta mấy ngày, hoàng hậu không nói gì, nhưng thái hậu liền tìm một cái cớ, nói là để Du Phi cầu phúc cho hai đứa nhỏ, mong chúng bình an lớn lên, rồi bắt nàng ta đi chép kinh.
Dĩ nhiên, trên danh nghĩa là vì tôn tử của mình.
Rất nhanh, Thẩm Khanh lại đến lần thỉnh an thứ hai.
Trong cung, mỗi tháng có hai lần thỉnh an cố định, khác với việc tự mình đi thỉnh an vào ngày thường, đây là nghi thức bắt buộc để thể hiện sự tôn kính đối với hoàng hậu. Nếu không phải nằm liệt giường không dậy nổi, thì ai cũng phải tuân theo quy củ mà đến.
Cũng giống như lần trước, Thẩm Khanh đến sớm nhất.
Sau khi nàng đến, những phi tần khác cũng lần lượt có mặt. Với những người mới vào cung, Thẩm Khanh không quen biết lắm, cũng không có ai thân thiết. Sau khi mọi người chào hỏi nhau, bầu không khí liền rơi vào im lặng.
Thẩm Khanh cố ý trang điểm nhạt, mặc y phục không nổi bật, chỉ mong trông thật bình thường. Nhưng đáng tiếc, Du Phi vừa bước vào đã quét mắt nhìn nàng một lượt.
Trong lòng Thẩm Khanh thầm cảm thấy xui xẻo, Du Phi này đúng là như gà chọi, chẳng lẽ là đã nhắm trúng nàng?
Nàng thật sự muốn nắm vai Du Phi mà nói, nữ nhân thông minh thì đi giữ chặt đàn ông, chỉ có kẻ ngu mới suốt ngày nghĩ cách đối phó phụ nữ!
Sau khi bái kiến hoàng hậu xong, vừa ra ngoài, phía sau liền vang lên giọng nói của Du Phi: “Thẩm lương nhân, bản cung nghe nói ngươi rất có kinh nghiệm trong việc dưỡng nhan?”
“Thần thiếp quả thực có chút hiểu biết.”
“Ừm, vậy đến Chung Dục Cung, để bản cung xem thử thủ đoạn của ngươi.”
Rõ ràng là muốn làm khó dễ.
Thẩm Khanh khẽ cúi người hành lễ, sau đó nói: “Tần thiếp tuân chỉ.”
Nàng theo Du Phi rời đi, phía sau có không ít người nhìn thấy cảnh này.
Du Phi dám trắng trợn gọi nàng đi như vậy, tất nhiên không phải thực sự muốn lấy mạng nàng, chẳng qua là thấy ngứa mắt mà muốn dằn mặt. Thẩm Khanh đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Vừa đến Chung Dục Cung, Thẩm Khanh đã chủ động nói: “Nương nương, thần thiếp cần viết đơn thuốc trước, để cung nhân đi chuẩn bị. Nương nương có thể ngồi nghỉ một lát.”
Thái độ của nàng cung kính đến mức không thể cung kính hơn.
Du Phi liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt ra hiệu cho Văn Thu.
Văn Thu lập tức sai người dẫn Thẩm Khanh đi chuẩn bị đơn thuốc.
Thẩm Khanh thấy cũng không tệ, dù sao cũng chỉ là giả bộ nhún nhường. Người ta còn biết tìm cớ, nàng chỉ cần vờ như không nhận ra ý đồ gây sự của đối phương, tỏ ra thật ngoan ngoãn, thì cũng không đến mức bị hành hạ quá đáng.
Sau đó, nàng nghiêm túc viết một đơn thuốc về cách làm mặt nạ và các lưu ý trong việc dưỡng nhan. Khi cung nhân đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, nàng thật sự nghiêm chỉnh bày tỏ: “Ngọc thể Nương nương quý giá, không bằng để thần thiếp thử nghiệm trước trên người khác, để cung nhân trong cung của nương nương học hỏi. Nếu thực sự có tác dụng, nương nương về sau cũng có thể tự bảo dưỡng.”
Du Phi nhìn dáng vẻ cung kính của nàng, gật đầu: “Vậy bản cung xem thử.”
Sau đó Thẩm Khanh nghiêm túc thực hiện một buổi chăm sóc da.
Du Phi ngồi ung dung quan sát, chợt lên tiếng: “Đứng như vậy bản cung không nhìn rõ, quỳ xuống làm.”
“Thần thiếp tuân chỉ.” Thẩm Khanh không chút dị nghị, nét mặt chỉ toàn vẻ cẩn trọng.
Du Phi nhìn dáng vẻ của nàng, khẽ cười khẩy, nhưng sau khi chứng kiến hiệu quả thực sự của phương pháp dưỡng nhan này, nàng ta cũng có chút dao động. Ban đầu chỉ định ra oai phủ đầu, nhưng Thẩm Khanh lại ngoan ngoãn thế này, ngược lại khiến trò đùa mất vui. Thấy thực sự có tác dụng, nàng ta cũng động lòng, sai người thử nghiệm lên mặt mình. Cuối cùng, không làm khó Thẩm Khanh, cho nàng rời đi.
Rời khỏi Chung Dục Cung, Thẩm Khanh không biểu lộ cảm xúc gì.
Vừa về đến Chiêu Hoa Cung, Xuân Hoa liền lo lắng hỏi han.
Thẩm Khanh chỉ đáp: “Du Phi nương nương giữ người lại.”
Xuân Hoa lập tức hiểu chuyện, không khỏi lo lắng.
Nhưng Thẩm Khanh không nói gì thêm.
Du Phi có địa vị vững chắc trong hậu cung, được ưu ái vì có con cái, lại còn có gia tộc chống lưng, ngay cả hoàng hậu cũng phải mắt nhắm mắt mở. Hoàng đế cũng hết mực sủng ái nàng ta, chỉ có thái hậu là vẫn có thể kiềm chế được. Hiện tại, Thẩm Khanh chẳng làm gì được nàng ta.
Bất quá, nhân vật cỡ Du Phi thế này, chắc chắn có kẻ đang dòm ngó. Hiện giờ không cần nàng phải ra tay, sớm muộn gì cũng có sẽ người tới đối phó.
Huống hồ, Thẩm Khanh biết chắc về sau Du Phi sẽ bị nữ chính đấu đến chết. Hiện tại, nàng ta chẳng qua chỉ là một con cá hấp hối đang giãy giụa mà thôi. Nghĩ vậy, Thẩm Khanh cũng có thể tự an ủi bản thân rằng không cần tính toán với một kẻ sắp chết.
Cho dù phải nhún nhường một chút, nhưng tâm trạng của nàng vẫn xem như bình thản.
Mấy ngày qua, Hiên Viên Linh bận rộn triều chính, không đến hậu cung. Đến khi muốn quay lại, hắn đột nhiên nhớ đến Thẩm Khanh.
Khi hắn bước vào, liền trông thấy nàng đang tập yoga trên giường.
Dáng người Thẩm Khanh vốn đã uyển chuyển, nay lại càng hiện rõ những đường cong duyên dáng. Làn da của nàng vì vận động mà hơi ửng đỏ, hơi thở đều đặn, tóc tết đơn giản, trông thanh tú nhưng lại đầy sức sống.
Khung cảnh trước mắt, so với lần trước, lại có một nét quyến rũ khác biệt.
Hiên Viên Linh nhớ đến nàng, liền lập tức đến đây.
Xuân Hoa thấy hoàng đế, liền giật mình luống cuống, tưởng rằng chủ tử đang làm chuyện gì không thể để người khác biết.
“Ngươi đang làm gì?”
Thẩm Khanh nghe tiếng, vội bỏ chân xuống, sửng sốt nói: “Sao Hoàng thượng lại đến đây?”
Hắn chậm rãi đáp: “Trẫm không thể đến?”
Thẩm Khanh nhanh chóng bước xuống giường, hơi vui mừng mà kéo nhẹ tay áo hắn.
Hiên Viên Linh chợt nhớ đến con mèo trong cung thái hậu, khi lấy lòng người ta cũng sẽ giơ móng vuốt kéo nhẹ áo, còn đung đưa đôi chút.
"Trẫm đang hỏi ngươi." Giọng điệu Hiên Viên Linh thản nhiên, không mặn không nhạt.
"Hoàng thượng tất nhiên có thể đến." Thẩm Khanh đáp: "Thần thiếp chỉ là vui mừng đến mức hồ đồ, nhất thời không biết nên nói gì."
Nữ nhân trong hậu cung đều mong muốn lấy lòng hắn, nhưng còn có thể vui mừng đến mức hồ đồ?
Thật sự có thể vui đến vậy?
Hắn bất giác nhớ đến dáng vẻ kiều mị của nàng trên giường, ánh mắt thoáng biến đổi. Nhìn khuôn mặt nàng hơi ửng đỏ, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Hiên Viên Linh khẽ nhếch môi, chậm rãi hỏi: "Nhớ trẫm?”