Thẩm Khanh xuyên rồi.
Nếu nàng biết đọc tiểu thuyết có thể xuyên không, thì trước khi đột tử chắc chắn sẽ không đọc cung đấu.
Cuốn tiểu thuyết ấy tên là "Linh Lung Truyện".
Nữ chính Chử Linh Lung là một nữ tử phóng túng không theo khuôn phép, trước khi nhập cung thích giả nam trang dạo chơi thiên hạ, còn có duyên gặp gỡ hoàng đế khi hắn vi hành*. Sau này, nàng tiến cung tham gia tuyển tú, hai người nối lại tiền duyên. Nữ chính độc sủng hậu cung nhưng cuối cùng bị kẻ khác tính kế, nam chính lạnh nhạt, đám nô tài trong cung thì khi dễ, gia tộc cũng vì nàng mà bị liên lụy, khiến nàng thay đổi tâm tính. Nàng hiểu ra rằng không thể chỉ dựa vào ân sủng, mà phải tranh đấu để giành lấy địa vị. Về sau, nàng hắc hóa, chủ động ra tay, quét sạch mọi kẻ thù trong hậu cung. Cũng vì vậy mà nàng và nam chính ngày càng xa cách. Cuối cùng, nhờ ngoại thích vững vàng, cộng thêm vận may, hoàng đế trong một lần vi hành chẳng may nhiễm ôn dịch mà qua đời. Nữ chính phò trợ nhi tử lên ngôi, trở thành Thái hậu.
*Vi hành (微行) là việc vua hoặc quan lại cải trang, ẩn danh để đi quan sát thực tế đời sống dân chúng mà không để lộ thân phận thật.
Tất nhiên, đó là chuyện về sau. Bởi vì hiện tại, thời điểm Thẩm Khanh xuyên đến vẫn còn hai năm nữa nữ chính mới nhập cung. Còn nàng, lại xuyên thành một nữ phụ pháo hôi bị tiểu phản diện hại chết ngay khi nữ chính vừa xuất hiện. Hiện tại, nàng đang là một tú nữ mới vào cung.
Nói cách khác, tính đến bây giờ, nàng còn sống được hai năm.
Không chỉ mệnh bạc, mà cuộc đời nàng cũng chẳng tốt đẹp gì.
Thứ nhất, nàng không có thân phận.
Phụ thân nàng làm quan nhỏ ở một nơi xa xôi, vì vậy nàng vào cung với phân vị thấp nhất.
Thứ hai, nàng không có tiền.
Địa vị thấp, không có bạc để đút lót, ngay cả một nha hoàn tử tế cũng chẳng có, trong cung ai cũng có thể ức hiếp nàng.
Thứ ba, nàng quá xinh đẹp.
Đúng vậy, chính vì quá đẹp nên nàng mới được tuyển vào cung. Dáng người hoàn hảo, dung mạo khuynh thành, dễ dàng trở thành cái gai trong mắt các phi tần khác. Ngoại hình có, nhưng không có địa vị, chẳng phải là bia ngắm sống trong hậu cung?
Tóm lại, bị ghét, không tiền, không địa vị.
Thẩm Khanh cẩn thận nhớ lại nội dung cốt truyện.
Với tình cảnh hiện tại, con đường sống của nàng dường như chỉ có một, giữ mình thật kỹ, đợi nữ chính vào cung, sau đó tùy thời đứng về phe nữ chính, giúp đỡ vài lần để bảo toàn cốt truyện, sau đó đếm ngày chờ hoàng đế băng hà, nàng mới có thể an ổn làm một Thái phi, hưởng thụ nửa đời còn lại. Dù sao, sau khi nữ chính vào cung, hoàng đế cũng chỉ sống thêm được mười năm nữa.
Tính sơ qua, chỉ cần cố gắng mười hai năm nữa, về sau nàng có thể chính thức dưỡng lão trong hậu cung.
Nhưng tất cả những điều đó đều phải đợi hai năm sau mới bắt đầu. Hiện tại, nàng vẫn phải sống tạm trong hậu cung.
Nằm suy nghĩ về cuộc đời, Thẩm Khanh cảm thấy ngày tháng sắp tới thật đau khổ. Đây là một cuốn tiểu thuyết cung đấu, mà phản diện trong cung đấu thì vô cùng tàn nhẫn. Với gương mặt gây thù chuốc oán của mình, nàng còn phải "giả ngu giả khờ" đến mức nào mới có thể sống sót đây?
Càng nghĩ càng thấy chán nản.
Lúc này, cung nữ Xuân Hoa khẽ giục: "Lương nhân, mau dậy đi, phải vào cung bái kiến Hoàng hậu nương nương, không thể đến trễ."
Thẩm Khanh: "Biết rồi."
"Hoàng hậu nương nương hiền hậu, sau khi lương nhân bái kiến xong là có thể được thị tẩm rồi." Xuân Hoa nhìn dung mạo của Thẩm Khanh, cảm thấy nàng vẫn có hy vọng.
Thẩm Khanh nghe vậy, khóe miệng giật giật.
Nhắc đến thị tẩm thật khiến nàng uất ức.
Người khác xuyên không, nàng cũng xuyên. Nhưng nàng chẳng có bàn tay vàng, thân phận cũng không có, lại còn phải giả ngu lấy lòng nam nhân để sống qua ngày. Nghĩ thôi cũng thấy khó chịu!
Sau khi chải chuốt, mặc trang phục chỉnh tề, Thẩm Khanh liền xuất phát.
Với thân phận hiện tại của nàng, tất nhiên chỉ có thể đi bộ. Nàng chỉ có hai cung nữ, một là Xuân Hoa, một là Thu Lộ. Xuân Hoa đi theo hầu hạ, Thu Lộ thì ở lại trông coi trong cung.
Đi được nửa đường, nàng chợt thấy một đoàn người đang tiến đến từ xa.
"Ôi chao, lương nhân mau tránh sang một bên quỳ xuống, đó là ngự liễn của Hoàng thượng!"
Thẩm Khanh đành phải cùng mọi người quỳ xuống, thầm nghĩ không biết vị hoàng đế này vừa từ cung nào đi ra?
Trên ngự liễn, Hoàng đế Hiên Viên Linh vô tình liếc mắt một cái, liền trông thấy một người đang quỳ bên đường.
Thẩm Khanh quả thực rất đẹp, dù là đang quỳ cũng có khí chất khác hẳn người thường. Dáng người thướt tha, đường cong lả lướt, chỉ cần nhìn vào bóng lưng cũng đủ khiến người ta muốn nhìn thêm lần nữa.
Hiên Viên Linh chợt nhớ ra, lúc tuyển tú hắn chính là người chọn nàng vào cung. Nữ tử này thật sự rất xuất sắc, đến mức cho dù hắn không quá để tâm đến nữ sắc, vẫn không nhịn được mà giữ lại.
Nhưng hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, hắn là hoàng đế, cũng là nam nhân. Mà nam nhân, nhìn thấy mỹ sắc, đôi khi muốn nếm thử cũng là chuyện bình thường.
Trong Phượng Nghi Cung của Hoàng hậu, Thẩm Khanh là người đến sớm nhất. Sau đó, các phi tần khác lần lượt xuất hiện.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến đông đủ.
Bên tay trái là hai vị Như Phi và Thuần Phi.
Bên tay phải là Thuận Tần và An Tần.
Đây là lần đầu tiên hoàng đế mở tuyển tú kể từ khi đăng cơ, nên trong hậu cung vẫn toàn là người từ thời còn ở vương phủ. Hậu cung không đông lắm, người được sủng ái nhất là Du Phi, nhưng nàng ta vẫn chưa xuất hiện.
Còn các tú nữ mới nhập cung lần này có tổng cộng tám người, trừ nàng là lương nhân có cấp bậc thấp nhất, còn có ba người được phong quý nhân, bốn người phong mỹ nhân.
Một lát sau, một nhóm cung nữ đi ra, vây quanh một vị phụ nhân quý phái.
Hoàng hậu khoác phượng bào, dáng vẻ đoan trang, bên người có bốn cung nữ lớn hầu hạ, còn có một ma ma dìu đỡ.
Mọi người lập tức quỳ xuống hành lễ. Tiếng thỉnh an vang lên đồng loạt, nhìn qua vô cùng khí thế.
Thẩm Khanh cúi đầu thật thấp, cố gắng khiến bản thân trở nên vô hình, chỉ mong không ai chú ý đến nàng.
"Đứng lên đi."
Hoàng hậu mỉm cười mở lời, các phi tần khác cũng không gây khó dễ, chỉ dặn dò những quy tắc cần tuân theo trong cung.
Tất cả các tú nữ đều ngoan ngoãn nghe dạy bảo. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến động tĩnh.
Du Phi chậm rãi tiến vào, bên người có cung nữ dìu đỡ.
Nàng ta vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều sáng lên.
Du Phi có vài phần khí khái anh hùng, dung mạo diễm lệ, đứng đó đã toát lên khí chất hơn người.
Nàng ta tiến lên, cười nói với Hoàng hậu: "Nương nương thứ tội, thần thiếp đến muộn. Hôm nay là hưu mộc* nên Hoàng Thượng không thượng triều, thần thiếp hầu hạ người nên có chút chậm trễ."
*Hưu mộc (休沐): chỉ ngày nghỉ của quan lại. Quan viên làm việc theo quy định nghiêm ngặt của triều đình, nhưng cũng có ngày được nghỉ gọi là hưu mộc. Những ngày này, quan lại có thể về nhà thăm gia đình hoặc nghỉ ngơi. Tùy theo cấp bậc và triều đại, số ngày nghỉ có thể khác nhau, thường là mỗi tháng được nghỉ một số ngày nhất định.
Thẩm Khanh nhớ lại, trong nguyên tác, Du Phi cũng từng dùng chiêu này để gây ấn tượng với nữ chính.
Nói cách khác, mỗi lần có tú nữ mới nhập cung, Du Phi đều diễn lại một màn như này?