Nàng thấy ánh mắt của Hiên Viên Linh rơi xuống bụng mình, lần này đúng là xấu hổ đến không chịu nổi.  

Từ sáng nàng đã không ăn uống tử tế, tối qua làm một trận "hoàn bích quy Triệu"*, sáng nay đồ ăn đã không còn như trước, bữa trưa cũng chẳng có món gì ngon, đến tối khi mang bữa ăn đến thì tin từ Kính Sự Phòng còn chưa truyền tới, vì vậy đồ ăn thật sự chẳng ra sao. Mới rồi lại vận động tiêu hao thể lực, nàng đói cũng là chuyện bình thường.  

*Hoàn bích quy Triệu: Thành ngữ chỉ việc trả lại đồ nguyên vẹn, ý nói tối qua nàng vẫn còn trong trắng.

Hiên Viên Linh nhìn bộ dạng xấu hổ, ấm ức của nàng, cảm thấy có chút buồn cười: "Truyền thiện."  

Tối qua nàng cũng đói, nhưng nàng không phải hoàng đế, đói thì cũng chỉ có thể nhịn. Hôm nay hoàng đế đại phát từ bi, lại còn ban bữa ăn, khiến nàng quên sạch nỗi uất ức vừa bị hành hạ ban nãy.  

Đặc biệt là khi ngự thiện phòng đưa bữa khuya lên, ánh mắt nàng sáng rực, thèm thuồng nhìn chằm chằm Hiên Viên Linh mà chẳng nói câu nào.  

Hiên Viên Linh bị nàng nhìn chằm chằm đến mức cổ họng khô khốc.  

Rõ ràng vừa rồi đã tận hứng, nhưng nàng cứ nhìn hắn như vậy, lại khiến hắn có chút không muốn tiết chế.  

Ý nghĩ này không hay lắm.  

Nhưng thấy nàng cứ nhìn mà không ăn, hắn cũng không trách mắng, chỉ tùy tiện chỉ một món bảo người mang đến trước mặt nàng.  

Kết quả lại trùng hợp, đó là món đu đủ chưng tuyết giáp.  

Nàng nhìn thấy, trong lòng liền có cả đàn thảo nê mã* chạy qua. Nàng vốn đã có dáng người nảy nở, vậy mà tên hoàng đế chết tiệt kia còn muốn nàng bồi bổ thêm? Còn thiên lý nữa không hả?  

*Thảo nê mã: Cụm từ mạng ám chỉ câu chửi thô tục, tương tự “CMN.”

Nhưng nàng nào dám không ăn, may mà món này cũng khá ngon, nàng lại thực sự đói, thế là vừa ăn vừa cố tỏ ra đoan trang.  

Hiên Viên Linh chỉ ăn vài miếng rồi thôi.  

Đợi nàng ăn gần no, hắn mới nhìn gương mặt nàng, như thể vô tình mà nói: "Trở về đi."  

Nàng đáp một tiếng, lúc này thực sự không nghĩ rằng Hiên Viên Linh còn muốn thêm một lần nữa, dù sao ban nãy đã giày vò đến mức không nhẹ.  

Ra khỏi cung, lần này nàng không bị khiêng về nữa.  

Người tiễn nàng vẫn là Tiểu Xuân Tử đã báo tin ban sáng. Vừa lên loan kiệu, nàng liền tranh thủ xoa những chỗ nhức mỏi trên người, trong lòng lại tiếp tục oán thầm cái tên cẩu hoàng đế kia, đúng là cầm thú mà!  

Nhưng dù gì thì cũng đã hoàn thành tốt chuyện thị tẩm, xem như chính thức "nhận chức". Về sau ở hậu cung này nàng có thể đi đến đâu, tất cả phải xem hoàng đế chỉ động sắc hay còn động tâm với nàng.  

Hiên Viên Linh ra lệnh dọn bữa ăn đi, sau đó liền có thái giám đến hỏi han.  

Sau khi thị tẩm phải xem hoàng đế có hài lòng hay không, nếu hài lòng thì sẽ thăng phân vị. Nhưng Hiên Viên Linh lại nhớ tới gương mặt diễm lệ của nàng.  

"Ban thưởng đi."  

Nhưng phân vị thì không thăng, sau này gọi thị tẩm chắc cũng chẳng ít, tạm thời vẫn đừng thăng thì hơn.  

Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Sau này bảo ngự thiện phòng để tâm hơn một chút, nhìn bộ dạng thèm thuồng của nàng ấy, cứ như chưa từng được ăn món gì ngon vậy, thật mất mặt."  

Triệu Hải nghĩ thầm, ôi chao, tại sao không thăng phân vị mà lại ban thưởng, còn dặn dò chuyện ăn uống?  

Rốt cuộc là thích hay không thích đây? Đúng là khó hiểu mà.  

Nhưng dĩ nhiên Triệu Hải không dám hỏi nhiều, ông ta lập tức lui ra ngoài, dặn dò người đi lo việc.  

Bên cạnh ông ta có một tiểu thái giám tên Tiểu Hạ Tử, ông liền bảo: "Ngày mai ban thưởng cứ theo quy định, nhưng những thứ rườm rà thì quy đổi thành bạc. Chỉ e vị này ở trong cung chẳng có mấy đồng để dùng. Còn về ngự thiện phòng, ngươi đi dặn một tiếng."  

"Dạ, nô tài hiểu rồi."  

Triệu Hải nghĩ thầm, thái độ của hoàng thượng lần này thật lạ. Dù thích hay không thích, thì cũng xem như có chút quan tâm, vậy nên ông ta cũng lo lắng chu toàn hơn. Không có bạc thì thưởng bạc, còn chuyện ăn uống thì dặn dò ngự thiện phòng, để bọn họ biết rằng sau này không thể chểnh mảng với vị này được.  

Có bạc, lại đủ ăn, vậy thì về sau cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều.  

Lúc này nàng còn chưa biết chuyện này, khi được đưa về, Xuân Hoa cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn vui mừng thay nàng, cười nói chúc mừng.  

Nhưng nàng thật sự bị Hiên Viên Linh vắt kiệt sức lực, hơn nữa vì đã ăn no, trên đường về đã rất buồn ngủ, lúc này vừa chạm gối liền ngủ ngay.  

Giấc ngủ này là giấc ngủ sâu nhất từ trước đến nay.  

Sáng hôm sau, nàng vừa thức dậy không bao lâu thì đồ ban thưởng đã được mang đến, vừa nhìn thấy nàng đã vui vẻ ngay.  

Vội vàng nói: "Đa tạ công công."  

Có điều... tại sao không thăng phân vị?  

Ban thưởng rõ ràng có người chiếu cố, nếu không thì đã đưa toàn những thứ vô dụng, nàng cũng chẳng dùng được. Nhưng phân vị không tăng, lại có người chiếu cố nàng?  

Nàng cũng chẳng hiểu nổi.  

Không biết có phải hoàng đế cố ý hay không, nhưng thôi kệ vậy. Dù sao cũng là một lần ban thưởng đàng hoàng, như vậy cũng xem như nàng đã có bạc trong tay.  

Sau đó, bên phía hoàng hậu cũng ban thưởng tới. Quả nhiên so với lần trước chỉ có mỗi cây trâm, lần này đã khá hơn nhiều, từ vải vóc đến trang sức đều cao cấp hơn hẳn.  

Tiếp đến là bữa sáng được đưa đến.  

Sáng hôm qua chỉ có một bát cháo trắng với chút đồ ăn kèm, hôm nay lại được phục vụ theo tiêu chuẩn cao.  

Chưa kể bình thường Xuân Hoa luôn phải đi lấy thức ăn, nhưng hôm nay vừa nhận thưởng cùng nàng, chưa kịp đi lấy thì ngự thiện phòng đã tự động mang đến tận nơi. Chuyện này có hơi nổi bật quá rồi.  

Nàng thấy có gì đó không ổn, bèn hỏi: "Hôm nay bữa sáng như vậy là không hợp quy củ đúng không?"  

Trong cung, người không được sủng ái thì không có món ngon đã là quy tắc ngầm từ lâu. Dù không có món ngon nhưng ít nhất cũng có đồ ăn, không đến mức bị bỏ đói, thế mà hôm nay đồ ăn lại được làm ngon hơn hẳn, rõ ràng là bọn họ đang có ý đền bù.  

"Nương nương yên tâm, không vượt quy củ. Là do hoàng thượng dặn dò, nên không tính là trái quy định."  

Nàng nghe vậy thì nghĩ thầm, chẳng lẽ tối qua nàng để lại cho Hiên Viên Linh ấn tượng là một kẻ ham ăn? Càng lúc càng khó hiểu, không thăng phân vị, nhưng lại cho bạc, cho đồ ăn?  

Mà cũng có thể do tối qua nàng quá thèm ăn, khiến Hiên Viên Linh nghĩ nàng là kẻ ham ăn thật?  

Thôi được rồi, đã lỡ thiết lập hình tượng là kẻ ham ăn thì phải duy trì thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play