Thẩm Khanh đang cùng Hiên Viên Linh nói chuyện tuổi tác, sau khi ban thưởng cho Vương phi của Hoài Vương xong, trong lòng liền thầm chế giễu Hiên Viên Linh một trận, không chịu thừa nhận thì có ích gì, chẳng phải sắp làm tổ phụ rồi đó sao.
Thẩm Khanh cười thầm một hồi rồi cũng có chút cảm khái, lời này, ở trước mặt hắn thì đừng nhắc tới thì hơn, mấy năm trước hắn vốn đã rất để ý đến chuyện mình có già hay không.
Từ sau chuyện tranh cãi lần trước về việc trang phục có mới mẻ hay không, đối với hình tượng của mình Hiên Viên Linh cũng đặc biệt chú trọng, vốn ở độ tuổi của hắn, lẽ ra nên để râu, nhưng để râu thì trông già, hắn dứt khoát không để. Về mặt hình tượng cá nhân, hắn thực sự rất quan tâm.
Kỳ thực Thẩm Khanh cũng chỉ nói miệng thế thôi, chứ Hiên Viên Linh thì già ở đâu? Thân hình hắn vẫn rất tốt, cơ bụng nên có thì một chút cũng không thiếu, người không hề béo ra, thỉnh thoảng mới thấy vài sợi tóc bạc, nhưng gương mặt thì vẫn cực kỳ tuấn tú.
Chuyện già hay không ấy à, thực ra cũng còn tùy vào dung mạo, thân hình và khí chất. Thẩm Khanh thấy, cho dù Hiên Viên Linh có qua thêm mười năm nữa, thực sự gọi là có tuổi rồi, thì vẫn là một vị đại thúc phong độ.
Nói ra thì buồn cười, lúc nàng mới xuyên đến đây, nếu không phải vì hắn quá đẹp trai, thì nàng đã thấy mình thiệt rồi. Dù sao lúc ấy hắn vừa giả vờ vừa làm bộ, nhưng có khuôn mặt ấy, thân hình ấy, lại thêm kỹ thuật chẳng tệ, thật lòng thấy ngủ với hắn cũng không thiệt.
Tất nhiên, chuyện này, cả đời này Thẩm Khanh cũng sẽ không nói với Hiên Viên Linh đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play