Thẩm Khanh mấy ngày nay vì việc thu săn mà bận rộn, lại đúng lúc Đức phi thân thể không khoẻ, tuy vậy việc này cũng chẳng phải khó khăn gì, vốn đã có kinh nghiệm lần trước, chỉ cần bỏ chút thời gian chuẩn bị là được, chẳng cần quá để tâm.
Lo liệu xong mọi chuyện, Thẩm Khanh ghé qua thăm Đức phi.
Đức phi nằm nghỉ trên giường, sắc mặt kém nhưng tinh thần còn xem như ổn, thấy Thẩm Khanh đến, khóe môi vẫn nở được một nụ cười nhàn nhạt.
Nhìn nàng ấy không thoa son, đôi môi trắng bệch thiếu sức sống, Thẩm Khanh không khỏi nói: “Ngày trước Đức phi nương nương thường ban thuốc bổ cho thần thiếp, sao nay lại không tự mình bồi bổ?”
“Thái y nói thân thể yếu quá, bồi bổ không hấp thu được.” Đức phi tuy đáp lời nhưng vẫn không quên đá nhẹ một câu, rồi bảo Thẩm Khanh ngồi xuống trò chuyện.
Rốt cuộc vẫn là vì chuyện trong lòng chưa dứt: “Lần thu săn này ta không đi được. Tam hoàng tử còn nhỏ, ta thật chẳng yên tâm, phải làm phiền muội để mắt đến con của ta một chút.”
Thân thể nàng ấy còn chưa khá, vậy mà lại vẫn lo cho con. Kỳ thực không nói thì ai cũng hiểu, Tam hoàng tử là huyết mạch hoàng thất, người hầu bên cạnh không ít. Huống hồ Hiên Viên Linh cũng chẳng đến mức vì nàng ấy không đi mà làm lơ con trai mình. Có điều nỗi lòng mẫu thân chẳng cách nào buông bỏ, mới mở lời với Thẩm Khanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT