Nhà dịch/Edit+Beta: Mắm Thúi
Chỉ vì một chuyện như thế, trong lòng Thuận phi thật sự bực bội không thôi. Nàng ta đã nghĩ tới điều này từ khi Hoài Vương còn nhỏ cho đến tận bây giờ. Khi nàng ta sinh ra Hoài Vương, hoàng thượng khi ấy mới chỉ là vương gia, còn vương phi lại chẳng phải người dễ đối phó. Nàng ta sinh được trưởng tử, liền lo vương phi sẽ nhòm ngó.
May thay khi đó, tuy là vương phi nhưng cũng là hoàng hậu hiện tại, nên chuyện muốn có con cũng không phải hoàn toàn không có khả năng. Bà ấy vẫn còn muốn sinh một đứa con của chính mình. Hơn nữa, lúc đó Thuận phi không được sủng ái, xuất thân cũng không cao, vương gia lại quý trọng con cái, nên đại hoàng tử mới được giữ lại bình an. Sau này tiến cung phong làm tần, hoàng hậu liền không còn cớ để đòi đứa trẻ ấy nữa. Khi ấy, lại có Ngọc phi bên cạnh, ngược lại nhị hoàng tử lại càng được yêu quý.
Về sau, nhị hoàng tử mất, cũng còn có tam hoàng tử, hoàng hậu cũng sinh được tứ hoàng tử. Cục diện hậu cung biến đổi khôn lường, cứ như vậy, đại hoàng tử liền lớn lên thuận lợi.
Thuận phi nhớ lại, lúc nhỏ Hoài Vương rất nghe lời, nhưng càng lớn lại càng không chịu nghe lời. Khi hắn nhập học ở ngự thư phòng, nàng ta đã vui mừng biết bao.
Sau đó Hoài Vương được hoàng thượng khen ngợi, nàng ta càng thêm mừng rỡ.
Thế nhưng từ khi đó, Hoài Vương cũng thay đổi, Thuận phi cuối cùng vẫn cảm nhận được. Từ lúc được hoàng thượng khen ngợi, Hoài Vương lại càng bài xích nàng ta, cũng càng không kiên nhẫn. Có lúc nàng ta vừa mở miệng, Hoài Vương liền im lặng, hoặc đáp lời một cách miễn cưỡng, tóm lại là chẳng buồn nghe lời nàng ta nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT