Ngày hôm sau, Tiểu Lục liền cùng với đám nô tài phục vụ mình dọn đến nơi ở mới, Thẩm Khanh tiễn thằng bé ở cửa, nó vẫn không nỡ rời đi: “Mẫu phi nhất định phải nhớ đến nhi thần.”
Thẩm Khanh nhẹ giọng nói: “Tất nhiên mẫu phi sẽ nhớ con, ban ngày học xong con có thể trở về, mẫu phi sẽ để lại những điểm tâm mà con thích ăn cho con.”
Những loại điểm tâm kia, dù Tiểu Lục đã đi ra ngoài, đương nhiên không thiếu, nhưng việc để lại là thể hiện sự nhớ nhung của nàng.
Lúc này Tiểu Lục mới hài lòng, dẫn theo đám nô tài rời đi, thực ra thằng bé rời đi cũng khá thoải mái, trên đường cũng không quay lại nhìn.
Thẩm Khanh nhìn thằng bé rời đi nhanh chóng: “Nhìn thì không nỡ, nhưng nó lại chẳng quay đầu lại.”
"Tiểu Lục là một đứa nhỏ có chủ kiến." Xuân Hoa ở bên cạnh an ủi Thẩm Khanh, sợ nàng vì Tiểu Lục đi mà có cảm giác hụt hẫng: “Nô tỳ thấy Tiểu Lục tuy còn nhỏ tuổi, thực ra cũng chỉ khi ở trước mặt mẫu phi mới hay làm nũng, còn những lúc khác lại rất quyết đoán.”
Sao Thẩm Khanh lại có thể không biết chuyện này? Chỉ là ngày trước lúc nào Hiên Viên Linh cũng ở bên Tiểu Lục khi đùa giỡn với nó, chưa bao giờ ở lâu bên cạnh nó, cho nên mới cảm thấy Tiểu Lục làm nũng có vẻ yếu đuối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT