"Đi thôi." Bên kia đã truyền lời, cho dù Thẩm Khanh không muốn đi cũng phải đi, chẳng lẽ lại có thể không nể mặt Hoàng hậu mà không đến Ngự hoa viên sao?
Xuân Hoa liền khoác áo choàng cho Thẩm Khanh, để nàng đỡ phải lạnh khi ra cửa đông.
Đoàn người hầu hạ nàng rời cửa, đến ngự hoa viên gặp Hoàng hậu. Thẩm Khanh tự nhiên phải bái kiến Hoàng hậu, Hoàng hậu nhìn nàng, thấy trên người nàng mặc chiếc áo choàng không còn là bộ lông hồ trước kia, mà đã được thay đổi thành món đồ tốt hơn, trong lòng liền nghĩ: thứ tốt như vậy, chắc chắn là Hoàng thượng ban cho. Trước đây nào có tin lời đồn nói nàng ta sẽ vì một chiếc áo choàng mà sinh lòng oán hận, làm ra mấy trò vớ vẩn để bị Hoàng thượng lạnh nhạt?
Cho dù bị lạnh nhạt, chỉ sợ cũng không phải vì một chiếc áo choàng mà ra.
Nàng ta thân là Hoàng hậu, tuy cũng có đồ tốt, nhưng chung quy vẫn không thể so được Hoàng thượng sủng ái mà ban cho.
Bất quá, cũng chẳng có gì đáng ngại. Dù sao, nàng ta vẫn còn ở đây.
"Hiền phi đa lễ." Hoàng hậu vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, cười nói: “Hôm nay Bản cung hiếm khi nổi hứng muốn ra ngoài đi dạo ngự hoa viên một chuyến. Nơi này lại gần Chiêu Hoa cung, nghĩ rằng đi một mình không bằng đi cùng ngươi, cũng đã lâu rồi chưa trò chuyện cùng Hiền phi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT