Hắn không phải không biết lời lẽ này của Thẩm Khanh chỉ là để tránh bị phơi nắng bên ngoài, nhưng chẳng phải nàng ấy vừa nói đến hắn hay sao? Khiến cho suy nghĩ của hắn cũng bất giác lan man.
Vật nhỏ này yêu thích cái đẹp, điểm này Hiên Viên Linh biết rõ, cũng chưa từng ngăn cấm. Trong Chiêu Hoa cung của nàng, có biết bao nhiêu vật dụng kỳ lạ đều là để thoa lên người, dưỡng nhan sắc. Trước kia hắn còn thấy nàng yêu cái đẹp cũng là chuyện tốt, dù sao bản thân hắn cũng không phải không được hưởng lợi. Nhưng lúc này... sao lại có cảm giác, nếu sau này hắn già nua xấu xí, nàng sẽ không còn ân ái như trước nữa?
Hiên Viên Linh trầm mặc, đây là chuyện gì với chuyện gì chứ? Lại bị vật nhỏ này dẫn đi sai đường.
Hắn không vui: “Lại viện cớ gì đây?”
"Thật sự không phải viện cớ." Thẩm Khanh hạ giọng, ra vẻ đáng thương: “Thần thiếp sợ mình bị phơi nắng đến đen sạm đi, sẽ không còn đẹp nữa.”
Ừm, tổn thương lẫn nhau không được, đành phải giả bộ đáng thương vậy, dù sao cũng không muốn bị phơi nắng.
Hiên Viên Linh cau mày: “Lại suy nghĩ vẩn vơ gì nữa đây?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT