Chuyện ai được thị tẩm, ai không được thị tẩm trong hậu cung, mỗi ngày đều có người bàn tán. Trước đây, cứ cách mấy ngày Thẩm Khanh lại được triệu thị tẩm một lần, giữa đám tú nữ nhập cung cũng xem như nổi bật. Nhưng lần này, suốt một tháng Hoàng đế không hề triệu nàng, những kẻ từng nghĩ rằng có thể nương nhờ vào Thẩm lương nhân, lúc này cũng cảm thấy mông lung không rõ.
Mới chỉ ba lần thôi mà Hoàng thượng đã chán rồi ư?
Nghe được tin này, Du phi cũng thấy kỳ lạ: "Chẳng lẽ nàng ta đã làm gì phật ý Hoàng thượng?"
Văn Thu nói: "Dù gì cũng xuất thân tiểu hộ, tuy dung mạo có phần nổi bật, nhưng Hoàng thượng đâu chỉ xem trọng mỗi nhan sắc."
Du phi nghe vậy, ngẫm lại cũng thấy có lý. Trước đây cứ nhìn khuôn mặt của Thẩm Khanh là nàng lại thấy khó chịu, nhưng bây giờ Hoàng đế đã lạnh nhạt với nàng, tâm trạng nàng ta lập tức tốt lên, tự nhiên cũng không còn để tâm đến Thẩm Khanh nữa.
Nghĩ lại việc trước đây bản thân lại coi trọng một kẻ như vậy, nàng ta cảm thấy bản thân đúng là hồ đồ.
Bên phía Hoàng hậu khi nghe tin này thì chỉ cau mày: "Thôi vậy, tâm tư của Hoàng thượng, ai có thể đoán được, chỉ tiếc cho gương mặt đẹp kia của Thẩm lương nhân mà thôi."
Kim Chi gật đầu: "Đúng vậy."
Hoàng hậu trầm giọng: "Quá vô dụng."
Vô thức xoa nhẹ bụng mình.
Mỗi ngày mồng một và mười lăm, Hoàng thượng đều đến Phượng Nghi cung ngủ lại, đó là quy củ. Nhưng hiếm khi nào hắn thực sự ân ái cùng nàng ta. Nàng ta muốn có hoàng tự, nhưng lại khó mà mang thai, đây chính là tâm bệnh của nàng ta.
Việc Thẩm Khanh thất sủng, tuy trở thành trò cười của kẻ khác, nhưng trong mắt những nữ nhân hậu cung, nàng không còn đáng ghét như trước nữa.
Ngay cả lúc vấn an cũng hòa nhã hơn nhiều.
Chỉ có điều, thức ăn vừa mới được cải thiện gần đây, giờ lại thấy dần dần đi xuống.
Sau khi trở về Chiêu Hoa cung, Thẩm Khanh vẫn sinh hoạt như trước. Nhưng đến bữa tối, Xuân Hoa lại ủ rũ: "Ngự thiện phòng đúng là..."
Thẩm Khanh nhìn qua, quả nhiên bữa tối hôm nay có phần sơ sài, không khác gì ngày thường.
Trước đó, sau vài lần nàng được triệu thị tẩm, Hoàng đế có căn dặn ngự thiện phòng, bọn họ thấy vậy cũng nịnh nọt, thức ăn của nàng liền khá lên hẳn. Suốt nửa tháng nay không được triệu, tuy có chút suy giảm nhưng vẫn chưa đến mức tệ hẳn. Nhưng nay đã một tháng trôi qua, thức ăn lại trở về như lúc nàng mới nhập cung.
Thực ra cũng không đến nỗi nào, nhưng đúng là từ xa hoa trở về thanh đạm thì khó mà chịu được.
Nhìn vào, chỉ thấy thê lương.
Thẩm Khanh cũng lười phàn nàn, đúng là bộ mặt con người, ngự thiện phòng đã bày ra quá rõ ràng. Xuân Hoa thấy vậy bèn lo lắng: "Lương nhân, có cần đi lo liệu một chút không?"
Thẩm Khanh lắc đầu: "Không cần, cứ chờ xem đã."
Xuân Hoa không hiểu, nhưng thấy Thẩm Khanh điềm tĩnh như vậy, trong lòng càng thêm thắc mắc. Rõ ràng đã lâu như vậy mà lương nhân không lo lắng chút nào sao?
Dù nghĩ vậy, nhưng Xuân Hoa vẫn không hỏi lý do tại sao Hoàng thượng lại lâu như vậy không triệu nàng thị tẩm.
Cũng trong tháng này, Thẩm Khanh càng thêm hài lòng với Xuân Hoa, ngày thường cũng đối đãi với nàng ấy thân thiết hơn.
Hôm sau, trong ngự hoa viên, Thẩm Khanh tình cờ gặp được Vương mỹ nhân cũng nhập cung cùng đợt với nàng, nhưng chỉ mới được thị tẩm một lần.
Thẩm Khanh vốn không muốn trở nên lúng túng, dù sao cũng là phi tần, gặp nhau vẫn nên hành lễ theo quy củ.
Thế là hai người chào hỏi nhau, nhưng chẳng ai lên tiếng trước, bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Đúng lúc ấy, Hiên Viên Linh lại tình cờ đi ngang qua.
Thẩm Khanh không ngờ lại có cuộc gặp bất ngờ này, nhưng đã gặp rồi thì cũng không thể nói là điều xấu. Nàng và Vương mỹ nhân lập tức đồng loạt hành lễ.
Vương mỹ nhân lúc này vô cùng căng thẳng. Nàng ta mới chỉ hầu hạ Hoàng đế một lần, bây giờ gặp lại ngài, trong lòng đương nhiên vui mừng. Nhập cung rồi mà số lần hầu hạ Hoàng đế không nhiều, thì phải trông cậy vào việc Hoàng đế nhớ đến mình. Nếu hắn còn nhớ, mới có thể được sủng ái tiếp, như vậy mới có tương lai.
"Đứng dậy đi."
Hiên Viên Linh cất giọng, ánh mắt quét qua cả hai.
Thấy Vương mỹ nhân lo lắng vân vê ngón tay, còn Thẩm Khanh thì lén nhìn hắn một cái, lại vội vã cúi đầu, như thể muốn nhìn mà không dám nhìn.
Khiến Hiên Viên Linh vô thức muốn xem xem, nàng còn dám nhìn hắn lần thứ hai không.
Kết quả nàng như nhịn không được, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, phát hiện hắn đang nhìn mình, lại lập tức cúi xuống.
Hiên Viên Linh suýt nữa bật cười, bỗng dưng lại có hứng thú: "Gặp rồi thì cùng đi dạo một chút đi."
Tim Vương mỹ nhân đập loạn nhịp, Hoàng đế muốn nàng ta cùng đi!
Thẩm Khanh cũng có vẻ hơi ngạc nhiên, nở nụ cười rạng rỡ với Hiên Viên Linh.
Hiên Viên Linh thấy vậy, cảm thấy rất dễ chịu, liền thật sự để cả hai theo cùng đi dạo.
Nhưng chưa được bao lâu, hắn đã không còn hứng thú. Dù là với Thẩm Khanh hay Vương mỹ nhân, hắn cũng chẳng có gì để nói, thế nên đi một lát rồi liền cho giải tán.
Sau khi trở về, Thẩm Khanh nghĩ về thái độ của Hiên Viên Linh, cảm thấy cũng không tệ. Một tháng rồi, chắc cũng đến lúc rồi nhỉ?
Dùng xong bữa tối, nàng như thường lệ luyện tập một chút, rồi chuẩn bị đi ngủ.
Xuân Hoa thấy nàng chuẩn bị ngủ, cũng định quay về phòng nghỉ ngơi. Nào ngờ, thánh giá lại đột ngột giá lâm.
Đã một tháng không được triệu thị tẩm, không truyền thánh chỉ thì thôi, vậy mà lại đích thân đến tận nơi?
Xuân Hoa sững sờ, nhưng vẫn kịp hành lễ.
Thẩm Khanh cũng muốn hành lễ.
"Không cần." Hiên Viên Linh lên tiếng ngăn lại.
Trong lòng Thẩm Khanh đã có tính toán: "Hoàng thượng đã dùng bữa tối chưa? Có cần dùng thiện không?"
"Không cần."
Hai lần "không cần", Thẩm Khanh liền im lặng.
Xuân Hoa cũng có phần bối rối, bị Triệu Hải gọi ra ngoài. Trong phòng giờ chỉ còn lại Thẩm Khanh và Hiên Viên Linh.
Hiên Viên Linh nhìn Thẩm Khanh thật kỹ.
Nàng thuộc kiểu đẹp khiến người ta vừa nhìn đã kinh diễm, nhưng dù đẹp như vậy, trước đó hắn cũng chưa từng ngắm kỹ nàng.
Bây giờ quan sát tỉ mỉ, hàng mi, đôi mắt nàng, tất cả đều đẹp đến hoàn hảo, sống mũi cao thanh tú, đôi môi không quá dày cũng không quá mỏng, không đánh son mà vẫn ánh lên sắc hồng nhàn nhạt. Ngay cả sợi tóc cũng mang theo hương vị riêng của một mỹ nhân.
Thẩm Khanh có chút e dè, nhưng vẫn bước tới, không có vẻ gì là ấm ức vì một tháng qua không được triệu thị tẩm. Chỉ là hơi vui mừng, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Lại len lén nhìn Hiên Viên Linh, lần này bị hắn bắt gặp ngay: "Ngươi đang nhìn gì?"
Thẩm Khanh có vẻ hoảng hốt: "Thần thiếp không biết mình đã làm gì khiến Hoàng thượng không vui, nên mới lén nhìn người. Xin Hoàng thượng trách phạt."
"Ngươi đã làm gì khiến trẫm không vui?"
"Chắc chắn là thần thiếp lần trước hầu hạ không tốt." Thẩm Khanh có phần phiền muộn: "Dù đã được các ma ma chỉ dạy, nhưng vẫn chưa thật sự tinh thông."
Cái nha đầu này tưởng rằng vì hầu hạ không tốt nên hắn mới không triệu nàng?
Chỉ vì vậy? Đúng là suy nghĩ đơn giản.
Thực ra mỗi lần Hiên Viên Linh gặp nàng đều thấy lòng nóng như lửa đốt, cố ý muốn lạnh nhạt một chút.
Giờ nhìn lại, thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, lại xinh đẹp đến thế, chỉ là chút si mê nàng trên giường, cũng đâu có gì đáng ngại? Dù sao hắn vẫn sẽ mưa móc ban đều, đâu có chuyện để cho Thẩm Khanh một mình độc sủng.
Chẳng lẽ hắn lại sợ một nữ nhân nhỏ bé như nàng sẽ mê hoặc hắn?
Hiên Viên Linh vươn tay kéo Thẩm Khanh vào lòng: "Đúng là không tinh thông, vậy đã biết sai?"
"Thần thiếp biết sai rồi."
"Đã biết sai, vậy có tự mình học tập?"
Thẩm Khanh đỏ bừng mặt: "Thần thiếp... thần thiếp có học qua."
Yết hầu Hiên Viên Linh khẽ động: "Vậy để trẫm xem, ngươi đã học được những gì.”