Về đến Chiêu Hoa Cung, Thẩm Khanh bảo Xuân Hoa lấy mặt nạ ra đắp.  

Xuân Hoa lo lắng đứng bên cạnh: "Lương nhân..."  

Thẩm Khanh lắc đầu: "Không đắc tội nổi, cũng chẳng cần để lộ ra ngoài."  

Chính vì muốn yên ổn, nàng mới cố tình ngất đi trong Chung Dục Cung. Nếu chẳng may ngất ở bên ngoài, Du phi thật sự sẽ ghi hận nàng vì đã hủy danh tiếng của ả.  

Dù địa vị nàng thấp, nhưng suy cho cùng vẫn là nữ nhân của Hoàng đế. Nếu Du phi làm quá đáng, bề ngoài cũng không thể coi là đẹp mặt. Ngất một lần này, ít nhất trong một khoảng thời gian Du phi sẽ không gây sự với nàng nữa.  

Còn về việc lợi dụng chuyện mình ngất xỉu để khiến Hoàng đế chú ý đến việc Du phi hãm hại nàng mà trách phạt ả?  

Chuyện đó Thẩm Khanh không cần nghĩ cũng biết là không thể.

Thân phận nàng là gì, thân phận Du phi lại là gì?  

Nói thẳng ra, nàng không xứng.

Đừng nói đến chuyện nàng chỉ ngất đi hôm nay, dù có chết trong cung của Du phi, Hoàng đế cũng chỉ dửng dưng bỏ qua, sau đó Du phi vẫn sẽ được sủng ái như cũ.  

Hậu cung vốn là như vậy.  

Nàng chưa từng nghĩ rằng chỉ vì đã hầu hạ Hoàng đế hai lần, hắn sẽ có chút tình cảm nào với nàng. Hiện tại, nàng đối với hắn chẳng qua chỉ là một món đồ chơi thú vị trên giường, căn bản không đủ để hắn để tâm. Một người chỉ có sắc đẹp như nàng và một Du phi có nhà mẹ đẻ vững chắc, ai nặng ai nhẹ, đừng nói Hoàng đế, ngay cả Thẩm Khanh nếu được chọn cũng sẽ chọn Du phi.  

Xuân Hoa hiểu rõ điều này, an ủi: "Dù gì cũng đều hầu hạ Hoàng thượng, tuy lương nhân có địa vị thấp, nhưng ngày sau còn dài, phúc khí của lương nhân nhất định sẽ ở phía trước, những chuyện này đừng bận lòng."  

Lý là như vậy...  

Nhưng thật sự chịu không nổi sự uất ức này!  

Ngay từ đầu đã biết mình phải giả làm cháu trai*, nhưng kiếp trước nàng là thiên kim của một tập đoàn nghìn tỷ, từ nhỏ đã được nuông chiều như vàng ngọc, chưa từng phải chịu ấm ức thế này bao giờ.  

*Nguyên văn "装孙子" (trang tôn tử), nghĩa là giả vờ nhu nhược, giả vờ chịu thiệt để tránh rắc rối.

Thẩm Khanh buộc phải cân nhắc đến lợi ích của việc giả làm cháu trai.  

Nhịn nhục hai năm, trong hậu cung này chỉ dựa vào sắc đẹp mà làm một phi tần lửng lơ không lên không xuống, thật sự sẽ không bị tình tiết giết chết?  

Mới chỉ hầu hạ hai lần mà Du phi đã nhắm vào nàng như vậy, về sau nàng không thể không tiếp tục hầu hạ, cũng không thể cố tình khiến Hoàng đế chán ghét mình được.  

Thẩm Khanh bắt đầu nghĩ đến chuyện khác.  

Ban đầu nàng định làm cá mặn hai năm, tránh né điểm chết rồi chờ diễn biến tiếp theo. Dù sao cũng đã biết trước tình tiết, đi theo một lộ trình ổn định sẽ có thể hướng đến một kết cục tốt hơn. Nhưng nàng đến quá sớm.

Nữ chính còn hai năm nữa mới tiến cung, sau đó vẫn còn hơn một năm nữa.  

Nàng đã sống lại một lần, nếu bây giờ vẫn sống uất ức như thế này thì còn gọi gì là cuộc sống? Đó chỉ là sinh tồn!  

Không được, nàng không nhịn nổi nữa, vẫn nên làm theo ý mình đi. Còn về hướng đi của tình tiết, chỉ cần không khác biệt quá lớn thì hẳn là vẫn có thể xoay chuyển được.  

Trước tiên đặt ra một mục tiêu nhỏ, phải để cẩu Hoàng đế đáp ứng mọi nhu cầu sinh hoạt của nàng!  

Nàng không muốn lo lắng về chuyện ăn không ngon, mặc không đủ ấm. Đây không thể chỉ là giải quyết tạm thời, mà phải được duy trì lâu dài.  

Vậy điều cần làm bây giờ là được sủng ái. Hơn nữa, phải quyến rũ Hoàng đế, khiến hắn nhớ mãi không quên!  

Muốn nhớ mãi không quên thì phải có điều mới mẻ.  

Nàng nên đổi phong cách rồi.  

Ba ngày sau, Hiên Viên Linh lật bài tử của Thẩm Khanh.  

Tiểu Xuân Tử đến báo tin, lần này Hiên Viên Linh không đến, mà sắp xếp để Thẩm Khanh được đưa đến tẩm cung của hắn. Vẫn là cách cũ, dùng chăn bông lớn quấn lại mà khiêng đi, còn Hiên Viên Linh vẫn là dáng vẻ quen thuộc.  

Hắn chống một tay, cầm sách đọc. Khi Thẩm Khanh được đưa vào, hắn đang đọc đến chỗ cao trào, nhất thời không để ý đến nàng.  

Dù sao thì trong mắt Hiên Viên Linh, Thẩm Khanh là một yêu tinh quyến rũ. Nếu thật sự để tâm đến nàng, hắn sẽ không thể tập trung đọc sách, chi bằng cứ đọc xong rồi mới nhìn nàng.  

Trong phòng không còn ai, Thẩm Khanh liếc nhìn bìa sách trong tay Hiên Viên Linh.  

Nàng nghĩ một chút rồi bò dậy, nhưng vẫn dùng chăn quấn chặt, không để lộ chút da thịt nào, chỉ lộ mỗi cái đầu.  

Hiên Viên Linh nghe thấy động tĩnh liền quay lại nhìn, ánh mắt có phần không hài lòng. Phi tần hầu hạ thị tẩm mà không an phận: "Làm gì?"  

Thẩm Khanh hơi ngượng ngùng: "Thần thiếp chỉ tò mò, không biết quyển sách gì mà khiến Hoàng thượng chuyên chú như vậy." Nàng lại che miệng: "Hoàng thượng cứ đọc đi, thần thiếp không quấy rầy người."  

Giọng nói mang theo chút làm nũng, không hề kiêu ngạo cũng chẳng có ý tranh sủng, hoàn toàn không để lộ bất cứ ham muốn nào.  

Thoạt nhìn không giống đang tranh sủng.  

Vì thế, Hiên Viên Linh cũng không tức giận, tiếp tục cúi đầu đọc sách.  

Thẩm Khanh ngoan ngoãn ngồi cạnh, tự lo việc của mình.  

Khi Hiên Viên Linh đọc xong, quay đầu lại thì thấy nàng đang ngồi dựa, đầu nghiêng nghiêng như sắp ngủ.  

"To gan, lại dám để trẫm sang một bên mà tự ngủ?" Hiên Viên Linh nhìn nàng, sắc mặt khó dò.

"Không có!" Thẩm Khanh lập tức nói: "Thần thiếp không ngủ, thần thiếp đang đợi Hoàng thượng mà."  

Nàng cố gắng biện bạch, không hề có vẻ sợ hãi, như thể rất tin tưởng hắn, không xem hắn là quân vương mà kính sợ.  

Lại còn chớp mắt lấy lòng: "Hoàng thượng đọc xong sách rồi ạ?"  

Hiên Viên Linh thấy rõ ẩn ý của nàng, cảm thấy có chút thú vị: "Ừ, trẫm đọc xong rồi. Vậy thì sao?"  

Mặt Thẩm Khanh đỏ bừng, trông vô cùng ngượng ngùng.  

Hiên Viên Linh chợt nhớ lại, trước đây mỗi lần thị tẩm nàng đều không chủ động, đều là hắn gọi thì nàng mới phối hợp, mà phối hợp cũng rất tốt.  

Hắn không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn nhìn nàng chờ xem nàng định nói gì.

Thẩm Khanh dường như ngượng ngùng đến cực điểm, định chui vào chăn, chỉ để lộ hai mắt, vừa mong ngóng lại không nỡ không nhìn Hiên Viên Linh. Cuối cùng, nàng đưa ra một đôi tay trắng như ngọc, nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của hắn, khẽ lay lay: "Thần thiếp... thần thiếp không biết..."  

Ánh mắt Hiên Viên Linh trở nên thâm trầm khó đoán: "Ma ma trong cung không dạy?"  

"Đã dạy rồi."  

"Vậy thì cứ theo những gì được dạy mà hầu hạ trẫm."  

Thế là, Thẩm Khanh dốc hết vốn liếng.  

Dù sao cũng đã là lần thứ ba, nàng ít nhiều cũng hiểu được đôi chút về Hiên Viên Linh. Kết quả của việc dốc hết bản lĩnh chính là khiến Hiên Viên Linh cảm nhận được một hương vị mới mẻ.  

Dĩ nhiên, cái mới mẻ này nàng cố tình thể hiện một cách vụng về, nhưng có đôi khi, sự vụng về ấy lại khiến người ta phát cuồng.  

Hiên Viên Linh lại một lần nữa bị nàng khơi gợi dục vọng.  

Hắn vốn chưa từng nghĩ mình là người chìm đắm trong hoan lạc, nhưng kể từ khi có Thẩm Khanh, ba lần thị tẩm, lần nào cũng khác biệt hoàn toàn so với những phi tần khác.  

Thật sự là có chút quá mức mê đắm.  

Lúc ngâm mình trong dục vọng, đáy mắt Hiên Viên Linh thoáng hiện vẻ thâm trầm.  

Lần này, hắn cố tình không để Thẩm Khanh hầu hạ tắm rửa. Nàng cũng đã tắm xong, theo lý mà nói, nên hành lễ rồi lui ra. Dù sao ngoài hoàng hậu ra, các phi tần khác không được phép lưu lại qua đêm trong tẩm cung của hoàng đế, nếu hoàng đế thật sự muốn lưu lại thì phải đến cung của phi tần ấy.  

Thẩm Khanh chờ Hiên Viên Linh bước ra để hành lễ rồi rời đi, nào ngờ hắn lại không tới, mà trực tiếp sai người đưa nàng trở về.  

Nếu là người khác, chỉ riêng thái độ này của Hiên Viên Linh thôi cũng đủ dọa họ chết khiếp.  

Thật đúng là khó hiểu, vừa rồi trên giường còn nồng nhiệt như lửa, thế mà thoắt cái đã lạnh nhạt?  

Thẩm Khanh ngẫm nghĩ, xác định mình không hề làm gì chọc giận Hiên Viên Linh ngay tại chỗ, vậy thì chỉ có thể là sau đó hắn nghĩ tới điều gì đó mà không vui. Chỉ cần không phải vì nàng phạm phải sai lầm ngay tại thời điểm ấy khiến hắn khó chịu, thì vấn đề cũng không lớn.

Tính khí của Hiên Viên Linh, nàng không hoàn toàn hiểu rõ, nhưng dù sao cũng đã đọc qua nguyên tác. Nam chính Hiên Viên Linh là người coi trọng quy củ, tâm tư thâm sâu, nhìn bề ngoài như thể ngoài quyền lực ra chẳng hứng thú với điều gì. Hắn dĩ nhiên có thể tự kiềm chế trước mỹ sắc, thực tế lúc ban đầu, khi phải đối mặt với sự mê luyến nhục dục của Hiên Viên Linh, chính nàng cũng thấy bất ngờ.  

Giờ thì lại cảm thấy bình thường.  

Sau đó, suốt tròn một tháng, Hiên Viên Linh không hề triệu nàng thị tẩm, như thể đã quên mất nàng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play