[Any: Cái gì bệ hạ nhà chúng ta cũng ăn, chỉ mỗi ăn thiệt là không. Cái tên Hứa Bạch gì gì đó thật là vô giáo dục, tôi thấy cậu ta phiền kinh lên được a a a a.]
[Gululu: Sướng!!!]
[Pháo Hoa Tình Yêu: Có ai chụp màn hình lúc toàn bộ vầng hào quang của bệ hạ được bật lên không? Tôi nhìn đến ngơ người nên quên cap lại rồi, ai đó có tấm lòng lương thiện xin hãy gửi cho tôi một bản để tôi liếm màn hình đi, cảm ơn nhiều.]
[Liệt Hỏa: Cứ thế đã để cậu ta chạy đi, thật là lợi cho cậu ta rồi. Lẽ ra nên bảo đội cận vệ trùm bao tải lại đánh cho một trận tơi bời, sau đó dùng máy bay phi hành giữa các vì sao vận chuyển cái bao tải đó đến một hầm lò trên hành tinh bị bỏ hoang nào đấy.]
Văn Tinh Trạch giải quyết vấn đề này rất nhanh, hầu như chẳng thèm nhìn Hứa Bạch Kính xíu nào. Nhưng sự tồn tại của cậu ta vẫn làm cho nhiều bậc phụ huynh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tên đó là ai vậy! Rõ ràng đều cùng mới hơn hai mươi tuổi, tại sao nhóc con nhà họ đáng yêu, vĩ đại và thiện lương như vậy mà cái đứa Hứa Bạch gì gì đó lại đáng ghét đến thế?
Tính đến thời điểm hiện tại, nhiệm vụ chính thứ nhất đã thật sự hoàn thành, âm thanh quen thuộc của hệ thống lại vang lên: “Chúc mừng các bậc phụ huynh, nhiệm vụ chính trước mắt đã hoàn thành xuất sắc! Đạt được điểm kỹ năng x1, lấy được vé xổ số x1. Vì cả hai chỉ tiêu của nhiệm vụ này đều hoàn thành vượt mức quy định nên sẽ được thưởng thêm vé xổ số x1.”
Yêu cầu ban đầu của nhiệm vụ này là phải đạt được 1000 giá trị nổi tiếng và giành được sự ưu ái của hai vị tiền bối trong ngành.
Nhưng bây giờ giá trị nổi tiếng của Văn Tinh Trạch đã vượt mốc 1300 và vẫn đang có xu hướng tăng lên, cậu còn giành được sự ưu ái của ba vị tiền bối trong ngành - lần lượt là Giang Diệp, Trịnh Tiêu và Ryunosuke Inoshita.
Không ngờ hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu sẽ được thưởng thêm, xem ra hệ thống này vẫn có vài chỗ đáng khen, những người giám hộ thầm nghĩ.
***
Khách sạn Manli.
Phòng tổng thống có giá một trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ mỗi đêm, chiếm toàn bộ tầng trên cùng của khách sạn; có phòng khách hai tầng, vườn riêng, phòng giải trí, phòng tập thể dục và quầy bar. Vì đang là mùa hè nên lò sưởi trong tường không được đốt.
Toàn bộ phòng ở đều được trang hoàng theo phong cách Nhật Bản, trông rất đơn giản và trang nhã; không hề có chiếc đèn pha lê sang trọng cường điệu hay bất cứ thứ gì như Văn Tinh Trạch tưởng tượng. Dù vậy, sự sang trọng và tinh tế của nó vẫn lộ ra qua từng chi tiết.
Thậm chí nơi đây còn có một phòng bếp, chẳng lẽ những người sống trong phòng tổng thống muốn tự nấu cơm để trải nghiệm cuộc sống à?
Sau khi Văn Tinh Trạch đưa ra thắc mắc của mình, nhân viên phục vụ trưởng trả lời: “Mặc dù đầu bếp của chúng tôi đều đạt tiêu chuẩn ba sao của Michelin, nhưng nhiều vị khách vẫn lựa chọn mang theo đầu bếp riêng của mình.”
Dạ dày của những người sinh ra trong các gia đình giàu có hàng đầu rất quý giá, họ không quen ăn đồ không phải do đầu bếp nhà mình làm; thế nên phòng bếp mới xuất hiện trong những căn phòng cấp bậc tổng thống này.
Đây là hạnh phúc của người giàu đúng không?
Văn Tinh Trạch nói: “Ờm, cháu thì quen ăn đồ đạt chuẩn ba sao Michelin rồi.”
Nhân viên phục vụ trưởng: “Ngài Văn cứ đùa. Đầu bếp nhà ngài đã đến phòng bếp chuẩn bị từ một giờ trước rồi, nguyên liệu được vận chuyển tới bằng đường hàng không cũng đã sẵn sàng, ngài có thể chọn dùng bữa bất cứ lúc nào.”
Người đó là một đầu bếp với tay nghề cao, đầu bếp của Manli họ nhìn thấy còn phải cung kính gọi một tiếng tiền bối.
Văn Tinh Trạch: “?” Nhà cậu thuê đầu bếp khi nào thế?
Hai mươi phút sau.
Suối nước nóng lộ thiên có view nhìn ra toàn cảnh Thủ đô, đối diện là những tòa tháp cao chọc trời.
Rạp chiếu phim hình tròn đang chiếu bộ phim "Cậu Bé Bọt Biển" mà Văn Tinh Trạch yêu thích nhất, hệ thống âm thanh vòm ba chiều khiến cho bộ phim càng thêm cảm giác kịch tính.
Văn Tinh Trạch ngâm mình trong suối nước nóng ngoài trời đến mức mơ màng buồn ngủ. Muối tắm là hương vị muối biển chanh mà cậu thích nhất.
Cậu từ chối nghĩ xem mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào và tốn bao nhiêu tiền. Nghe nói dịch vụ ngâm suối nước nóng ở đây còn đi kèm với một nhân viên mát xa, nhưng Văn Tinh Trạch đã lịch sự từ chối.
Một lát sau, nhân viên phục vụ trưởng gọi đến bằng điện thoại nội bộ: “Ngài Văn, quấy rầy rồi, thợ may của ngài đã đến. Sau khi ngài tắm rửa xong, tôi sẽ sắp xếp cho anh ta tiến vào.”
Văn Tinh Trạch cảm thấy mình sẽ không còn kinh ngạc nữa: “Thợ may?”
“Đúng vậy.” Sau đó nhân viên phục vụ trưởng giải thích, cũng giống như đầu bếp riêng, bình thường những người giàu có lắm tiền rất ít khi mặc các đồ hiệu xa xỉ được săn đón nhất trên thị trường. Họ thường sở hữu một nhà thiết kế riêng ở Munich hoặc Milan và mỗi quý sẽ có thợ may đến lấy số đo cơ thể.
“Nhân viên bán hàng từ hai mươi ba cửa hàng đẳng cấp thuộc thương hiệu Manli đang ở ngoài cửa chờ ngài, họ mang theo tất cả các kiểu dáng mới nhất của mùa này, ngài vui lòng xem thử một chút trước nhé.”
Văn Tinh Trạch từ bỏ không muốn nghĩ nữa: “… Ừm, được, ok thôi.”
Ngâm suối nước nóng xong, Văn Tinh Trạch tắm sơ qua bằng vòi hoa sen rồi mới khoác áo tắm đi ra ngoài. Quả thế, cậu thật sự nhìn thấy hai mươi ba nhân viên mặc đồng phục từ các cửa hàng khác nhau đang xếp hàng trong phòng khách, bên cạnh bọn họ là một hàng giá áo để treo quần áo lên không bị nhăn nhúm.
Đằng sau thẻ in giá hàng là một loạt con số không. ( app TYT - tytnovel )
Văn Tinh Trạch chọn một bộ ít số không nhất, thầm nghĩ chắc họ sẽ mang những thứ còn thừa về. Không ngờ mấy cô nhân viên cửa hàng lại thành thạo thu dọn và đóng gói những thứ còn thừa, để lại túi và hộp quà rồi mới rời đi.
Văn Tinh Trạch: “…” Đừng vậy mà!
“Xin lỗi.” Tiếp theo, người thợ may bước tới, đo chiều rộng vai và chiều dài chân của Văn Tinh Trạch, hỏi về sở thích của cậu rồi mới rời đi.
“Bây giờ ngài có muốn dùng bữa luôn không?” Nhân viên phục vụ trưởng hỏi.
“Đợi chút đã.” Văn Tinh Trạch trông thấy trong phòng khách có một hộp quà lớn, trên đó viết mấy chữ “Tặng nhóc con”: “Thứ đó dành cho cháu à?”
“Đúng vậy, các bậc phụ huynh đã chuẩn bị một lượng lớn quà gặp mặt cho ngài, chúng được giấu ở mọi ngóc ngách trong phòng chờ ngài phát hiện ra.”
Hộp quà rất dễ mở, bên trong có một số lượng lớn mô hình linh kiện. Bản vẽ ý tưởng ở bên cạnh cho thấy có thể xây dựng một cung điện đám mây thu nhỏ từ những linh kiện này.
Bản vẽ concept sản phẩm càng nhìn càng quen mắt, nhưng cậu vẫn không thể nhớ nổi đã từng trông thấy nó ở đâu. Qua phim điện ảnh hả? Hay là phim hoạt hình?
Tay của Văn Tinh Trạch nỗ lực hơn một chút, từ lúc bắt đầu đến khi bỏ cuộc chỉ mất nửa phút: “Thứ này tôi phải mất một năm mới ghép xong mất.”
Nhân viên phục vụ trưởng nói: “Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho ngài hết rồi.”
Ngay sau đó, cửa phòng tổng thống mở ra, CEO của Manli bước vào cùng với hơn chục giám đốc điều hành mặc vest và cà vạt, gật đầu với Văn Tinh Trạch.
Sau khi CEO trình chiếu mô hình lên trên tường và mở một cuộc họp ngắn, các giám đốc điều hành không nói một lời đã xắn tay áo lên và bắt đầu làm việc, thi thoảng còn nhỏ giọng trao đổi với nhau.
Nửa giờ sau, cửa lại mở ra, các giám đốc điều hành nối đuôi nhau rời đi.
Thứ được để lại là mô hình cung điện đã được lắp ráp hoàn chỉnh.
Văn Tinh Trạch: “…”
Này, Văn Tinh Trạch rất muốn nói mọi thứ cũng không nhất thiết phải làm đến vậy đâu, nhưng cậu thật sự không biết nên nói từ chỗ nào.
Cái mô hình kia thật sự rất lớn, cao một mét rưỡi, các chi tiết được làm vô cùng khéo léo. . Văn Tinh Trạch phải lùi về sau vài bước thì mới có thể nhìn thấy toàn cảnh “cung điện” này:
Phong cách tổng thể của cung điện trông rất giống một ngôi đền Hy Lạp cổ đại. Mái vòm cực kỳ cao với đế vòm màu trắng bạc, như thể nó đang nằm trên một ngọn núi phủ tuyết. Cửa lớn của mô hình có thể đẩy ra, bên trong chứa đầy vàng, mã não, ngọc trai... và vô số đồ trang sức được làm từ vàng bạc châu báu.
Bên cạnh cung điện là một con rồng khổng lồ đang thu cánh ngủ say.
Nó như đang canh giữ cung điện nhưng tư thế của nó lại rất thiêng liêng. Con rồng to lớn phủ phục dưới ngai vàng, tắm mình dưới ánh nắng mặt trời.
Văn Tinh Trạch đưa tay chạm vào chóp mũi con rồng.
Lúc này cậu là người duy nhất còn lại trong căn phòng trống. Văn Tinh Trạch nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ đẩy xe ăn đi ngang qua, tiếng ve sầu và tiếng xe cộ qua lại đông đúc, mọi âm thanh độc đáo của một thành phố giữa ngày hè trở nên xa dần.
Bên tai như đang vang vọng tiếng gió rít gào trong vùng tuyết hoang vắng.
Có lẽ đó là cảnh tượng cậu nhìn thấy không lâu sau khi bắt đầu chơi "Vùng đất hoang vắng".
Mùa đông năm ấy, Văn Tinh Trạch và Tộc Rồng gần như đã rơi vào tuyệt vọng. Những con rồng khổng lồ rúc vào hang động và bảo vệ vị vua duy nhất của chúng dưới đôi cánh của mình.
Không thể kiếm ăn trong mùa đông nên họ chỉ có thể dựa vào lượng thức ăn ít ỏi còn sót lại để sống sót qua mùa đông dài nhất trong lịch sử.
Cho đến ngày đầu tiên của mùa xuân, khi Văn Tinh Trạch thức dậy vào sáng ngày hôm đó, cậu thấy những hạt giống họ gieo trồng trước mùa đông đã xuyên thủng lớp đất đóng băng hàng nghìn năm và bắt đầu bén rễ.
Nhìn qua chúng giống như một phép màu của thần tiên.
Đó là tia sáng duy nhất của sự sống trên hành tinh đang hấp hối sắp chết này. Sau đó, từ hạt giống đến đất nông nghiệp, các bộ lạc và dần dần là sự buôn bán nhộn nhịp của những thương nhân ngoài hành tinh đến rồi lại đi; Văn Tinh Trạch đã làm bạn đồng hành với hành tinh này trong quá trình nó dần sống lại.
Trước khi rời đi, cậu hỏi Tộc Rồng xem họ muốn xây dựng công trình nào nhất trên vùng đất này.
Người dân Tộc Rồng trả lời không chút do dự: “Cung điện.”
… “Ở hành tinh Dragon, cung điện của bệ hạ nhất định phải cao, cao đến tận trời, không một đám mây nào có thể che mờ được; phải cao đến mức dù đứng ở hành tinh Capital thì cũng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy nó.”
Vì thế, họ quyết định xây dựng một cung điện.
Tộc Rồng yêu tiền như mạng, nhưng lúc này họ lại không hề tiếc nuối kho báu của mình. Các tộc nhân xây dựng một cung điện rất cao với những bức tường bằng vàng ròng, gạch ngọc và ngói lưu ly trên đỉnh thánh sơn, tức dãy núi Kanka.
Ngày cung điện được xây dựng xong cũng là ngày Văn Tinh Trạch chuẩn bị rời đi.
Đây là cung điện được xây dựng cho cậu nhưng cậu mới chỉ ở lại đó một đêm. Vì không nỡ vào phòng ngủ nên Văn Tinh Trạch đã ngủ cạnh cửa sổ kính trong suốt kéo dài từ trần đến sàn, còn mở rộng cửa sổ.
Mấy ngàn con rồng khổng lồ chen chúc nằm bên ngoài cung điện, số lượng rồng lớn đến mức phủ kín toàn bộ ngọn núi Kanka. Khi những con rồng ngủ say, chúng vẫn giữ thói quen giương nhẹ một cánh lên, đó là tư thế họ dùng để bảo vệ Văn Tinh Trạch khi còn ở trong hang động.
Ngày hôm sau, lúc Văn Tinh Trạch rời đi bằng tinh hạm, không có tộc nhân Tộc Rồng nào đến tiễn vì họ không hiểu chuyện ly biệt. Nhưng ngay đêm đó, Văn Tinh Trạch lại nhận được một món đồ chuyển phát nhanh, đó là một chiếc vòng tay có hình dạng kỳ lạ.
Vòng tay được xâu chuỗi từ những hình tròn nhỏ có nhiều màu sắc khác nhau, sáng bóng như vỏ sò nhưng không đồng đều và có hoa văn lồi lõm không đồng đều.
Trông giống như vảy ở tim của người Tộc Rồng.
Cung điện được xây dựng rất cao, nhưng nó còn không thể xuyên qua tầng khí quyển chứ đừng nói tới để hành tinh Capital nhìn thấy. Nhưng sau vô số ngày đêm, mỗi khi Văn Tinh Trạch ở hành tinh Capital ngẩng đầu nhìn về phía hành tinh Dragon, dường như cậu đã thật sự nhìn thấy nó.
Con rồng khổng lồ bay lên bên cạnh ngai vàng, tắm mình trong giếng trời, chờ đợi chủ nhân trở về.
Xuyên qua tầng mây, xuyên qua vòm trời.
Xuyên qua những khoảng cách vô tận và những cơn gió vĩnh cửu.
***
Nhớ lại kết thúc.
Văn Tinh Trạch thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra họ đều thật sự tồn tại.
Không biết từ khi nào vòng tròn hình chiếu trong nhà đã mở ra, bối cảnh đúng núi tuyết quen thuộc cùng với tiếng gió thổi phần phật.
Mấy khuôn mặt to lớn lao tới trước ống kính, giống như một người lớn tuổi lần đầu tiên học cách dùng điện thoại di động để nói chuyện với một đứa trẻ, giọng điệu tràn đầy sự hưng phấn và kích động: “Bệ hạ! Người còn nhớ thần không? Thần là Astor, hồi trước thần từng chở ngài bay qua…” Golden Dragon đang định quay người để khoe lớp vảy trên lưng nhưng đã bị Silver Dragon tên Will đẩy ra chỗ khác.
Silver Dragon là một con rồng chậm chạp, có thể thấy anh ta đã suy nghĩ sẵn trong đầu nhưng khi nói vẫn hơi lắp bắp một chút: “Thuộc hạ, thuộc hạ, thuộc hạ là Will. Ngài ở bên đó sống thế nào ạ? Thần rất nhớ ngài… Không phải, thuộc hạ rất muốn ngài được sống hạnh phúc. Thuộc hạ chính là người đã thiết kế chiếc phi cơ này, thần thần thần…”
“Will, cậu lãng phí thời gian quá!” Có một con rồng ở phía sau kêu lên: “Không phải đã bàn bạc là mỗi rồng chỉ có mười giây thôi à? Mọi người còn đang xếp hàng đợi đấy!”
Sau Silver Dragon là Emerald Dragon.
Emerald Dragon là con rồng cái hiếm có. Cô ngây người nhìn vào camera ba giây rồi đột nhiên quay mặt đi chỗ khác. Văn Tinh Trạch thấy cô nâng cánh lên lau khóe mắt.
“Emerald, sao cô lại khóc thút thít như đàn bà vậy, đây rõ ràng là thời khắc vui vẻ mà.” Một con rồng khác đang xếp hàng phía sau khụt khịt mũi, hoàn toàn quên mất chuyện Emerald vốn đã là một con rồng cái. Anh ta cố ý lớn tiếng nói: “Bệ hạ, ngài đừng để ý, chúng thần sống tốt lắm.”
Văn Tinh Trạch: “…” Anh ta nói dối, rõ ràng anh ta sắp bật khóc rồi.
“Tôi muốn nói một câu.”
Sau khi Văn Tinh Trạch nói xong câu này, bên kia màn hình ngay lập tức trở nên im lặng.
Người Tộc Rồng đều có một đôi mắt to tròn, Văn Tinh Trạch trông thấy sự lo lắng hiện lên trong những cặp mắt ấy thì đột nhiên cảm thấy buồn cười, may là cậu vẫn nhịn lại được.
Cậu nhìn những con rồng trước mặt.
Hoạt bát tươi trẻ và chân thật.
Không hề giống một mô hình ảo chứ đừng nói đến hệ thống AI gì gì đó.
Vì vậy, cậu không phải người duy nhất cống hiến hết mình cho hành tinh ấy. Những ngày đêm mà cậu trải qua không chỉ là mong ước của riêng mình cậu.
Hẳn là chẳng còn gì có thể khiến người ta cảm thấy kích động hơn so với chuyện này.
“Xin lỗi vì tôi không thường xuyên đến hành tinh Dragon gặp các anh. Còn nữa, cảm ơn mọi người… đều thật sự tồn tại.” Văn Tinh Trạch nói: “Tôi nói xong rồi, bây giờ các anh bắt đầu khóc được rồi đó.”
Sau ba giây im lặng.
Tiếng kêu khóc lớn đến mức được ghi vào lịch sử, vang vọng khắp dãy núi Kanka.
Đám người Tộc Rồng: “… Hu hu hu hu hu hu hu!”
***
Cùng lúc đó.
Tại tầng cao nhất của một khu dân cư cao cấp cách Manli không xa.
Trì Yến xắn tay áo, các ngón tay thon dài cầm chiếc máy tính bảng, bóng mờ của giá sách lưu lại trên lông mày anh.
Anh có sống mũi cao thẳng, đeo một chiếc kính gọng vàng. Ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu lên tròng kính làm tăng thêm cảm giác thờ ơ và lạnh lùng.
Tiếng kêu lớn của những con rồng phát ra từ loa Bluetooth.
Chúng không chỉ vừa khóc vừa vẫy cánh mà thi thoảng còn khạc ra lửa từ hai cánh mũi.
Trì Yến: “…”
Anh bỏ máy tính bảng xuống, nhấc điện thoại di động lên.
Hộp thoại vẫn trống, nó đang dừng lại tin nhắn hệ thống gửi khi thêm bạn bè thành công: “Tôi đã đồng ý lời mời kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu cuộc trò chuyện.”
Người đàn ông nhíu mày nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra.