Văn Tinh Trạch cũng không ngờ mình sẽ bị ướt sũng nước thế này.

Trước đây đúng là cậu luôn rất xui xẻo, nhưng từ hôm qua đến giờ cứ như có một vị thần không biết tên hạ phàm để bảo vệ cậu, đến tận lúc này cậu vẫn chưa gặp xui gì.

… Văn Tinh Trạch không biết filter Tộc Rồng và chúc phúc của Người Cá cần phải ở trong nước mới có thể phát huy tác dụng tới mức cao nhất, không những thế nó còn tự động hấp dẫn nước.

Filter Tộc Rồng sẽ làm tăng khí chất, dùng uy lực của rồng để khiến vạn vật cảm thấy kinh sợ; mà chúc phúc của Người Cá được coi như một bug giúp tăng nhan sắc không giới hạn: Dưới điều kiện có nước, chỉ cần người khác nhìn thấy Văn Tinh Trạch là trái tim sẽ nhảy lên cực nhanh ngay từ ánh nhìn đầu tiên, loại ấn tượng kinh ngạc trước vẻ đẹp này sẽ không ngừng tuần hoàn tăng lên.

Truyền thuyết về yêu tinh biển sâu Siren chính là bắt nguồn từ Tộc Người Cá.

Đã filter Tộc Rồng rồi còn thêm chúc phúc của Người Cá, tổ hợp lại đánh cho tất cả mọi người đều ngơ ngác, trong đó bao gồm cả Hứa Bạch Kính.

Văn Tinh Trạch vắt quần áo của mình, ngẩng đầu lên: “Chị Diệp ơi?”

“Khụ khụ.” Lúc này Giang Diệp mới tỉnh táo lại chút, cô ta xoa xoa huyệt Thái Dương: “Hôm nay chắc là không nói chuyện được rồi, qua chào hỏi một cái rồi cậu mau tìm chỗ nào đấy thay quần áo đi.”

Thật thần kỳ.

Giang Diệp cứ tưởng mình đã quen với sự xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Văn Tinh Trạch, nhưng vừa rồi cô ta vẫn bị bắn hạ mà chưa kịp phòng bị gì.

Không hề nói quá, cảm giác mà Văn Tinh Trạch mang đến lúc nãy giống như một vị quý tộc có địa vị cao đã ẩn cư từ lâu đang quan sát chúng sinh, có một chút cảm giác ngạo mạn không dính khói lửa phàm tục, đẹp tới mức khiến lòng người rung động.

Đến giờ trái tim của cô ta vẫn còn đang cảm thấy tê dại. 

Giang Diệp hơi có lực miễn dịch còn như thế thì càng khỏi nói tới những người khác… Bốn người kia đều đứng sững tại chỗ, đắm chìm trong sự chấn động, không ai mở miệng nói chuyện.

Một lúc lâu sau.

Văn Tinh Trạch cũng không biết nên đi đâu để thay quần áo.

Cậu chỉ có thể theo chân Giang Diệp tiến về phía trước. Người đàn ông tóc dài lôi thôi lếch thếch đứng bên cạnh Trịnh Tiêu bỗng đứng ra chào đón cậu, còn cực kỳ nhiệt tình muốn ôm Văn Tinh Trạch một cái.

Văn Tinh Trạch: “?”

Cậu không chê người đó bẩn vì dù sao thì cậu cũng là người sẽ đi thu mua đồng nát. Chỉ là người cậu vẫn đang ướt sũng nước, thế có ổn không? Thấy Giang Diệp không ngăn cản, Văn Tinh Trạch ngơ ngác ôm người đó một cái.

Người đàn ông lôi thôi nói một câu, là một câu tiếng Trung điển hình được nói bằng giọng Nhật sứt sẹo: “Cậu đẹp quá, rất phù hợp với mong đợi mà tôi dành cho nhân vật này, tôi tình nguyện viết nhạc cho cậu!”
Nếu không phải do tiếng Trung không thành thạo thì ông còn muốn nói nhiều hơn nữa.

Ví dụ như Văn Tinh Trạch thật sự rất hợp với nhân vật này. Sau khi nhìn thấy Văn Tinh Trạch, ông không thể tưởng tượng đến cảnh nhân vật này do người khác đóng nữa: Thiếu niên khí phách, cao ngạo, lười biếng, lòng dạ thâm hiểm… Những cảm giác rắc rối phức tạp đó đều được một ánh mắt truyền tải rõ ràng, kịch bản như thể được thiết kế riêng dành cho Văn Tinh Trạch.

Ông tin Trịnh Tiêu cũng nghĩ vậy. Ông quá quen với tính của người bạn Trung Quốc này của mình rồi, tính tình dịu dàng nhưng khi kích động thật sự thì tần suất chớp mắt sẽ tăng lên rất nhiều.

Như bây giờ.

Lúc này Giang Diệp mới vừa giới thiệu vừa nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là ngài Ryunosuke đúng không đạo diễn Trịnh?” Thấy Trịnh Tiêu gật đầu, Giang Diệp bèn nói tiếp: “Là giám đốc âm nhạc của "Đêm gặp rồng".”

Ryunosuke Inoshita, Nhật kiều quốc tịch Mỹ, một thiên tài âm nhạc. 

Nghe nói ông còn là một người yêu nghệ thuật, rất ít khi xuất hiện trước truyền thông, bởi vậy đại đa số mọi người đều không biết mặt ông.

Văn Tinh Trạch không ngờ dàn nhân viên của "Đêm gặp rồng" lại mạnh đến vậy, vừa xem thế là đủ rồi. Mà Hứa Bạch Kính ở bên cạnh…

Lúc này cậu ta mới tỉnh táo lại, nghe vậy mặt bỗng tái đi.

Người này là Ryunosuke Inoshita?

Trước đây Hứa Bạch Kính nhờ một trong những ba nuôi của mình tạo áp lực với ông, hy vọng ông có thể viết một bài hát cho mình nhưng lại bị Ryunosuke Inoshita dứt khoát từ chối.

Vừa nãy Ryunosuke Inoshita muốn bắt tay, ấy vậy mà cậu ta lại chẳng thèm nhìn ông… Tâm trạng lúc này của Hứa Bạch Kính có thể nói là hối hận đến xanh ruột cũng không quá.

Trịnh Tiêu ở cạnh nói chuyện cực kỳ dịu dàng: “Cậu là Tiểu Văn đúng không? Đừng để bị nhiễm lạnh, để hôm khác Giang Diệp dẫn cậu qua cũng được.”

Quả đúng như suy đoán của Ryunosuke, tuy chưa chính thức thử vai nhưng Trịnh Tiêu đã rất thích Văn Tinh Trạch; nửa câu sau chứa sự ám chỉ cực kỳ rõ ràng.

Giang Diệp vừa nghe liền hiểu, cô ta đập cái bốp vào vai Văn Tinh Trạch: “Còn không cảm ơn đạo diễn Trịnh đi.”

“?” Văn Tinh Trạch nói: “Cảm ơn đạo diễn Trịnh.”

Không chỉ Giang Diệp mà Hứa Bạch Kính cũng nghe ra, cậu ta sốt ruột ngay lập tức! ( app truyện TᎽT )

Tuy cậu ta không thể không thừa nhận Văn Tinh Trạch thật sự quá đẹp, là kiểu đẹp khiến người ta đố kỵ mà còn nhớ mãi không quên; nhưng bảo cậu ta buông tay dễ dàng như vậy, lại còn thua dưới tay Văn Tinh Trạch - người mà cậu ta chưa từng để vào mắt - thì sao cậu ta cam tâm được?

Cậu ta còn muốn nương vào nhân vật Hành Chi của "Đêm gặp rồng" để xào couple với nam chính trong phim, đây là bàn đạp mấu chốt mà cậu ta đã nhìn trúng. Năn nỉ ỉ ôi với ba nuôi lâu như vậy mới tìm được cơ hội mời Trịnh Tiêu ra ngoài ăn cơm, ai ngờ lại biến thành làm áo cưới cho người khác.

“Đạo diễn Trịnh, tôi cảm thấy chúng ta có thể bàn thêm một chút về chuyện này.” Hứa Bạch Kính cười gượng một cái rồi nói với Văn Tinh Trạch: “Cậu là Văn Tinh Trạch à, lâu rồi không gặp. Tôi cần phải nhắc nhở cậu chút, Manli vẫn rất nghiêm khắc về vấn đề trang phục, với cả hôm nay họ còn phải tiếp đón khách quý… Ấy, cậu chưa từng tới khách sạn năm sao như thế này nên chắc không biết, người có thể bao hết Manli đều không phải người đơn giản đâu. Nhân lúc nhân viên phục vụ chưa tới, cậu mau ra ngoài thay quần áo đi, đỡ tí nữa lại bị…” Nhân viên phục vụ đuổi đi trước mặt họ, thế thì hơi mất mặt đấy.

Người có thể bao hết Manli ấy, dù là Hứa Bạch Kính gây chuyện với người đó thì cũng phải nhận kết cục ăn không hết gói mang về. 

Dù Văn Tinh Trạch đẹp đến đâu đi chăng nữa thì trong mắt Hứa Bạch Kính, cậu cũng chỉ là một đứa nghèo hèn mà thôi. Xét riêng về gia thế, xuất thân và cách ăn nói, cậu ta đã có thể bỏ xa Văn Tinh Trạch không biết bao nhiêu con phố, căn bản không cần phải ghen ghét. Cậu ta nói một đoạn dài nhìn như đang quan tâm Văn Tinh Trạch nhưng thực tế là vừa chèn ép vừa ra sức nhấn mạnh rằng cậu nghèo.

Văn Tinh Trạch không khỏi cảm thán: “Cậu vẫn giống trước đây, khá tốt.”

Hứa Bạch Kính quen thuộc, giọng điệu quen thuộc. Vẫn là kẻ sân si như trước.

Hứa Bạch Kính: “...” Cậu ta nghi ngờ Văn Tinh Trạch đang mỉa mai mình!

“Vậy đạo diễn Trịnh, ngài Ryunosuke, chị Diệp, em ra ngoài trước đây.”

Văn Tinh Trạch ướt sũng, bị gió thổi lạnh nên cũng không muốn đứng đây thêm nữa.

Cậu vừa quay lại đã thấy nhân viên phục vụ trưởng mặc đồng phục riêng của Manli đứng phía sau, nho nhã lễ phép hỏi: “Làm phiền một chút, ngài là ngài Văn, Văn Tinh Trạch đúng không?”

Văn Tinh Trạch nghĩ thầm, không thể nào, tới đuổi người thật hả? Lại còn điểm mặt chỉ tên nữa?

Văn Tinh Trạch nói: “Là tôi.”

Hứa Bạch Kính bày ra vẻ mặt “Cậu xem xem quả nhiên là thế mà, tôi đã khuyên cậu đi sớm hơn chút rồi”, sau đó bày ra tư thế tràn đầy hứng thú xem kịch vui.

Trịnh Tiêu muốn giải thích thay Văn Tinh Trạch một chút: “Cậu ấy vừa mới bị…” Vòi tưới hoa của mấy người bắn nước vào, không phải cố ý.

Nhưng động tác tiếp theo của nhân viên phục vụ trưởng khiến những lời còn lại của ông ấy nghẹn lại trong cổ họng.

Bể bơi lộ thiên nối thẳng ra sảnh lớn khách sạn, hai cầu thang xoay tròn to lớn kéo dài từ hai sườn tới trung tâm. Lúc này, tay phải của nhân viên phục vụ trưởng đang ra một thủ thế.

Cửa xoay tròn ở sảnh lớn bỗng mở ra, dàn nhạc giao hưởng ở trung tâm đã vào chỗ từ lâu. Nhạc trưởng đếm ngược ba hai một, sau đó, tiếng hòa âm và tiếng đàn dương cầm chuẩn bị riêng cho khách quý đồng thời vang lên ngay lập tức, tiếng vang vọng đến từ bốn phương tám hướng nhờ được hình thành dưới sự phản chiếu của bức tường được thiết kế đặc biệt! 

Là dàn nhạc nổi tiếng của Viên với phí biểu diễn cao không thể tưởng tượng, trước giờ chỉ lên sân khấu diễn tấu trong lễ kỷ niệm hoặc tiệc mừng năm mới của Manli; mà Hứa Bạch Kính chỉ may mắn dựa hơi ba nuôi lấy được vé vào cửa hạng nhất đúng một lần, còn đăng một bài Weibo ám chỉ để khoe khoang.

Đây là muốn làm gì? Thời buổi này đến cả nhãi nhép vô danh cũng được ban nhạc lừng danh đệm nhạc cho à? Hứa Bạch Kính trợn tròn mắt. 

Trong tiếng nhạc, một nhân viên phục vụ đã được huấn luyện kỹ càng nhanh chóng bước xuống từ cầu thang, họ đều mặc áo đồng phục thiết kế riêng, đeo găng tay trắng, lấy Văn Tinh Trạch làm trung tâm mà phân ra làm hai hàng, khom lưng rất đều.

“Để ngài đợi lâu rồi, ngài Văn.” Tay trái nhân viên phục vụ trưởng đặt trên bụng, cúi người nói với Văn Tinh Trạch: “Máy bay của ngài đã tới vị trí số ba ở sân bay.”

Nói tới đây nhân viên phục vụ trưởng chợt nhìn thấy Hứa Bạch Kính ở bên cạnh thì thầm mắng trong lòng. Ông ta càng cúi thấp hơn, kinh sợ nói: “Ngài Văn, vì người không liên quan khiến ngài khó chịu nên tôi xin đại diện Manli chân thành xin lỗi ngài về điều này, đây là sai lầm nghiêm trọng trong công việc của chúng tôi, xin ngài tha thứ cho chúng tôi. Phòng tổng thống đã chuẩn bị nước ấm cho ngài rồi ạ, ngài có thể tùy ý chọn lựa quần áo tắm rửa trong hai mươi ba cửa hàng nhập khẩu hàng hiệu tại sảnh lớn, Manli sẽ chịu trách nhiệm về toàn bộ chi phí.” Bốn chữ “người không liên quan” còn được nhấn mạnh.

“Chúng tôi xin phép xin lỗi lần nữa, mời ngài đi bên này.”

“...”

“...”

Từ từ.

Trong ánh nhìn chăm chú vô cùng chấn động của Giang Diệp, Trịnh Tiêu, Ryunosuke Inoshita và ánh mắt khó có thể tin nổi của Hứa Bạch Kính - “người không liên quan”.

Văn Tinh Trạch từ từ vươn tay chỉ vào bản thân, hỏi nhân viên phục vụ trưởng: “... Tôi?”

“Đương nhiên là ngài rồi, ngài Văn.” Giọng điệu nói chuyện của nhân viên phục vụ trưởng cũng được đắn đo từng tí một, là loại giọng nói khiến người nghe rất dễ chịu: “Nghe nói ngài thích âm nhạc cổ điển nên chúng tôi cố ý mời dàn nhạc Archestra nổi danh trong lĩnh vực này tới. Thời gian cấp bách nên nếu chúng tôi không thể chiêu đãi ngài chu toàn thì xin ngài hãy lượng thứ cho.”

Văn Tinh Trạch: “...”

Đúng là cậu thích phong cách cổ điển, bởi vì nhạc cổ điển không vướng vấn đề bản quyền, không phải gia nhập hội viên.

Trong phong cách “cổ điển”, cậu thích nhất Chú Đại Bi và kinh Bất Động Phật, vì hè nóng không có tiền mua quạt, nghe kinh Phật cậu thấy rất mát mẻ.

Ryunosuke Inoshita ở cạnh dùng ánh mắt lấp lánh sự sùng bái nhìn Văn Tinh Trạch, thậm chí tiếng mẹ đẻ còn nhảy ra ngoài: “Dàn nhạc này cực cực cực kỳ giỏi đó… Xin lỗi, tôi kích động quá… Cậu Văn, nếu cậu không ngại thì sau khi diễn tấu xong, tôi có thể chụp ảnh chung và xin họ ký tên không?”

Giang Diệp và Trịnh Tiêu ở cạnh vẫn duy trì thái độ quan sát cũng không nhịn được mà nhìn Văn Tinh Trạch thêm hai lần, không ai đoán được trong lòng họ đang nghĩ gì.

“Nhất định có hiểu lầm gì đó.” Sắc mặt Hứa Bạch Kính cực kỳ khó coi, nói đầu tiên: “Là trùng tên trùng họ đúng không? Các người nhất định phải làm cho rõ ràng, cẩn thận nhầm người lại khiến khách quý thật sự thiệt thòi đấy.”

Tuy Hứa Bạch Kính nói chuyện khó nghe nhưng lời cậu ta vừa hay là suy nghĩ của Văn Tinh Trạch: “Xin lỗi, xác nhận lại chút đã.”

Từ đầu tới cuối nhân viên phục vụ cũng chưa liếc Hứa Bạch Kính một cái, nói cách khác, ông ta hoàn toàn che chắn giọng của người khác ngoài Văn Tinh Trạch… Loại người như Hứa Bạch Kính không đáng để ông ta phân tâm đi đánh giá trước mặt thượng khách. 

Mặc dù đây là lần đầu tiên ông ta gặp được khách quý như Văn Tinh Trạch, nhưng dù gì cũng là người lâu năm trong nghề, ông ta vẫn giữ được cốt cách của nghề tương đối tốt: “Là ngài thật đấy ạ, chúng tôi đã đối chiếu tất cả tin tức với ngài mười mấy lần rồi.” Nếu như thế còn nhầm được nữa thì có lẽ Manli của họ nên đóng cửa thôi.

Nhân viên phục vụ trưởng tới gần Văn Tinh Trạch, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe, nói: “Chắc là sáng nay ngài đã nhận được tin nhắn xác nhận rồi. Thứ lỗi cho tôi mạo muội, các người giám hộ bao nguyên khách sạn cho ngài nói ngài biết thổi kèn Xô-na, thích mặc quần lót có hình Cậu Bé Bọt Biển, hơn nữa còn đặt tên cho từng cái sạc trong nhà để phòng khi chúng mất đi, cái sạc ngài thích nhất tên là Tiểu Yến. Phòng chúng tôi chuẩn bị cho ngài đều có đủ những thứ đó.”

“...”

Văn Tinh Trạch che mắt lại: “Được rồi không cần nói nữa đâu.” Văn Tinh Trạch không thể nhìn thẳng vào nhân viên phục vụ trưởng nữa, cậu quay qua nhìn về phía Giang Diệp: “Chị Diệp, người họ chờ là em thật, em đi thay quần áo trước nhé. Đạo diễn Trịnh, ngài Ryunosuke, hôm khác cháu lại qua chào hai chú, hôm nay thật xin lỗi.”

Giang Diệp và Trịnh Tiêu: “Ừ.”

Ryunosuke: “Chữ ký của dàn nhạc! Ký tên!” Trịnh Tiêu cốc đầu ông vài cái.

Nhân viên phục vụ trưởng nói: “Nếu là bạn của ngài Văn thì đương nhiên là được ạ.”

Văn Tinh Trạch: “...” Cậu gật đầu với Ryunosuke.

“Mời đi bên này.”

Nhân viên phục vụ trưởng dẫn đường, khách quý đẳng cấp sẽ có đường riêng. Nhân viên phục vụ chia ra làm hai hàng, đến cả góc độ khom lưng cũng giống hệt nhau.

Thấy mọi thứ biến thành chuyện đã rồi, Hứa Bạch Kính khiếp sợ tới nỗi nói không biết lựa lời: “Từ từ! Mấy người nhầm thật đấy, Văn Tinh Trạch là một kẻ nghèo hèn, tôi chỉ cho cậu ta một trăm tệ mà cậu ta đã quỳ xuống cảm ơn tôi, sau đó bị Lamborghini của tôi…”

Nhân viên phục vụ trưởng: “Ngài Văn, người không liên quan, không phải bạn ngài thì nên xử lý thế nào ạ?”

Văn Tinh Trạch nghĩ thầm thế mà cũng được hả, đây là niềm vui của kẻ có tiền ư?

Tuy cậu nghèo thật nhưng Hứa Bạch Kính bịa chuyện nửa câu sau cũng không tốt lắm. Đời này Văn Tinh Trạch sẽ không quỳ xuống vì bất cứ tiền của ai, trước đây chưa từng có, sau này lại càng không. 

Văn Tinh Trạch khụ khụ, học theo lời Hứa Bạch Kính nói khi nãy: “Tôi nghe nói khách sạn này nghiêm khắc với trang phục của khách lắm đúng không? Bình thường sẽ xử lý như nào?”

Hứa Bạch Kính đang dậm chân bên cạnh mặc quần cộc đi biển phối với dép lào. Vì cậu ta vốn đang định xuống nước bơi lội, không thể phá vỡ hình tượng con nhà giàu ăn chơi trác táng.

Hứa Bạch Kính giận điên người: “Đệt mẹ cậu có biết ba tôi là ai không, ba tôi…”

Nhân viên phục vụ trưởng rũ mắt: “Đúng vậy, người không liên quan ăn mặc không chuẩn mực sẽ bị nhân viên an ninh mời ra ngoài. Xin ngài đợi trong giây lát.”

Ông ta lại ra thủ thế, giây tiếp theo.

Bốn bảo vệ mặc suit đeo kính râm đen như mực Tàu hơi khom người chào Văn Tinh Trạch, sau đó họ hùng hổ xách “người không liên quan” vẫn đang liều mạng giãy giụa vứt ra khỏi cửa.

Tiếng kêu la giận dữ của Hứa Bạch Kính xa dần.

Oa.

Đột nhiên Văn Tinh Trạch cảm thấy khá sướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play