Đôi lời của nhóm chuyển ngữ: Truyện mát mát tẻn tẻn, phi logic, trước khi đọc đừng mang theo não. Xuyên suốt truyện là các phụ huynh và công cưng thụ nấc, thụ cũng rất chiều các bậc phụ huynh và công. Truyện chữa lành ấm áp chứ không có gì quá đao to búa lớn.

____________________

Giữa mùa hè, tại công ty giải trí Đạo Môi.

Máy điều hòa trong văn phòng bật ở mức mười tám độ. Văn Tinh Trạch vừa cắn kẹo mút vừa ôm chiếc điện thoại di động hỏng màn hình nép mình vào ghế sofa vải; đôi chân thon dài gác lên trên tay vịn, cặp chân trắng nõn lắc lư qua lại giữa không trung. 

Đây là cảnh tượng mà ông chủ và quản lý của Văn Tinh Trạch đã nhìn thấy khi họ bước vào. 

Quản lý Ngô Hữu Kim liếc nhìn điện thoại di động trong tay cậu, anh ta gần như mất hết bình tĩnh: “Văn Tinh Trạch, cậu đang làm cái gì vậy hả?” 

Văn Tinh Trạch: “Giúp Tiểu Lục check in trên diễn đàn fan, làm sao thế?” 

“Tiểu Lục” này là một trong bảy người hâm mộ tích cực duy nhất của Văn Tinh Trạch. Nghe nói Tiểu Lục đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh vào đại học và phải tránh xa mạng internet nhưng cô ấy lại không muốn mất kết nối với diễn đàn có tên Văn Tinh Trạch, thế nên cô ấy đã đưa tài khoản Weibo của mình cho Văn Tinh Trạch, nhờ cậu check in giùm mình. 

Chẳng có nghệ sĩ và fan nào có thể có mối quan hệ thân thiết đến mức này. 

“Tôi biết cậu đang check in giùm cô bé mà.” Ngô Hữu Kim nói: “Nhưng tôi đang nói đến bức ảnh cậu đăng, làm gì có ngôi sao nào lại đi đăng một bức ảnh như vậy chứ!” 

Tiểu Lục có thói quen đăng lời chúc phúc mỗi ngày trên Weibo, kèm theo đó là một bức ảnh của Văn Tinh Trạch. Văn Tinh Trạch nhận lời nhờ vả của cô ấy rồi nên cậu cũng tiếp tục duy trì thói quen này. 

Hôm nay, câu chữ được đăng trên Weibo không có sai sót gì nhưng thứ đi kèm với nó lại là: Văn Tinh Trạch vừa ngồi trên một chiếc xe ba bánh bị hỏng, trong miệng ngậm một cây kem nhỏ giá năm tệ, trước đầu xe có tấm bìa cứng ghi “Mua lại TV, tủ lạnh, máy tính cũ”. 

Ngô Hữu Kim còn chưa kịp cản lại thì Văn Tinh Trạch đã đăng bài lên Weibo, sau đó cậu mới giải thích: “Cô ấy muốn phối với một bức ảnh chụp tôi, nhưng tôi thật sự không tìm thấy bức ảnh nào mà cô ấy chưa từng sử dụng trước đó cả.” Nên dùng luôn bức ảnh mà người hàng xóm của cậu đã tiện tay chụp giùm vào ngày hôm qua. 

Ngô Hữu Kim: “…” 

“Thôi kệ đi”. Ông sếp béo ra mặt hoà giải: “Có thể hiểu được mà, Tiểu Văn không có nhiều lịch trình, thế nên cũng chẳng có mấy ai xem diễn đàn fan của cậu ấy đâu.” 

Giống với những gì ông ta nói, sau khi đăng lên, Weibo vẫn ở trong trạng thái 0 lượt thích và 0 lượt bình luận trong một thời gian dài. Phải mất một lúc lâu sau thì mới có một vài nhân viên làm việc trong công ty giải trí Đạo Môi và sáu người hâm mộ của Văn Tinh Trạch bắt đầu vào thả like. 

Ngô Hữu Kim - người duy nhất ở đây có lòng kính nghiệp, lần thứ hai cảm thấy đau lòng.

Ngô Hữu Kim nhìn chằm chằm vào bức ảnh ngồi trên xe ba bánh của Văn Tinh Trạch. 

Đưa mắt nhìn toàn bộ làng giải trí, hiếm có ai chụp ảnh dưới điều kiện không tốt như vậy nhưng mà khi lên hình mặt mộc vẫn đẹp đến như thế. Thân hình và làn da của Văn Tinh Trạch đều thuộc hàng ngàn dặm mới có được một. 

Tiếc là Văn Tinh Trạch luôn gặp phải đủ loại tình huống trớ trêu: Không phải gặp người có “cơ” khi đang quay hình thì chương trình tạp kỹ cũng sẽ bị tạm dừng vì vấn đề kinh phí. Hồi trước khó khăn lắm mới giật được vai nam tám trong một bộ phim cung đấu, nhưng đúng lúc đó Tổng cục Phát thanh Truyền hình Quốc gia lại ra quân mạnh tay chấn chỉnh vấn nạn làm phim phóng đại quá mức. 

Nếu không thì chỉ với khuôn mặt này, cậu đã nổi tiếng từ lâu rồi! 

Công ty của họ cũng không lưu lạc đến tình cảnh này. 

Trên ghế sô pha ở bên kia, Văn Tinh Trạch đang nhường một chỗ cho ông chủ của mình ngồi. 

Ông sếp ngồi xuống, cầm khăn lau mồ hôi trên trán rồi mới bắt đầu uống trà.

“Sao tôi có thể xui xẻo đến mức gặp được hai tên phế vật các người nhỉ?” Nhìn hai con cá mặn đang ngồi trên sô pha, lửa giận bùng nổ trong lòng Ngô Hữu Kim, anh ta ngay lập tức cao giọng nói: “Văn Tinh Trạch! Sao cậu không chịu nỗ lực gì thế, đưa cơ hội đến cho cậu thì cậu lại cố tình né tránh tất cả. Cậu có cảm thấy xứng đáng với khuôn mặt đó của mình không? Cậu nhìn người cũng debut cùng lúc giống cậu là Hứa Bạch Kính rồi lại nhìn chính mình đi!” 

Kể từ khi Văn Tinh Trạch ra mắt, Ngô Hữu Kim đã thích lấy Hứa Bạch Kính ra so sánh với cậu, vì cả hai cùng xuất phát từ các cuộc thi tuyển chọn nhân tài. Lúc đầu còn có thể miễn cưỡng so sánh được với nhau, về sau thì hoàn toàn không thể so sánh được được nữa. 

Hứa Bạch Kính “hot” như mặt trời ban trưa, còn Văn Tinh Trạch vẫn là một nhân vật ở tuyến mười tám. 

Cậu ở trong một tầng hầm ngầm rộng mười mét vuông, đi xe ba bánh, thỉnh thoảng lập sạp bán rau hẹ trồng tại nhà, sống như một ông lão về hưu.

Ngô Hữu Kim vốn đã là người có lòng dạ hẹp hòi và cái mỏ hỗn, sau bao nhiêu năm như thế, anh ta thật sự đã biến thành một quả chanh tinh. 

Văn Tinh Trạch: “…” 

Văn Tinh Trạch thầm nghĩ, sao cậu có thể sánh bằng Hứa Bạch Kính được. Người ta là nhân vật chính trong tiểu thuyết do cốt truyện chỉ định đó, mà cậu chỉ là một bia đỡ đạn bần cùng thôi. 

Đúng vậy, Văn Tinh Trạch đang sống trong một quyển truyện. 

Quyển truyện này có tên là “Cá Koi nhà giàu có siêu nhiều tiền”, nghĩa đúng như tên, nhân vật chính Hứa Bạch Kính là một chú cá Koi có đến năm người ba nuôi giàu có và đồng thời cũng là một ngôi sao nổi tiếng đang được săn đón.

Mà Văn Tinh Trạch lại trái ngược hẳn với cậu ta. Từ khi sinh ra, cậu đã sống trong cảnh nghèo khó nhưng lại khao khát vinh hoa phú quý, vì ghen tị với nhân vật chính mà luôn kiên trì chống lại người ta, cuối cùng phải chịu kết cục đau khổ.

Lần cuối cùng nguyên chủ xuất hiện cũng là lúc nhân vật chính nhìn thấy nguyên chủ đã trở thành thợ sửa xe trong tiệm sửa xe của người ta. Trên người nguyên chủ toàn vết bẩn, khuôn mặt vốn dĩ khiến người ta phải giật mình kinh ngạc bị dầu máy che khuất. Cả người dại ra, chết lặng, không còn nhận ra nhân vật chính nữa. 

Nhân vật chính sinh lòng thương hại nên đã đưa cho nguyên chủ vài tờ tiền, ấy vậy mà nguyên chủ lại kích động đến mức quỳ xuống cảm ơn.

Sau đó bị khói xe Lamborghini phun thẳng vào mặt.

Nói ngắn gọn lại thì nghèo đói chính là số phận mà cuốn truyện này đã ban tặng cho Văn Tinh Trạch. 

Thậm chí có lần cậu còn trúng được hai mươi ngàn nhân dân tệ từ một tờ vé số nhưng đã bị cướp mất trước khi kịp gửi tiền vào ngân hàng; cậu không chỉ bị ngã gãy chân mà còn phải tự trả tiền thuốc men. Số tiền mà Văn Tinh Trạch có không bao giờ vượt quá bốn con số. 

Nếu trời sinh đã bần cùng nghèo khó thì càng không thể nào nổi tiếng được, bởi vì một khi đã nổi tiếng thì chắc chắn sẽ kiếm được tiền, nhưng như vậy lại trái ngược với số mệnh của mình. 

“…” 

Sau khi Văn Tinh Trạch nhớ lại sơ qua cốt truyện, Ngô Hữu Kim ở đằng kia vẫn còn đang lảm nhảm: “Đã năm năm rồi đấy, ngay cả mấy nhân vật chuyên đi bán phiếu giảm giá trên tài khoản tiếp thị cũng nổi tiếng hơn cậu… Thôi bỏ đi, giờ nói đến chuyện này cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, dù sao thì cũng từng một thời làm quản lý cho cậu.” 

Đến lúc này thì Văn Tinh Trạch mới nghe ra giọng điệu của Ngô Hữu Kim có gì đó sai sai. Cậu bảo mà, sao tự nhiên giọng điệu của anh ta lại đặc biệt khó chịu và cáu kỉnh đến vậy chứ, hóa ra là… 

“Công ty của chúng ta sắp phá sản à?” 

Ngô Hữu Kim: “Hừ, cậu hỏi ông ta đi.” Anh ta chỉ chỉ sếp của mình. 

Ông sếp tuyệt vọng dùng khăn lau mồ hôi. 

Một lúc lâu sau, ông chủ bị Ngô Hữu Kim nhìn chằm chằm đến mức suýt khóc đành phải yếu ớt nói: “Sắp phá sản thôi chứ cũng chưa đến mức phá sản, chỉ là điều kiện hoạt động không được tốt lắm, tạm thời… Thôi được rồi, nó sắp phá sản rồi, hu hu hu.” 

Cái loại công ty chỉ có một nghệ sĩ ở tuyến mười tám như họ thì thậm chí còn chẳng có ai có hứng thú mua lại.

Văn Tinh Trạch ngồi ngay ngắn lại, cảm thấy hơi đau khổ.

Mọi bữa tiệc trong thế gian này đều sẽ có lúc tàn, mặc dù cậu và công ty đều yếu kém nhưng vì ở bên nhau nhiều năm nên trong lòng cũng nảy sinh tình cảm với nhau. 

Bởi vì công ty vẫn luôn như vậy nên thật ra Văn Tinh Trạch biết kiểu gì cũng sẽ có ngày này. Mặc dù có chút đột ngột, nhưng cậu cũng đã có sự chuẩn bị cho ngày này —— cậu đã đi mượn xong xe ba bánh để có thể đi thu gom phế liệu rồi. Cậu định nếu ông chủ không có chỗ để đi thì cậu có thể mời ông ta đi cùng. 

“…” 

Việc đã đến nước này, Ngô Hữu Kim cũng không tiếp tục tỏ thái độ nữa. 

Dù sao thì anh ta, ông chủ và Văn Tinh Trạch xem như đã cùng nhau hợp tác khởi nghiệp, thời gian bọn họ ở bên nhau là thật. Chỉ là người cần phải hướng đến nơi cao, anh ta không thể nào tiếp tục lãng phí mình ở một nơi tồi tàn như thế này được. Ngô Hữu Kim thở dài: “Văn Tinh Trạch, tôi có lời này muốn nói thật với cậu, tôi muốn đi ăn máng khác, gia nhập công ty giải trí Ngu Văn làm việc với đàn em của Hứa Bạch Kính. Người ta không những nổi tiếng hơn cậu mà còn biết nỗ lực cố gắng hơn cậu.” 

“Chương trình tạp kỹ vào buổi chiều ngày hôm nay chính là lịch trình cuối cùng của cậu đó.” 

Bữa trưa do ông chủ của họ gọi pizza giao từ ngoài đến, dù là một ông sếp keo kiệt nhưng cuối cùng ông ta vẫn hào phóng một lần. 

“Hôm nay cứ mở điều hòa thoải mái, wifi thích dùng thì cứ dùng… à, wifi đã bị ngắt rồi.” Ông chủ nói: “Vậy thì chúng ta đánh bài tú lơ khơ đi, cũng coi như là có bắt đầu và kết thúc.”

Vài năm trước khi công ty mới vừa được thành lập, ba người họ đều tụ tập ở đây vừa nhìn chằm chằm đội trang hoàng vừa đánh bài tú lơ khơ, nhưng tâm trạng của họ bây giờ đã khác. 

Họ đánh vài ván bài, trong lúc giải lao Văn Tinh Trạch tùy tiện mở ứng dụng trò chơi lên, chiếc điện thoại di động này của cậu đã được dùng năm năm rồi, chỉ mới khởi động trò chơi thôi mà nó cũng nóng đến mức có thể rán chín trứng; thế nên gần đây cậu rất ít khi đăng nhập trò chơi. 

Cũng là do cậu hơi mê mẩn cái game này đến mức cậu buộc phải bỏ để đỡ nghiện. Mặc dù lúc đầu rất đau khổ, khổ sở ròng rã mấy tháng, cuối cùng thì cậu cũng đã hơi quen được với nó. 

Trò chơi có tên là “Vùng đất hoang vắng: Vua tỉnh giấc”. Giới thiệu vắn tắt: “Trong thời đại vũ trụ tràn ngập tiếng súng, chúng ta cần chiêu mộ các anh hùng để có thể cùng nhau thống trị thế giới! Hãy bắt đầu xây dựng một đế chế mới thuộc về riêng bạn…” 

Mặc dù nhìn có vẻ ngớ ngẩn và sơ sài nhưng thực chất nó lại khá là thú vị.

Với tư cách là “Vua” của thế giới này, người chơi phải xây dựng đế chế trên một hành tinh hoang vắng, dần dần mở rộng ra từ một bộ tộc nhỏ, thu hút thần dân thuộc nhiều chủng tộc khác nhau, bồi dưỡng ra những cấp dưới thân tín và quân đội của mình, mục tiêu cuối cùng là tạo ra một vương quốc có thể xưng bá vũ trụ. 

Điều quan trọng nhất là trò chơi này có tính tự do cao, các chi tiết cũng rất đáng giá để được xem xét kỹ lưỡng. Có vài thứ thật sự đã khiến Văn Tinh Trạch cảm thấy thế giới này có tồn tại trên đời.

Trên mạng cũng không tra ra hướng dẫn nào, bởi vậy Văn Tinh Trạch phải mất ba năm mới đạt được mục tiêu của giai đoạn đầu: Chiếm đóng một phương.

Đế quốc trở thành bá chủ của một nửa vũ trụ, cách xa quốc gia địch thủ ở bên kia vũ trụ, hai bên kiềm chế lẫn nhau. Sau khi đạt được mục tiêu, Văn Tinh Trạch đã không đăng nhập vài ngày nên cậu cũng không biết bây giờ tình huống bên trong đang như thế nào.

Không ngờ vừa đăng nhập đã được nhắc tải gói cập nhật, nói rằng các tính năng cần được đổi mới.

Không những thế, cậu còn chưa kịp nhấn [Không] thì đã bắt đầu quá trình tự động tải xuống.  ( truyện trên app T•Y•T )

Văn Tinh Trạch hít sâu một hơi: “Shh…” 

Dung lượng của cậu! 

Cậu chỉ có thể đặt một bữa cơm giá rẻ nhất nhưng lại phải tải xuống gói cập nhật vượt qua cả giá mua thức ăn. Văn Tinh Trạch đột nhiên cảm thấy lòng đang rỉ máu, đành phải tạm thời đăng ký thêm một gói dữ liệu. Giờ thì hay rồi, chẳng mấy chốc lại có tiền nợ cần trả. 

Văn Tinh Trạch ấn tắt màn hình không đành lòng nhìn nữa, tiếp tục đi chơi bài. 

Chương trình tạp kỹ kia bắt đầu ghi hình vào ba giờ chiều, địa điểm lại cách công ty của họ hơi xa nên Văn Tinh Trạch phải xuất phát trước hai tiếng. 

Ông chủ béo vừa ưỡn bụng bia vừa đứng ở cửa tiễn cậu, hình như ông ta còn lấy khăn mặt lau khóe mắt. Ánh mặt trời quá chói nên Văn Tinh Trạch không nhìn thấy rõ.

“Mặc dù chương trình tạp kỹ này không được hot nhưng nội dung vẫn ổn lắm, còn có cả phần giải câu đố nữa đó...” Ngô Hữu Kim thản nhiên nói chuyện với Văn Tinh Trạch rồi mới tiễn cậu lên xe taxi. Không lâu sau khi leo lên xe, Văn Tinh Trạch đã không kìm được mà ngủ gà ngủ gật. 

Đúng khoảnh khắc cậu đang sắp chìm vào mộng đẹp. 

Màn hình điện thoại di động đang nằm một góc đột nhiên sáng lên, một dòng tin nhắn từ “Vùng đất hoang vắng: Vua tỉnh giấc” xuất hiện: [Gói cập nhật đã được cài đặt.]

[Để cảm ơn sự đóng góp của bạn trong việc xây dựng vũ trụ song song, tính năng mới “Nuôi dưỡng ngược” đã được ra mắt, các thần dân của Đế quốc Muse đang háo hức chờ đợi sự xuất hiện của bạn. Hãy đăng nhập và tương tác với họ ngay đi nào!] 

Màn hình điện thoại vẫn sáng, một lúc sau, nó dần tối đi vì pin yếu rồi cuối cùng tắt hẳn.

***

Kỷ Nguyên Ngân Hà năm thứ 243, Đế quốc Muse. 

Hôm nay là một ngày rất được mong đợi. Mới năm giờ sáng mà Uya - thư ký Nội Các, thuộc Tộc Tiên đã rời giường rửa mặt, chải đầu và đi làm. Giống như hầu hết những người dân khác của đế quốc, cô vẫn không hề cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ gì cho đến tận hai giờ chiều. 

Hơn nữa, khi thời khắc đó đến gần, nhịp tim của cô đập càng lúc càng nhanh. 

Dựa theo lời nhắc nhở của Starlight Tower, “Kế hoạch nuôi dưỡng trẻ nhỏ” sẽ được mở ra. 

Uya đã đảm nhiệm chức vụ trong Nội Các vài năm rồi nhưng cô mới chỉ gặp ông lớn kia vài lần ít ỏi. Dù vậy, cô chưa từng cảm thấy hối hận. Đến giờ phút này, cô lại càng thấy mình may mắn hơn bao giờ hết. 

Nguyên nhân chính là vì đảm nhiệm chức vụ trong Nội Các nên cô mới có thể nhận được cơ hội mà toàn bộ người dân trong đế quốc đều tha thiết ước mơ. 

… Cô chiếm được suất tham gia thử nghiệm nội bộ “Kế hoạch nuôi dưỡng trẻ nhỏ”! 

Nghĩa cũng như tên, đây là một trò chơi nuôi dưỡng. Người chơi trò chơi có thể làm bạn đồng hành và nuôi dưỡng đứa nhỏ, giúp đứa bé lớn dần thông qua việc làm nhiệm vụ hoặc đi kiếm tiền. 

Loại trò chơi này cũng không hiếm thấy, từ mấy trăm năm trước cũng đã có game theo mô hình này rồi, nhưng "Kế hoạch nuôi dưỡng trẻ nhỏ" lại đặc biệt hơn. Vì tuần trước Starlight Tower đã đã tung ra một video quảng cáo cho trò chơi: Khung cảnh là một bầu trời trong xanh tràn ngập tiếng ve kêu. Xuất hiện trên màn hình là một thanh niên với mái tóc đen và đôi mắt nhạt màu. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào hai bên má, đôi mắt màu hổ phách như chứa đựng toàn bộ cảnh ngày hè đẹp đẽ. 

Nhân vật chính của video quảng cáo có một nốt ruồi lệ ở đuôi mắt.

Cậu trai có dáng người cao và cân đối, hiện giờ cậu đang đạp chiếc xe ba bánh thu mua phế liệu trong thành phố sầm uất náo nhiệt, trông khá tùy tiện và bất cần. Nhưng hình ảnh ấy lại có chất lượng tựa như một đoạn phim, nó khiến người xem nhìn mãi và không thể rời mắt. 

Chính video quảng cáo này đã khơi dậy làm bùng nổ sự nhiệt tình của cả vũ trụ. Nhưng điều khiến họ gào thét điên cuồng không phải là sự xuất hiện của nhân vật chính mà là… 

Nhân vật chính của game này có vẻ bề ngoài giống y hệt vua của họ! 

Mọi người suy đoán từ video quảng cáo rằng đây là một trò chơi được mô phỏng theo vị vua nhà mình, không chỉ mặt mà ngay cả tính cách cũng giống vua y như đúc. 

Có trời mới biết, Starlight Tower đang yên lặng bấy lâu nay đột nhiên tung ra tin tức này đã gây ra náo động như thế nào trong toàn vũ trụ. Không nói đến một nghìn suất dành cho người chơi thử nghiệm nội bộ mà ngay cả kênh đặt trước dành cho khán giả xem livestream cũng bị sập trong vòng nửa giây; trong toàn thiên hà này, chỉ có một trong mười ngàn người đủ may mắn đủ điều kiện tham gia game này. 

Dù sao thì có ai mà không muốn tự mình nuôi một vị vua chứ? 

Vua của họ chẳng có gì không tốt, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là quá ít lộ diện trên sóng truyền thông. 

Chuyện này cũng chẳng có cách nào vì dù sao thì vua của họ bị mắc một căn bệnh đặc biệt, thời gian ngủ chiếm đến tám mươi phần trăm thời gian trong một ngày; trong một tháng gần đây, thậm chí vua còn không tỉnh lại lần nào. 

Trước đây, mỗi ngày vua cũng chỉ tỉnh giấc vài tiếng đồng hồ để xử lý công văn, tuần tra lãnh thổ, ngoại giao… Vua luôn có rất nhiều việc phải làm. Vì ai cũng muốn gặp vua nên thần dân như họ chỉ có thể lục tìm và xem đi xem lại một vài cuộc phỏng vấn. 

Nhưng giờ thì khác, chỉ cần tải xuống "Kế hoạch nuôi dưỡng trẻ nhỏ" là có thể nhìn thấy vua bất cứ lúc nào, thậm chí còn có thể làm bạn đồng hành cùng với sự phát triển của vua. 

Thật sự giống như một giấc mơ. Uya hạnh phúc ôm lấy thiết bị đầu cuối. 

“…”

Vào lúc mọi người hồi hộp chờ đợi, thời gian vẫn từ từ trôi, cuối cùng cũng đến ba giờ chiều. 

"Kế hoạch nuôi dưỡng trẻ nhỏ" được triển khai cùng lúc trên toàn đế quốc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play