“….”

Dưới ảnh hưởng của ký ức bị phong tỏa, Trường Tuệ thường xuyên rơi vào trạng thái lo lắng bất an.

Nàng không biết linh châu giới đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng rõ năm đó bản thân và Hoàn Lăng rốt cuộc đã trải qua điều gì. Càng không biết phải làm sao để tìm kiếm y. Tất cả những gì Trường Tuệ có chỉ là vài câu ngắn ngủi do chính mình để lại, dựa vào mệnh bàn tinh tượng ngày ngày quan sát, mong rằng có thể tìm thấy một tia sáng giữa khoảng không tĩnh mịch.

【 Huynh trưởng Hoàn Lăng của ngươi bị Mộ Giáng Tuyết đưa vào 3000 hư không cảnh lịch kiếp, bất kể thế nào, ngươi cũng phải tìm được huynh ấy, bảo vệ y bình an. 】

Mười lăm năm trôi qua.

Mỗi khi nhớ lại câu dặn dò nhẹ bẫng ấy, Trường Tuệ liền rơi vào cảm giác  x nôn nóng, sợ hãi. Nàng lo lắng bản thân sẽ chỉ nhìn thấy sương mù, căm hận chính mình đã tự phong tỏa ký ức, lại còn để lại một lời dặn dò quá mức sơ sài, chẳng hề có chút an ủi nào. Nhưng nàng cũng hiểu rất rõ tính cách của bản thân, càng là những lời dặn ngắn gọn như vậy, càng chứng tỏ sự việc khó giải quyết đến mức nào.

Nhiều năm qua, nàng không tìm được tung tích của Hoàn Lăng, trên mệnh bàn cũng chẳng hề cảm nhận được dù chỉ một tia sự sống. Thậm chí nàng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất. Nhưng hôm nay, tinh tượng có biến động, mệnh bàn của Hoàn Lăng dần trở nên rõ ràng hơn. Trường Tuệ ngạc nhận ra, nàng và huynh trưởng đang ở cùng một hư không cảnh!

Trường Tuệ nhẹ nhàng chạm vào tinh tượng, khiến tinh bàn di chuyển, một lần nữa xác định phương hướng.

“…… Tây Bắc?”

Hoàn Lăng đang ở phương vị Tây Bắc?!

Đôi mắt Trường Tuệ chợt lóe lên, nàng lẩm bẩm nhắc lại: “Tây Bắc… a huynh đang ở Tây Bắc……”

sự  kích động trào dâng trong lòng, xua tan bóng ma ác từ mộng do Mộ Giáng Tuyết mang đến trước kia.

Trường Tuệ vội vã đi tới đi lui trong phòng, chợt nghĩ ra điều gì, liền lập tức lao ra ngoài. Cửa bị mở ra quá mạnh khiến Tú Cầm đang canh giữ bên ngoài giật mình.

“Tôn tọa, có chuyện gì vậy?”

Trường Tuệ hỏi ngay: “Khu vực săn bắn mùa đông có phải ở Tây Bắc không?”

Tú Cầm ngẩn người, sau đó gật đầu, “Đúng vậy.”

Như thể số mệnh đang dẫn dắt nàng. Trường Tuệ bật cười, đôi mắt cong lên, lộ rõ vẻ phấn chấn hiếm thấy.

“Hãy báo với bệ hạ, lần này ta sẽ hộ giá theo đoàn săn.”

Nàng nhất định phải đến Tây Bắc, mang huynh trưởng trở về.


Bắc Lương có truyền thống săn bắn vào mùa đông. Mỗi năm, hoàng đế đều dẫn theo triều thần đến khu vực hoàng gia để săn trong vài ngày, đồng thời tổ chức hàng loạt cuộc tỷ thí.

Năm nay, buổi săn định diễn ra sau ba ngày. Những năm trước, Trường Tuệ không tham gia, vậy nên quyết định bất ngờ của nàng khiến cả Hàm Ninh Các bận rộn suốt một ngày trời. Cuối cùng, đến ngày xuất phát, mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong xuôi.

Sáng sớm, sương mù bao phủ khắp nơi, tuyết đọng dày đặc hai bên đường.

Khi Mộ Giáng Tuyết ăn mặc chỉnh tề đến vấn an, Thanh Kỳ đang giúp Trường Tuệ chải tóc. Tâm trạng nàng hôm nay rất tốt, hiếm khi không mang theo áp lực nặng nề, ngay cả khi nhìn thấy Mộ Giáng Tuyết cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.

“Môn quy chép đến đâu rồi?” Nàng vừa nghịch chiếc trâm hình thỏ trên bàn, vừa thuận miệng hỏi.

Thiếu niên trước mặt vẫn mặc bộ hồng y rực rỡ, tóc đen nửa búi, dây buộc tóc đính bảo thạch đỏ rủ xuống vai. Nước da y trắng như tuyết, dung nhan tinh xảo đến mức có chút sắc bén, lạnh lùng mà lại quyến rũ.

…… Sao mà càng ngày càng đẹp thế này?!

Trường Tuệ bất giác run tay, chiếc trâm rơi xuống, phát ra tiếng vang khẽ.

Mộ Giáng Tuyết ngước mắt nhìn vào gương, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm, giọng nói chậm rãi vang lên: “Được sư tôn ưu ái, đồ nhi đã chép xong năm lần.”

Mới năm lần?!

Nhiều ngày trôi qua như vậy, dù có dùng miệng cắn bút mà chép cũng phải được mười lần rồi chứ! Tiểu nghiệt chướng này đang khiêu khích nàng sao?!

Trường Tuệ nghĩ gì liền nói nấy, giọng có chút bực bội: “Bổn tọa vừa thu ngươi làm đồ đệ, ngươi liền dùng thủ đoạn lươn lẹo để trốn tránh quản giáo, trong mắt còn có ta không?”

“Đó đúng là nỗi oan lớn.” Thiếu niên chậm rãi phản bác, “Trong mắt đồ nhi chỉ có sư tôn.”

Hắn dừng lại một chút, rồi bỗng nhiên bước đến gần nàng.

“Nhưng sư tôn….” giọng hắn nhẹ tênh, mang theo ý vị không rõ, “Trong mắt người, thật sự có ta sao?”

Mắt thấy Mộ Giáng Tuyết càng lúc càng đến gần, vén rèm châu trước mặt rồi đứng yên, Trường Tuệ thẳng lưng, nét mặt không chút biểu cảm, âm thầm cảnh giác, lạnh giọng hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Mộ Giáng Tuyết khẽ cúi người, đưa tay về phía nàng.

Trường Tuệ nhìn xuống bàn tay trắng bệch của hắn, trên mu bàn tay còn vương vết thương chưa lành, vài chỗ da bị trầy xước đóng vảy. Những ngón tay thon dài như ngọc, lòng bàn tay vẫn còn thấm máu, da thịt rách bươm.

"Đây là..." Trường Tuệ ngẩn người.

Mộ Giáng Tuyết điềm nhiên nói: "Vết thương cũ chưa lành, cầm bút côn lâu lại thêm thương mới. Hiện tại, ta không thể cầm bút được nữa."

Trường Tuệ thoáng ngây người.

Hắn bị thương từ khi nào? Vì sao đến mức này mà nàng không hề hay biết? Khi đào mắt hắn, rõ ràng tay vẫn lành lặn...

Nàng há miệng định nói gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Suy cho cùng, nàng vẫn có lỗi. Từ khi đưa hắn từ hải đảo trở về, dù có phái y quan trị thương nhưng chưa từng đích thân tới xem, dẫn đến việc hoàn toàn không hay biết về tình trạng của hắn.

Mộ Giáng Tuyết rõ ràng đang trách nàng thờ ơ, cũng muốn cho nàng thấy dù thương tích đầy mình đến mức cầm không nổi bút, hắn vẫn nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ mà nàng giao.

"Ngươi đang oán trách ta?" Trường Tuệ nhướng mày.

Không muốn phí lời, nàng nắm lấy tay hắn, trực tiếp dùng thuật chữa trị khép lại vết thương.

Nơi đây không như Linh Châu Giới, linh lực mỏng manh khiến nàng tu luyện chậm chạp, mỗi ngày chỉ có thể vận dụng linh lực có hạn. Giờ vì trị thương cho Mộ Giáng Tuyết mà hao tổn không ít, trong lòng đau như cắt, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản, chất vấn: "Bây giờ, ngươi còn cho rằng ta không để tâm đến ngươi sao?"

Mộ Giáng Tuyết hơi nheo mắt.

Hắn khẽ động ngón tay, nghe nàng chậm rãi nói tiếp: "Nếu không coi trọng ngươi, ta vì sao phải thu ngươi làm thủ đồ?"

Nàng vốn định giữ thái độ nghiêm khắc, lạnh giọng răn dạy hắn một phen để tỏ rõ sự uy nghiêm, tiện thể nhấn mạnh mình cũng có nỗi khổ riêng. Nhưng cổ tay hắn bị thương nghiêm trọng hơn dự đoán, nàng đành đổi giọng, khẽ thở dài: "Dạo gần đây ta bận rộn nên ít quan tâm đến ngươi. Không ngờ thân thể ngươi lại yếu đến mức này, một vết thương nhỏ cũng lâu  lành như vậy..."

Nghĩ ngợi một chút, nàng quyết định: "Thôi được, miễn cho ngươi một nửa hình phạt. Từ ngày mai, theo các thuật sĩ tập luyện, trước tiên bồi dưỡng thân thể đã rồi nói sau."

"Như vậy, ngươi vừa lòng chưa?"

Có lẽ vẫn chưa biết thế nào là huấn luyện của thuật sĩ, Mộ Giáng Tuyết nhanh chóng đáp: "ta nghe theo sư tôn sắp xếp."

Khi Trường Tuệ muốn rút tay về, hắn lại nắm chặt không buông.

"Ngươi làm gì?" Nàng nhíu mày, bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Mộ Giáng Tuyết ánh mắt thâm trầm, dịu giọng: "Là ta sai rồi."

Giọng nói trầm thấp, mềm mại dễ làm người ta xiêu lòng. Thiếu niên cúi người, áp tay nàng lên mặt mình, nhẹ nhàng cọ cọ như mèo con làm nũng: "Sư tôn rất tốt với ta, về sau ta cũng sẽ đối xử tốt với sư tôn."

Giống như bị một con rắn lạnh lẽo quấn lấy, hành động này không khiến Trường Tuệ cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn dấy lên cảm giác kỳ dị. Đặc biệt là khi hắn cố tình cọ nhẹ mũi vào lòng bàn tay nàng, như thể đang ngửi mùi gì đó.

"Sư tôn..."

Trường Tuệ đột nhiên nhớ đến lúc bóp nát lư hương, lòng bàn tay dính đầy hương tuyết hải do chính nàng điều chế. Có lẽ Mộ Giáng Tuyết đã ngửi thấy mùi hương này, nên mới nắm tay nàng mãi không buông. Nghĩ đến hình ảnh hắn bị đào mắt, nàng bất giác cảm thấy hắn có chút biến thái.

"Đủ rồi!" Trường Tuệ lạnh sống lưng, vội vàng rút tay về. Cảm giác đám Ác Hồn này quả thật không bình thường chút nào.

Chưa kịp tìm cách đẩy người ra xa, Tú Cầm đã vội vã đẩy cửa bước vào.

"Tôn tòa." Vẫn chưa phát hiện điều gì khác thường, nàng chỉ thoáng liếc qua Mộ Giáng Tuyết, thấy Thanh Kỳ vẫn đang giúp Trường Tuệ chải tóc, liền thúc giục: "Bệ hạ đã sai người đưa kiệu liễn tới, sắp đến nơi rồi."

Trường Tuệ âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy xuất phát đi."

Gương mặt nàng lúc này không khác nhiều so với khi còn ở Linh Châu Giới, chỉ là trẻ hơn đôi chút, khuôn mặt vẫn còn nét non nớt chưa hoàn toàn nảy nở, khí thế cũng chưa đủ áp đảo. Nhưng đã mang danh Quốc Sư, nàng dù tuổi còn nhỏ cũng phải có phong thái tương xứng, nên từ y phục đến kiểu tóc đều chọn sắc trầm, giản dị mà nghiêm túc. Mấy năm nay, nàng gần như chỉ mặc tố bào.

Chỉnh lại vạt áo, nàng khoanh tay thẳng lưng, nghiêm nghị lướt qua Mộ Giáng Tuyết, khôi phục dáng vẻ của một sư tôn.

Trước đây ở Linh Châu Giới, A Huynh thường bảo nàng không có dáng dấp của một sư tôn, thường xuyên đùa giỡn với Mộ Giáng Tuyết. Lúc phạm sai lầm sợ bị phạt, nàng đều đẩy hắn ra chịu trận thay.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác. Muốn thanh lọc Ác Hồn, nàng nhất định phải làm tròn vai trò này.

Khu săn bắn  hoàng gia gần hơn so với tưởng tượng của Trường Tuệ.

Sáng sớm đã khởi hành, đến trưa thì đặt chân vào doanh trại trú quân. Sau khi kiểm tra xung quanh xác nhận không có gì bất thường, nàng vội vàng quay về tìm vị trí cụ thể của huynh trưởng. Nhưng vừa vén rèm bước vào lều, nàng phát hiện Mộ Giáng Tuyết cũng theo sát phía sau.

"Ngươi theo ta làm gì?" Trường Tuệ cảnh giác.

Mộ Giáng Tuyết ngước mắt, giọng điềm tĩnh: "Quy định thứ năm của sư môn: Nếu chưa được sư tôn cho phép hoặc truyền triệu, không được tùy tiện rời đi hay đến gần sư tôn."

Từ khi đến khu săn bắn, Trường Tuệ chưa từng cho phép hắn tự do hành động. Vì vậy, hắn chỉ có thể đi theo.

Trường Tuệ ho nhẹ, suýt nữa không nhịn được cười. Quy định kia chính nàng đặt ra khi vừa tới thế giới này, viết còn dang dở để vậy suốt mấy năm trời, đến mức nhiều điều còn chẳng nhớ rõ. Suýt nữa nàng đã theo bản năng mà đánh tên nghiệt đồ này, may mà kịp dằn lại, tự nhủ: "Không sao, trí nhớ ta cũng chưa đến nỗi tệ."

"Vậy vào đi." Nàng cất lời.

Thật ra, nàng muốn tống khứ Mộ Giáng Tuyết càng xa càng tốt, đừng làm phiền chuyện chính sự. Nhưng giờ là lúc quan trọng cần tìm huynh trưởng, nàng sợ hắn đi lung tung rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chi bằng cứ giữ bên cạnh.

Thương thế của Mộ Giáng Tuyết đã lành hẳn. Trường Tuệ bảo hắn ở gian ngoài tiếp tục chép môn quy, còn mình thì vào trong, bày tinh tượng mệnh bàn, thử thi thuật truy tung Hoàn Lăng.

Điều kỳ lạ là, ngay khi Trường Tuệ xuất hiện ở hướng Tây Bắc, dấu hiệu sinh mệnh của Hoàn Lăng trên mệnh bàn bỗng yếu đi. Vội vàng triệu hồi tìm linh điệp, nàng truyền hơi thở của huynh trưởng vào nó rồi hạ lệnh: "Dẫn ta đến chỗ A huynh."

Tìm linh điệp vỗ cánh, nhưng có vẻ do hơi thở của Hoàn Lăng quá yếu, nó chỉ bay vòng quanh vài lần rồi tan biến ngay tại chỗ.

"Sao lại thế này..." Trường Tuệ lo lắng. Nàng nhớ lại khi tìm Mộ Giáng Tuyết ở Tây Nam, cũng gặp tình huống tương tự.

Giống như mệnh bàn của Mộ Giáng Tuyết trước đây, càng đến gần, dấu hiệu sinh mệnh của Hoàn Lăng lại càng mong manh.

Điều khiến nàng bất an là, lần trước Mộ Giáng Tuyết bị như vậy là vì lâm vào nguy hiểm cận kề cái chết. Nhưng lần này, trên mệnh bàn của Hoàn Lăng không hề có dấu hiệu yêu ma quấy phá, tại sao vẫn suy yếu?

Trường Tuệ cảm giác chuyện này không đơn giản. Không chần chừ thêm, nàng cắn ngón tay, ngưng tụ linh lực, vẽ một đạo phù chú cao cấp nhất trong giới Linh Châu để tìm người.

Những đường nét phức tạp vừa hoàn thành, phù chú lập tức bừng lên ánh sáng chói lòa. Với tu vi hiện tại, nàng chỉ có thể dùng tinh huyết để kích phát.

"Dẫn ta đến chỗ Hoàn Lăng."

Vừa dứt lời, bùa chú lập tức lao ra khỏi lều, khiến Trường Tuệ hốt hoảng đuổi theo.

Mộ Giáng Tuyết đang lật sách, thấy nàng vội vã lao đi liền buông quyển sách, gọi: "Sư tôn?"

Trường Tuệ không kịp đáp, vén rèm chạy theo thuật phù.

Tú Cầm và Thanh Kỳ đứng canh bên ngoài, thấy chủ tử lao đi thì vội đuổi theo: "Tôn tòa! Ngài định đi đâu vậy?"

Thực ra Trường Tuệ cũng không biết mình sẽ đi đâu.

Chỉ đến khi định thần lại, nàng đã đứng trên một đài cao, phía dưới là rừng cây bạt ngàn. Tiếng cười đùa huyên náo vang lên giữa núi rừng.

Thuật phù... biến mất.

Xung quanh không một bóng người. Trường Tuệ bước thêm vài bước, nhìn xuống dưới đài cao, chỉ thấy một nhóm quý tộc trẻ tuổi cưỡi ngựa đuổi theo gì đó. Dẫn đầu là một thiếu niên khoác hồng kim giáp, dáng người cao ráo, đang kéo cung nhắm vào rừng sâu.

Là Thập Nhị hoàng tử, Triệu Nguyên Tề.

Trường Tuệ nheo mắt, lướt nhanh ánh nhìn trên người hắn, cố gắng tìm hơi thở của Hoàn Lăng giữa đám đông.

Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết vang lên từ rừng sâu. Một người ăn mặc rách rưới trúng tên, ngã gục vào thân cây.

Điều kỳ lạ là, đám người săn bắn không hề sợ hãi mà còn cười rộ lên. Ngay sau đó, một mũi tên khác xuyên qua, hạ gục kẻ trốn sau gốc cây. Tiếng kêu rên và cầu xin tha mạng vang lên khắp rừng.

Chúng... đang lấy con người làm bia sống?

Trường Tuệ lạnh sống lưng. Do tiêu hao quá nhiều tinh khí, mắt nàng tối sầm lại, loạng choạng suýt ngã quỵ.

"Cẩn thận." Một cánh tay vững chắc đỡ lấy nàng, rồi một tấm áo khoác dày choàng lên vai nàng. "Sư tôn vội vã chạy đến đây, chính là để xem chuyện này?"

Quay đầu lại, Trường Tuệ thấy Mộ Giáng Tuyết. Hắn cũng đang nhìn xuống cảnh tượng dưới rừng với vẻ nghiêm túc.

"Trời ạ..." Tú Cầm và Thanh Kỳ theo sau, chứng kiến mọi thứ liền tái mặt. "Đây... đây chẳng phải là Súc Nhân Vây Săn sao?"

Hai người vội vàng kéo Trường Tuệ, lo lắng khuyên nhủ: “Tôn tòa, nơi này không nên ở lâu, chúng ta mau rời đi thôi.”

Trường Tuệ vẫn đứng yên, ánh mắt trầm xuống: “Súc nhân vây săn là gì?”

Dù làm quốc sư nhiều năm, đây là lần đầu tiên nàng đến khu săn bắn, hoàn toàn không rõ chuyện này.

Thanh Kỳ sắc mặt tái nhợt, thấp giọng giải thích: “Cái gọi là ‘Súc nhân’ phần lớn là tử tù bị lưu đày, cũng có không ít là nô lệ bị chủ nhân vứt bỏ. ‘Súc nhân vây săn’ nghĩa là đưa bọn họ vào khu săn bắn, trở thành con mồi sống cho đám quý nhân truy đuổi giết hại.”

Trường Tuệ chưa từng tham dự săn bắn, đương nhiên không biết Bắc Lương quốc còn có loại ‘trò vui’ như thế này.

Ngay lúc bọn họ nói chuyện, từng đợt mưa tên tiếp tục trút xuống cánh rừng. Một mũi tên sắc bén xuyên qua xương đùi của Súc nhân, khiến kẻ đó ngã quỵ, thống khổ bò lết trên mặt đất, kéo theo vệt máu đỏ sẫm.

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Trong những tràng cười khoái trá, đám người Triệu Nguyên Tề không chút do dự giẫm đạp lên kẻ đáng thương kia. Nháy mắt, huyết nhục bầy nhầy, không còn hình hài.

Những kẻ này… có gì khác yêu ma chốn Linh Châu giới?

Trường Tuệ sắc mặt lạnh lẽo, bỗng nhiên nghe bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ.

“Thật thú vị.”

Giọng điệu kia không phải trào phúng, cũng chẳng phải ghê tởm hay sợ hãi, mà là một sự hứng thú chân thành, như thể cảnh tượng đẫm máu trước mắt rất hợp ý hắn.

Trường Tuệ chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Mộ Giáng Tuyết đang chăm chú dõi theo khu rừng, môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhàn nhạt. Dưới ánh trời chiều, dung mạo hắn đẹp đến mê hoặc, lại phảng phất như đã bị kịch độc nhuốm bẩn.

“Ngươi… vừa nói gì?”

Tấm áo khoác dày vẫn còn vương hơi ấm, thế nhưng Trường Tuệ lại cảm thấy lạnh đến thấu xương. Nàng siết chặt vạt áo, thân thể hơi lảo đảo, rồi bất ngờ vươn tay nắm lấy cánh tay Mộ Giáng Tuyết, từng chữ như bật ra từ kẽ răng:

“Ngươi nói… cái gì thú vị?”

Gió lạnh thổi tung vạt áo đỏ rực của Mộ Giáng Tuyết, sắc đỏ ấy còn diễm lệ hơn cả máu tươi giữa rừng sâu.

Cánh tay bị Trường Tuệ nắm chặt đến đau nhức, hắn thoáng nhận ra tiểu sư tôn của mình đang giận dữ, liền thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào nàng, nhẹ chớp mi hỏi:

“Sư tôn, ta nói sai chỗ nào sao?”

Hắn vẫn không nhận ra bản thân sai ở đâu?!

Lửa giận trong mắt Trường Tuệ bùng lên dữ dội.

Nàng siết chặt lấy cánh tay hắn, tay còn lại bóp lấy gương mặt đẹp đẽ kia, nghiến răng nghiến lợi:

“Ngươi dám nói thêm một câu ‘thú vị’, bổn tọa sẽ xé nát miệng ngươi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play