Những ngày như thế luôn mang theo vị chua xót.

Chu Thính Uyển nhìn họ thân mật bên nhau, rồi lại lén khóc vào mỗi đêm.

Vào một đêm nào đó, cô mơ thấy một giấc mơ.

Vẫn là con hẻm ấy, vẫn là con đường ấy.

Hoa mộc lan trắng nở chẳng được bao nhiêu, chỉ lác đác vài cành.

Dưới gốc mộc lan, Thời Dao nói với cô một câu—Một câu khiến cô không còn chút sức lực để chống đỡ: “Tớ muốn theo đuổi Thẩm Hòa Lâm, tớ thích cậu ấy.”

“Uyển Uyển, cậu nói xem, tớ có thành công không?”

Chu Thính Uyển có thể cảm nhận được mình đang run rẩy, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run.

Cô cười khổ một tiếng: “Đương nhiên rồi, Dao Dao của chúng ta xinh đẹp như vậy.”

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, lại mang theo chút nghẹn ngào khó cất thành lời:

“Lại dũng cảm như thế, làm sao cậu ấy có thể không thích cậu được chứ.”

Phải rồi.

Cậu ấy đáng để người ta yêu thích.

Chu Thính Uyển nghĩ—Nếu cô là Thẩm Hòa Lâm, cô cũng sẽ chọn Thời Dao, một cô gái rực rỡ, tràn đầy sức sống.

Bởi vì nồng nhiệt và lạnh lùng luôn là sự kết hợp hoàn hảo nhất.

Cô ấy chói mắt, thẳng thắn, phóng khoáng.

Còn cô thì sao?

Làm sao cô có thể chịu đựng được cảnh người bạn thân nhất của mình ở bên cạnh người mà mình đã thích từ lâu đến thế?

Giấc mơ ấy quá mức chân thực.

Giống như cô thực sự đã tận mắt chứng kiến tất cả, đứng ngay tại nơi đó.

Nhưng khi tỉnh mộng, trên gối chỉ còn lại vết nước mắt.

Thời gian từng ngày trôi qua.

Vào một buổi hoàng hôn, khi ánh nắng chiều phủ kín bầu trời.

Kỳ thi đại học đã đến gần—Cũng là sinh nhật mười tám tuổi của Chu Thính Uyển.

Thời Dao tặng cô một chiếc váy trắng, nhẹ nhàng, thanh thoát, rất hợp với cô.

Trong mắt Thời Dao, Chu Thính Uyển là một cô gái đáng yêu và vô cùng dịu dàng.

Nhưng chỉ có Chu Thính Uyển biết—Ngày đó chính là ngày cô gặp được Thời Dao.

Vào một buổi chiều nào đó.

Cũng chính vào buổi chiều ấy—Thời Dao xác định được rằng mình thực sự đã thích chàng trai lạnh lùng và xuất sắc kia.

Thế nhưng vô tình, cô lại bắt gặp một trang nhật ký của Chu Thính Uyển.

Từng câu chữ đều khắc sâu vào tim cô:

“Thẩm Hòa Lâm.”

“Mình đã thích cậu rất lâu rồi, đây là năm thứ năm.”

Dòng cuối cùng ghi rõ ràng—Ngày 6 tháng 4 năm 2015.

Câu chữ ấy giống như một tảng đá nặng, đè chặt lấy trái tim cô.

Cô nên làm thế nào đây?

Từ hôm ấy, cô bắt đầu giữ khoảng cách với Thẩm Hòa Lâm.

Không chủ động tìm cậu, không qua lại với cậu nữa.

Ngay cả Chu Thính Uyển cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trong khoảng thời gian ấy—Đó là lần duy nhất Chu Thính Uyển và Thẩm Hòa Lâm nói chuyện nhiều đến thế.

Nhưng tất cả những cuộc trò chuyện đều xoay quanh Thời Dao.

Cảm giác lúc đó phải miêu tả thế nào đây?

Chỉ có thể dùng một từ...xót xa.

Cô vừa ngưỡng mộ Thời Dao, nhưng lại không thể ghét cô ấy được.

Bởi vì đó là người bạn thân nhất của cô.

Nhưng cô cũng có thể nhìn thấy rõ ràng—Ánh mắt của Thẩm Hòa Lâm khi nhìn Thời Dao.

Luôn mang theo chút tình ý mơ hồ.

Giống như ánh mắt của cô khi nhìn cậu ấy vậy.

Khi tôi nhìn cậu—Ánh mắt cậu lại luôn dừng trên người bạn thân nhất của tôi.

Cô đã chuẩn bị tinh thần.

Cô nghĩ rằng mọi chuyện sẽ như vậy.

Cô nghĩ rằng mình có thể chấp nhận được.

Cô nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được.

Nhưng đến khi ngày đó thực sự đến—Cô vẫn đau đớn đến tận cùng.

 

Tháng 6 đầu hè, kỳ thi đại học đến.

Chu Thính Uyển đã chịu đựng suốt ngần ấy năm.

Những vết thương trên người mẹ lại thêm chồng chất.

Hoa mộc lan trên con đường Nam Hạng lại nở rộ.

Lần trước khi đến đây, cô đã gặp Thời Dao.

Cô đã trải qua hai ngày thi căng thẳng, cô nghĩ rằng đây chính là lối thoát của mình.

Thế nhưng, ông trời lại giáng cho cô một đòn chí mạng.

Ngày hôm đó.

Cô mặc một chiếc váy trắng, bên ngoài khoác áo len.

Là chiếc váy mà Thời Dao đã tặng.

Kỳ thi đại học vừa kết thúc, cô đeo ba lô, rời khỏi trường thi.

Cô phải tìm mẹ.

Đợi đến khi cô vào đại học, cô nhất định sẽ đưa mẹ đi.

Cô phải chạy trốn.

Cô phải rời đi.

Cô muốn hạnh phúc.

Cô muốn vui vẻ.

Cô muốn tự do.

Cô muốn sống.

Cô muốn mang theo niềm tin.

Cô muốn đón ánh bình minh đầu tiên.

Trời xanh liệu có thương xót cô không?

Cô có một người bạn rất tốt, cô ấy tên là Thời Dao.

Cô đã kiên trì sống đến năm mười tám tuổi.

Mẹ ơi, con sắp được giải thoát rồi.

Nhưng ngay khi cô nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy ánh sáng, rằng mọi ảo tưởng về một tương lai tươi đẹp có thể trở thành hiện thực—Tất cả đều tan vỡ trong vũng máu ấy.

Cô từng nghĩ rằng chỉ cần thi đỗ đại học, rời khỏi nơi này, cô sẽ có cơ hội đưa mẹ đi.

Cô có thể thoát khỏi đây.

Có lẽ, lúc đó, cô sẽ không còn tự ti đến thế.

Có lẽ, cô cũng có thể theo đuổi chàng trai lạnh lùng ấy—Người đã xuất hiện trong thế giới của cô như một mặt trời.

Nhưng có lẽ, mãi mãi chỉ là có lẽ.

Thế sự khó lường.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra—Trước mắt cô là một cảnh tượng hỗn loạn, tan hoang.

Mùi máu tanh xộc thẳng vào khoang mũi.

Căn nhà chìm trong bóng tối, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy tất cả.

Cô thấy bố mình—Tận tay cắm con dao vào eo mẹ.

Trong một khắc ấy, thế giới của cô sụp đổ.

Chu Thính Uyển sững sờ tại chỗ, không biết từ khi nào nước mắt đã trào ra khỏi khóe mắt, cơ thể cô bắt đầu run lên.

Từng ký ức, từng hình ảnh về những ngày mẹ dịu dàng với cô bỗng chốc ùa về, từng đợt từng đợt dồn đến, ép cô đến mức không thở nổi.

Cô không nhịn được, cúi xuống nôn khan.

Trong phút chốc, tiếng thét khàn đặc của mẹ kéo cô trở lại hiện thực:

“Chạy đi! Hãy sống tiếp!!”

Chu Thính Uyển ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ nở một nụ cười yếu ớt với cô.

Khoảnh khắc ấy—Cô muốn được nghe mẹ gọi mình "Uyển Uyển" thêm một lần nữa biết bao.

Nhưng không kịp nữa rồi.

Nước mắt rơi xuống, cô quay đầu bỏ chạy.

Cô không biết mình đang chạy qua những đâu, cũng chẳng để ý bên cạnh có gì.

Tất cả âm thanh dường như hòa vào nhau, chỉ còn tiếng gió vù vù bên tai.

Cô chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, hơi thở đứt quãng, trong lòng chỉ còn một cái tên duy nhất—

Thời Dao.

Cô ấy là hy vọng duy nhất của mình.

Là người bạn tốt nhất của mình.

Nhưng—

Hoa mộc lan trên con đường Nam Hạng đã tàn.

Niềm vui ngày ấy dường như vẫn còn mãi trong mùa xuân năm đó.

Cô nghĩ rằng, mất mẹ đã là nỗi đau mà cô khó lòng vượt qua nhất.

Nhưng khi tinh thần vẫn còn chưa ổn định, cô mới nhận ra rằng...Điều thực sự giết chết cô—Là người bạn thân nhất của cô.

Trên con phố vắng bóng người.

Dưới ánh tà dương.

Dưới những tán mộc lan khẽ lay động theo làn gió chiều.

Dưới bầu trời hoàng hôn rực rỡ.

Cô thấy chàng trai mặc đồng phục kia—

Trên mặt lộ ra vẻ bối rối cùng e thẹn.

Thế nhưng, dù có chút ngại ngùng, cậu vẫn dũng cảm cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô gái ấy.

Dù đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng vào khoảnh khắc này—

Mọi thứ đều tan vỡ.

Cô vẫn không thể tin được.

Cô vẫn không thể chấp nhận được.

Cảm giác ấy...như nghẹt thở.

“Các cậu...”

Giọng cô run rẩy, đầy nghẹn ngào, vừa vặn truyền vào tai họ.

Hy vọng hoàn toàn tan biến.

Chu Thính Uyển đứng đó, như hóa đá.

Nước mắt dâng tràn, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Lọn tóc chưa kịp buộc lên cũng lay động trong gió.

Tất cả đều hỗn loạn—

Gió loạn, người cũng loạn.

Thời Dao là người phản ứng trước.

Cô đẩy Thẩm Hòa Lâm ra thật nhanh, vội vàng giải thích:

“Uyển Uyển, cậu nghe tớ nói—”

Nhưng Chu Thính Uyển không còn nghe được gì nữa.

Cô chỉ thấy—

Người bạn thân nhất của mình—

Đang hôn chàng trai mà cô đã thích suốt năm năm.

Trong cơn gió hỗn loạn ấy—

Cô quay đầu bỏ chạy.

Chân váy trắng bay lên, tựa như một cánh bướm gãy cánh trong buổi chiều tà.

Thời Dao vừa định đuổi theo, thì Thẩm Hòa Lâm giữ cô lại.

“Buông ra.”

Giọng cô lạnh lùng, cố nén sự rung động trong lòng.

“Thẩm Hòa Lâm, chúng ta tạm dừng lại đi.”

Cậu sững sờ, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Khoảnh khắc cậu nới lỏng lực tay, Thời Dao dứt khoát hất tay cậu ra, rồi vội vàng đuổi theo Chu Thính Uyển.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play