Mùa xuân.

Hoa mộc lan trắng ở ngã rẽ đường Nam Hạng lại nở rộ, mỗi lần đi ngang qua, Chu Thính Uyển đều dừng lại thật lâu.

Là đang ngắm hoa, hay chỉ đang chờ chàng trai khoác trên mình bộ đồng phục, lạnh lùng thanh khiết ấy bước qua?

Cô mượn cớ nhìn hoa, nhưng thật ra chỉ là muốn nhìn cậu ấy một chút mà thôi.

Mùa xuân năm lớp 11, nguyện vọng ban đầu của cô là thi đỗ cùng trường cấp ba với Thẩm Hòa Lâm. Dưới gốc cây mộc lan trắng ấy, cô lặng lẽ cầu nguyện và cô đã đỗ.

Năm nay là năm thứ tư cô thích Thẩm Hòa Lâm.

Năm đó là mùa xuân năm 2014.

Cô cúi xuống nhặt một bông mộc lan rơi trên mặt đất, ánh nắng ban mai chiếu rọi lên khuôn mặt cô, thật dịu dàng. Mái tóc dài suôn mượt xõa nhẹ trên bờ vai.

Cô nhìn đóa mộc lan trong tay, từng bước từng bước tiến về phía trước.

Hôm nay đúng là ngày cô gặp Thẩm Hòa Lâm, cũng là ngày cô thích cậu ấy.

"Tớ đã thi đỗ rồi, Thẩm Hòa Lâm. Cùng lớp với cậu rồi."

Cô lật cuốn nhật ký đã ngả vàng, thời gian được ghi trên đó khắc rõ khoảnh khắc họ gặp nhau.

Trang nhật ký đầu tiên:

“Hôm nay tôi đã gặp một cậu bạn. Cậu ấy khác biệt với tất cả mọi người. Cậu ấy không hề ghét bỏ mà còn cởi chiếc áo đồng phục sạch sẽ của mình, buộc lên eo tôi.”

“Cậu ấy tên là Thẩm Hòa Lâm.”

— Ngày 6 tháng 4 năm 2010

 *

“Này, nhìn kìa, ơ—trên quần cô ta có gì thế kia? Thật kinh tởm!”

Cũng là con gái với nhau, nhưng thay vì đưa tay kéo cô ra khỏi vũng lầy, họ lại nhẫn tâm đẩy cô xuống sâu hơn.

Chu Thính Uyển biết đó là máu. Nỗi xấu hổ khiến cô cúi gằm mặt, nước mắt chực trào nơi khóe mắt, cô cố hết sức kéo áo xuống để che đi.

Nhưng họ không buông tha cô. Một nữ sinh đẩy cô ra khỏi nhà vệ sinh, phơi bày cô dưới ánh sáng ban ngày.

Tóc đuôi ngựa bị kéo đến rối tung—đây là bạo lực học đường, nhưng cô chẳng thể phản kháng.

Các nam sinh trông thấy cảnh tượng này liền coi đó như một trò cười, chỉ trỏ, xì xào, rồi bật cười đầy giễu cợt.

“Tại sao họ lại như thế?”

Chu Thính Uyển bất lực bật khóc, nhưng nước mắt cô không phát ra âm thanh, từng tiếng nấc nghẹn đều bị những tràng cười chế nhạo lấn át.

Họ dám ngang ngược như vậy, vì bây giờ là giờ tan học.

Ngay khi cô tưởng chừng chẳng còn ai có thể cứu mình nữa, một bóng dáng bỗng tiến về phía cô.

Nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, cô không thấy rõ mặt cậu ấy.

Chỉ cảm nhận được cậu ấy đến gần, ngửi thấy mùi xà phòng hoa oải hương nhàn nhạt trên người cậu, làm rối loạn cảm xúc của cô.

Cô nhìn thấy—nhìn thấy cậu ấy buộc áo đồng phục của mình lên eo cô.

“Đừng khóc nữa, chú ý giữ ấm.”

Cô nghe thấy giọng cậu ấy, rất nhẹ, rất dịu dàng. Nhưng so với dịu dàng, có lẽ đó là sự ấm áp.

Vì mỗi ngày ở ngôi trường này đều là sự giày vò với cô, mỗi phút giây đều khiến cô muốn chấm dứt cuộc đời.

Với cô, người mẹ ở nhà là hy vọng mong manh duy nhất—là tia sáng cuối cùng mà cô có thể bám víu.

Cô đã từng hứa với mẹ, hứa rằng sẽ đưa mẹ rời khỏi Nam Thành.

“Mẹ ơi, con sẽ học thật giỏi, sau đó thi đỗ vào một trường đại học tốt, rồi đưa mẹ đi khỏi đây.”

Người mẹ đầy thương tích ấy, trên tay chi chít những vết bầm tím do người bố nghiện rượu để lại.

Mẹ đã bảo vệ cô rất tốt, vậy nên cô vẫn chưa thể chết được. Cô vẫn chưa thể đưa mẹ rời đi.

Mỗi ngày cô đều cố gắng sống sót, chịu đựng bạo lực gia đình, bị bắt nạt ở trường, bị giáo viên bỏ mặc. Cô mắc chứng rối loạn tâm lý nghiêm trọng.

Mỗi khi ý nghĩ muốn kết thúc cuộc đời hiện lên, cô lại nghĩ về mẹ—người mẹ hiền từ ấy, người đã dùng cả cuộc đời để che chở cho cô.

Cô ép bản thân xua đi những suy nghĩ tiêu cực.

Có lẽ hôm nay chẳng có gì đáng nhớ, nhưng sự xuất hiện của cậu ấy, tựa như một tia sáng chiếu vào thế giới đen tối của cô.

Một tia sáng len lỏi qua thế giới vỡ nát, u tối của cô—đó chính là ánh sáng cậu ấy mang đến.

Bao năm qua, cậu ấy là người duy nhất.

Ngoài mẹ ra, cậu là người duy nhất đối xử tốt với cô. Dù chỉ là một chuyện nhỏ, cô vẫn cảm thấy rằng thế gian này, hóa ra vẫn còn người tốt.

Cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn, cậu đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi đám đông và rời đi.

“Đều là bạn học với nhau, chẳng lẽ lại phân cao thấp sao?”

Chàng trai ngẩng đầu, lạnh lùng nói với những người vừa cười cợt khoái chí kia.

Không đợi họ phản ứng, cậu đã dắt cô rời đi.

Có thể là vì không có giáo viên ở đó, cũng có thể là vì lòng tốt, nhưng cậu không hề sợ hãi hay do dự.

“Thằng đó là ai vậy? Rảnh chuyện thế.”

“Hình như là cái thằng mới chuyển đến, được giáo viên chủ nhiệm lớp 1 cưng chiều dữ lắm ấy.”

“Tên gì nhỉ? Sao trông hống hách thế?”

“Hình như là... Thẩm Hòa Lâm?”

“...”

Giữa những tiếng bàn tán ồn ào, cô loáng thoáng nghe được tên cậu, nhưng không biết đó là những chữ nào.

Sau này, cô thường xuyên thấy tên cậu trên bảng xếp hạng thành tích, luôn chói lọi ở vị trí đầu tiên.

Thẩm Hòa Lâm chỉ là đơn thuần giúp đỡ cô. Nhưng… Chu Thính Uyển đã âm thầm thích cậu ấy từ giây phút đó.

Những năm cấp hai, ở độ tuổi mười ba, mười bốn, mười lăm, cô đã gặp rất nhiều nam sinh. Nhưng không ai trong số họ thích cô.

Ngược lại, bọn họ cùng nhau kéo tóc cô, thậm chí có lần quá đáng đến mức lôi băng vệ sinh của cô ra rồi ném vào thùng rác.

Lúc đó, cô đang trong kỳ kinh nguyệt.

Nhưng khi ấy, cô vẫn chưa gặp Thẩm Hòa Lâm.

Thật ra, dù hôm nay cậu không xuất hiện, mọi chuyện vẫn sẽ như thường lệ.

Cô sẽ cắn răng chịu đựng, đợi đến khi họ chán rồi mới lặng lẽ thu dọn bản thân, ngày hôm sau lại giả vờ như chưa có gì xảy ra.

Cô luôn tự hỏi, những ngày tháng này bao giờ mới kết thúc?

Cô không hiểu.

Rõ ràng cô nhìn thấy giáo viên trực ban đứng ở đó, nhưng người ấy chỉ dửng dưng quan sát mà không hề ra tay giúp đỡ.

Chỉ một câu nói thôi, là có thể khiến cô bớt đau đớn hơn rồi.

Nhưng giáo viên ấy đã im lặng.

Mãi đến khi rời khỏi ngôi trường đó, cô mới biết rằng, những học sinh kia đều là con nhà giàu có, quyền thế. Giáo viên cũng không dám đắc tội.

Thế giới này vốn dĩ không công bằng.

Cô chưa từng may mắn.

Cậu nắm tay cô đi suốt quãng đường, mãi đến khi rời xa trường học, đến con đường Nam Hạng, mới dừng lại.

Khi ấy, cũng như bây giờ, hoa mộc lan trắng nở rộ đầy cành, hương thơm lan tỏa trong không khí.

Nước mắt đã được cô lau khô.

Lần này, khi ngẩng đầu lên, cuối cùng cô cũng nhìn rõ cậu.

Chàng trai ấy có khuôn mặt rất nổi bật, nhưng giữa những đường nét tuấn tú ấy luôn thấp thoáng vẻ lạnh lùng.

Nhưng giọng cậu ấy lại vô cùng dịu dàng: “Được rồi, cậu về nhà đi. Áo khoác giặt sạch rồi hãy trả lại tớ nhé.”

Chu Thính Uyển ngơ ngác gật đầu, rồi chợt phản ứng lại: “Hôm nay cảm ơn cậu... À, cậu tên gì? Học lớp nào vậy? Làm ơn nói cho tớ biết, nếu không tớ không biết phải trả áo cho cậu thế nào.”

Cô nói một hơi thật dài.

Chàng trai khẽ mỉm cười, ánh hoàng hôn phủ lên dáng vẻ cậu, phản chiếu trong đôi mắt cô.

Cậu còn dịu dàng hơn cả ánh mặt trời lúc chạng vạng.

“Tớ là Thẩm Hòa Lâm, lớp 8-1.”

“Được.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play