Đó là vào buổi trưa hôm ấy, tại ngã rẽ con hẻm Nam, cô đã gặp Thời Dao. Sau này, bọn họ thật sự trở thành những người bạn rất rất thân thiết.
Thời Dao thường xuất hiện trước cửa lớp cô, chờ cô tan học, dẫn cô ra ngoài chơi.
Có nhiều nơi cô luôn tự ti, lần đầu tiên đi công viên giải trí không có tiền, Thời Dao hào phóng thanh toán tất cả giúp cô.
Lúc ấy, Chu Thính Uyển cảm động đến rơi nước mắt.
Ngoại trừ mẹ cô, chưa từng có ai sẵn lòng tiêu tiền vì cô cả.
Thời Dao nhìn cô khóc mà bật cười, “Chuyện nhỏ thôi mà, Uyển Uyển ngốc.”
Khoảng thời gian đó, Thời Dao đã cùng cô trải qua rất nhiều điều lần đầu tiên trong đời.
Lần đầu đi du lịch, lần đầu trang điểm, lần đầu có một chiếc điện thoại thuộc về riêng mình… Món quà ấy quá đắt đỏ, ban đầu cô không muốn nhận, nhưng lúc cô ngủ, Thời Dao lặng lẽ nhét nó vào cặp sách của cô.
Bị phát hiện, Thời Dao chỉ dùng một câu để uy hiếp: “Nếu cậu không nhận, thì chúng ta không còn là bạn nữa đâu. Hơn nữa, không có điện thoại thì làm sao tớ liên lạc với cậu được?”
Chu Thính Uyển đã tin câu nói ấy là thật.
Khi đó, nhà cô túng thiếu, một tuần cũng chẳng có bao nhiêu tiền tiêu vặt. Nhưng sau vài tháng chắt chiu từng đồng, cuối cùng cô cũng gom đủ hơn một ngàn tệ, mua một chiếc khóa bình an để tặng cho Thời Dao.
Lúc nhận quà, Thời Dao rất vui, chưa từng có ai tặng cô món đồ như vậy.
Vừa tinh xảo, vừa mang đậm nét cổ xưa của Trung Quốc.
Những người khác tặng cô toàn là túi xách, trang sức, hay mấy con búp bê, đều là những món quà qua loa lấy lệ.
Nhưng món quà của Chu Thính Uyển lại khác biệt hoàn toàn.
“Dao Dao, cậu thật sự rất tốt. Mẹ tớ từng nói, người lương thiện nhất định sẽ được Bồ Tát phù hộ. Tớ tin rằng Bồ Tát cũng sẽ phù hộ cho người bạn tốt nhất của tow.” Chu Thính Uyển vừa nói, vừa giúp cô đeo chiếc khóa bình an.
Chiếc khóa được làm bằng bạc, lấp lánh trên chiếc cổ trắng nõn của Thời Dao, càng tôn lên vẻ đẹp thanh cao và huyền bí của cô.
Đeo xong, Thời Dao vui vẻ như một đứa trẻ, soi gương mãi không thôi, “Cậu còn tin mấy thứ này à? Nhưng chiếc khóa nhỏ nhắn này, thật sự rất đẹp.”
“Trên trời có linh thiêng che chở muôn loài, tớ tin vào thần linh, cũng tin vào cậu.” Chu Thính Uyển nói rất chân thành.
Khi kể với mẹ về cô gái này, ánh mắt cô luôn chứa đầy sự dịu dàng, “Mẹ ơi, con đã gặp một người rất tốt, cô ấy là bạn thân nhất của con. Cô ấy đối xử với con rất tốt, con cũng rất thích cô ấy.”
Mẹ vuốt nhẹ tóc cô, “Vậy thì cô bé đó chắc hẳn rất tốt, nên mới khiến Uyển Uyển của mẹ yêu quý đến vậy.”
Đúng vậy, cô ấy thực sự rất tốt.
Vậy nên, cô ấy là người bạn thân nhất của con.
Thì ra thế giới này cũng không quá tệ, cuối cùng cô vẫn gặp được những người thật tốt.
Ví dụ như Thẩm Hòa Lâm.
Lại ví dụ như Thời Dao.
Người bạn duy nhất của tôi, người bạn tốt nhất của tôi.
Viết xong trang nhật ký đó, cô lại lặng lẽ lẩm nhẩm mấy lần.
Sự xuất hiện của Thời Dao là một bất ngờ đầy niềm vui.
Cô thật sự rất hạnh phúc khi có một người bạn như thế.
Thời gian trôi nhanh hay chậm, cô chẳng thể cảm nhận được, chỉ biết rằng, mối tình thầm lặng ấy, từ buổi chiều hôm mộc lan nở rộ năm nào, vẫn luôn được cô giấu kín tận đáy lòng.
Không ai hay biết, cũng chẳng ai hỏi han.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng, mối tình thầm lặng này sẽ được cô giữ mãi như vậy, cho đến ngày tốt nghiệp.
Thế nhưng, vào một ngày nào đó, tất cả đã lặng lẽ thay đổi.
Đó là một ngày bình thường như bao ngày khác. Trời giữa trưa nắng rực rỡ, nhưng không khí lại lạnh lẽo. Miền Nam không có tuyết, nhưng chỉ cần gió thổi qua cũng đủ làm người ta rùng mình.
Như thường lệ, Thời Dao đứng trước cửa lớp bọn họ, chờ Chu Thính Uyển tan học.
Chuông vừa reo, một nhóm học sinh ùn ùn chạy ra ngoài.
Giữa đám đông chen chúc ấy, Thẩm Hòa Lâm đang ôm một chồng bài kiểm tra, vô tình bị xô đẩy về phía cửa lớp và đụng thẳng vào Thời Dao.
Tập bài kiểm tra rơi vương vãi khắp nơi.
Những người kia chỉ nói một câu “Xin lỗi lớp trưởng.” rồi vội vàng chạy đi, ai cũng tranh thủ xuống căng-tin, chẳng ai có thời gian để ý đến cậu.
Chờ đến khi hành lang đã thưa người, cậu cũng vừa nhặt xong tất cả.
Vừa đứng dậy, cậu liền thấy một cô gái khoanh tay, cúi đầu nhìn mình.
Thời Dao bỗng nhớ ra hôm nay Uyển Uyển xin nghỉ, vậy mà cô vẫn đến đây chờ người, vừa nghĩ đến thì đã bị đụng phải.
Người đó thậm chí không buồn nói một lời xin lỗi, chỉ lạnh lùng thu dọn đồ rồi định bỏ đi.
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên có người đối xử với cô như thế.
"Này, học sinh lớp 1 các cậu chỉ có chút tố chất thế này thôi à?" Thời Dao hướng về bóng lưng cậu mà hét lên.
Hôm nay cô vốn đã bực bội, vậy mà lại gặp phải một tên đẹp trai nhưng mất lịch sự.
Nhưng Thẩm Hòa Lâm chẳng nói câu nào, cứ thế đi thẳng, như thể cô không hề tồn tại.
Cô chịu sao nổi chứ?
Thế là lập tức đuổi theo.
Vừa đi vừa gây sự: “Cậu tên gì vậy hả? Bố mẹ cậu dạy cậu thế nào mà vô lễ như vậy?”
Lời vừa thốt ra, thiếu niên lập tức khựng lại.
Cậu quay đầu, đôi mắt đỏ lên, ánh nhìn đầy căm phẫn.
“Liên quan gì đến cậu? Chính cậu chắn đường tôi trước.” Giọng nói của cậu như đang kìm nén điều gì đó.
Cho đến khi cậu thốt ra câu tiếp theo, cô mới hiểu ra mọi chuyện.
“Hơn nữa, cha mẹ tôi đã không còn nữa.”
Cô sững sờ.
Không ngờ mọi chuyện lại như vậy.
Đến khi hoàn hồn, thiếu niên ấy đã rời đi từ lâu.
Không ai biết vì sao cậu lại thay đổi tính tình như vậy.
Không ai hay, cũng chẳng ai hiểu được.
Sáng hôm sau, Thời Dao lại đến lớp bọn họ.
Chu Thính Uyển đang chăm chú nhìn vết bầm trên cổ tay—dấu tích do người đàn ông say rượu trong nhà ném ghế vào.
Rất đau, nhưng cô không khóc.
Nhìn qua cửa sổ, thấy Thời Dao đang vẫy tay gọi mình, cô vội vàng kéo tay áo xuống, che đi vết thương xấu xí đó.
Nhanh chóng bước ra khỏi lớp.
“Uyển Uyển, cậu đang nhìn gì thế?”
Trên tay Thời Dao cầm hai phần bữa sáng, nhưng điều cô để ý là động tác vừa rồi của Chu Thính Uyển.
Chu Thính Uyển kiếm một lý do hợp lý để che giấu, Thời Dao vẫn chưa biết tình cảnh của cô ở nhà.
Cô sợ cô ấy biết.
Sợ cô ấy sẽ xa lánh mình.
Không ai muốn để người khác biết mình có một người cha như vậy cả.
“Không có gì đâu, tớ chỉ đang chỉnh lại áo len bên trong thôi.”
Cô cười, mái tóc xõa tự nhiên trên vai, trông mềm mại và yếu đuối.
Một học sinh ngoan ngoãn điển hình.
Nhưng Thời Dao thì khác.
Cô gái với mái tóc vàng óng ấy, đến cả giáo viên cũng không dám đắc tội. Ai bảo bố cô là chủ tịch hội đồng nhà trường chứ?
“Ồ.”
Thời Dao mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó đưa phần bữa sáng ra.
“Này, mang đến cho cậu món xíu mại mà cậu thích nhất đây.”
“Dao Dao, cậu thật tốt với tớ.”
Chu Thính Uyển nhận lấy, trân trọng nhìn hộp đồ ăn trong tay.
Thời Dao nhìn cô, rồi lại đưa mắt về phía lớp học, nơi một thiếu niên đang ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp.
“Chuyện nhỏ thôi, đừng khách sáo với mình. Tớ muốn hỏi cậu một người, Tiểu Uyển Uyển.”
Chu Thính Uyển gật đầu.
Thời Dao cao hơn cô một chút, đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng xoay người cô lại, hướng mắt về phía lớp học.
Cô giơ tay chỉ vào Thẩm Hòa Lâm.
Khoảnh khắc ấy, Chu Thính Uyển khẽ sững sờ, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
Chỉ nghe thấy Thời Dao hỏi:
“Cậu ấy là lớp trưởng lớp cậu à? Tên là gì thế?”
Chu Thính Uyển ngập ngừng giây lát, rồi khẽ đáp:
“Cậu ấy tên là Thẩm Hòa Lâm.”
“Tên cũng hay đấy.”
Thời Dao cười nhẹ, đưa phần bữa sáng còn lại cho cô.
Chưa kịp để cô lên tiếng, Chu Thính Uyển đã đoán được ngay:
“Cậu muốn tớ đưa bữa sáng cho cậu ấy, đúng không?”
Khi nói ra câu ấy, trong giọng cô vẫn mang theo sự khó tin.
Nhưng Thời Dao lại không nhận ra.
“Đúng vậy, làm ơn nhé, Tiểu Uyển Uyển.”
Một bên là lời nhờ vả của Thời Dao.
Một bên là người cô đã thầm thích từ rất lâu.
Một người là bạn thân nhất.
Một người là người mà cô không dám chủ động đến gần.
Cả hai, cô đều không có đủ dũng khí đối mặt.
Nhưng trước sự khẩn cầu tha thiết của Thời Dao, cô đành hỏi lý do:
“Tại sao cậu lại muốn tặng cậu ấy bữa sáng?”
Chẳng lẽ là vì thích sao?
Nghĩ đến đây, tim cô khẽ run lên.
Cô biết Thẩm Hòa Lâm rất xuất sắc, có rất nhiều người thích cậu ấy, bao gồm cả cô.
Nhưng tất cả những cô gái đã tỏ tình với cậu đều bị từ chối.
Nếu ngay cả bạn thân nhất của cô cũng thích cậu ấy…
Đột nhiên, cô cảm thấy không biết phải làm sao.
“Tớ đã nói với cậu ấy một câu rất quá đáng, muốn bù đắp lại một chút.” Thời Dao giải thích.
Chu Thính Uyển nhìn thấy sự chân thành trong mắt cô ấy.
Cô ấy thực sự muốn xin lỗi cậu ấy.
“… Vậy được rồi.”
Cuối cùng, cô vẫn đồng ý.
“Tớ biết ngay Tiểu Uyển Uyển sẽ giúp tớ mà!”
Thời Dao vui vẻ ôm lấy cô.
Và thế là, kết quả cuối cùng chính là...Chu Thính Uyển lấy hết can đảm, cầm hộp đồ ăn sáng, đến trước mặt Thẩm Hòa Lâm.
“Bạn cùng lớp Thẩm… bạn tớ nhờ tớ đưa cái này cho cậu.” Cô nói mà cứ ấp a ấp úng.
Tên của cậu ấy—Thẩm Hòa Lâm.
Ba chữ ấy đã khắc sâu trong lòng cô, nhưng lại chẳng thể nào thốt ra nổi.
Thẩm Hòa Lâm rời mắt khỏi bài kiểm tra, nhìn về phía cô.
Chu Thính Uyển cúi đầu rất thấp.
Cô vừa hy vọng cậu sẽ nhận ra mình, lại vừa sợ cậu thực sự nhận ra.
Nhưng đối với Thẩm Hòa Lâm, cô chỉ là một gương mặt xa lạ.
Cậu chỉ liếc nhìn cô một cái.
Sau đó, ánh mắt lại chuyển ra ngoài cửa sổ, nơi Thời Dao đang đứng.
Thiếu nữ mỉm cười vẫy tay với cậu, khẽ mấp máy môi: “Xin lỗi.”
Nhưng Thẩm Hòa Lâm chỉ lạnh lùng đáp lại bằng một câu: “Phiền cậu vứt đi hộ tôi, và sau này đừng đưa đồ cho tôi nữa. Đặc biệt là của bạn cậu.”
Chu Thính Uyển…
Vẫn là một kẻ ích kỷ.
Bởi vì trong khoảnh khắc ấy, sâu thẳm trong lòng cô lại dâng lên một chút niềm vui.
Cô bỗng muốn tự trách bản thân.
Nhưng cô không nhúc nhích.
Thẩm Hòa Lâm thực sự không thể chịu nổi nữa, trực tiếp cầm lấy hộp đồ ăn sáng.
Trước mặt tất cả mọi người, cậu bước thẳng đến thùng rác.
Chỉ nghe một tiếng “bộp” vang lên—
Bữa sáng bị ném vào thùng rác.
Thời Dao đứng ngoài cửa sổ, không hề nản lòng.
Ngược lại, mỗi ngày, cô ấy vẫn đến tìm Chu Thính Uyển, và cũng đến tìm Thẩm Hòa Lâm.
Quan hệ giữa họ ngày càng trở nên thân thiết.
Chu Thính Uyển thậm chí còn từng nghe thấy—Thời Dao trực tiếp gọi cậu là “A Lâm”.
Trang nhật ký thứ 40:
“Người bạn thân nhất của tôi, là một người rất rất tốt. Có lẽ là người bạn duy nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng có vẻ như cậu ấy và tôi thích cùng một người. Có rất nhiều người thích cậu ấy. Nếu ngay cả bạn thân nhất của tôi cũng thích cậu ấy…Tôi không thể nói là không ghen tị, nhưng tôi sẽ không ghét cô ấy. Cô ấy rực rỡ và dũng cảm như vậy. Cậu ấy và cô ấy… rất xứng đôi. Bởi vì tôi, là người không có kết quả. Nhưng tôi thực sự rất thích cậu ấy. Đây chỉ là suy đoán của tôi. Tôi không mong nó trở thành sự thật.”
— Cuối tháng 10 năm 2014.