Trì Niệm e ngại đối phương khó chịu nếu mình đến gần, nên giữ một khoảng cách vừa phải. Đến khi gần về đến nhà, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Kỳ không ngoái đầu nhìn cô gái đang dắt chiếc xe đạp lạch cạch phía sau, rẽ ngoặt vào nhà.
Cô đi chậm hơn, vừa nãy đã cố gắng lắm mới theo kịp tốc độ của Trần Kỳ. Giờ đây, khi về đến cổng, cô thấy bà nội đang đứng chờ, mái tóc hoa râm bị gió thổi rối bù, những nếp nhăn trên gương mặt dường như hằn sâu hơn.
Mắt bà không còn tinh tường, nhưng vẫn nhận ra Trì Niệm ngay lập tức. Bà rời khỏi chiếc ghế, bước về phía cô: "Niệm Niệm, sao hôm nay con về muộn thế? Có chuyện gì xảy ra à?"
Trần Kỳ khẽ liếc nhìn hai bà cháu, ánh mắt hờ hững, vô cảm.
Trì Niệm không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bà nội chẳng mảy may để ý đến Trần Kỳ, trong mắt bà chỉ có đứa cháu gái về muộn.
Trần Kỳ nhìn sang căn nhà đối diện đang sáng đèn, rồi lại nhìn căn nhà tối om của mình, chẳng có ai ngoài hắn. Hắn vứt chiếc xe đạp xuống đất, quay người bước vào nhà.
Tiếng xe đạp đổ vang lên, Trì Niệm nghe thấy rõ ràng. Cô thầm nghĩ, người này không sợ ai lấy trộm xe sao? Xe của cô mà không khóa cẩn thận là cô đã dắt vào nhà rồi.
Nhưng đó là chuyện nhà người ta, cô không quản được, cũng không có tư cách quản.
Trì Niệm cẩn thận dắt chiếc xe đạp cà tàng vào nhà: "Xe đạp con dở chứng, nên về trễ. Để khi nào rảnh con mang đi sửa. Bà nội ăn cơm chưa ạ?"
Bà nội giơ tay lau vệt mồ hôi trên trán cô: "Không thấy con về, bà làm sao nuốt nổi cơm. Xe hỏng rồi, mai con đi học bằng gì? Đi xe buýt à?"
Bố mẹ không ở nhà, chắc chắn không ai đưa đón cô, cô chỉ có thể tự đi.
"Vâng."
Ngày mai không thể kịp mang xe đi sửa, cô cũng không muốn làm phiền bà nội.
Trì Niệm còn là học sinh, dắt xe đi bộ cũng đã mệt, huống chi bà nội tuổi cao sức yếu. Xem ra đợi đến cuối tuần là ổn thỏa nhất.
Bà nội giục cô bỏ cặp sách, rửa tay ăn cơm: "Cô Lý cho nhà mình ít nấm, bà lấy nấu gà hầm nấm rồi, lát nữa con nếm thử xem ngon không, lần sau bà lại nấu cho con."
Gà hầm nấm đã được vét sạch, hôm nay cô tiêu hao quá nhiều sức lực, đói đến hoa cả mắt.
Trì Niệm rửa bát đũa, rồi đi tắm rửa, sau đó tranh thủ thời gian lên lầu về phòng học bài. Tối nào cô cũng đọc sách làm bài, không cho phép thành tích của mình có bất kỳ khả năng tụt dốc nào.
Bàn học kê sát cửa sổ, Trì Niệm bật đèn rồi kéo rèm ra, cho căn phòng bí bách cả ngày được thông thoáng, đồng thời có thể ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ lúc học mệt, nghỉ ngơi năm phút rồi học tiếp.
Vừa ngồi xuống, Trì Niệm vô tình ngẩng đầu, chạm mắt với Trần Kỳ ở đối diện.
Nam sinh tựa vào cửa sổ, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đốm lửa đỏ lập lòe. Phòng hắn không bật đèn, nếu không cô kéo rèm cửa sổ ra đã phát hiện có người đối diện.
Phòng của họ đối diện nhau, cửa sổ cũng hướng về cùng một phía. Trước đây Trì Niệm không để ý lắm, vì Trần Kỳ dường như rất ít khi kéo rèm.
Trì Niệm đương nhiên sẽ không vì Trần Kỳ mà đứng dậy kéo rèm, cô cúi đầu làm bài.
Sau đó, cô càng tập trung hơn, hoàn toàn quên đi chuyện nhỏ lúc nãy. Lúc nghỉ ngơi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm cửa sổ đối diện vẫn không kéo, đèn vẫn tắt, người cũng không thấy.
Cô lấy sách toán ra, chuẩn bị bài cho ngày mai, không để tâm chuyện đó nữa. Học đến 12 giờ, cô lên giường đi ngủ. Gió luồn qua cửa sổ không đóng, làm tấm rèm lay động vài cái.
***
Trời còn chưa sáng, Trì Niệm đã thức giấc, muốn bắt chuyến xe buýt sớm nhất đến trường.
Thời gian quá sớm, xe buýt vắng tanh, ngoài tài xế, tạm thời chỉ có mình cô. Chẳng mấy chốc, một người khác bước lên xe, mặc quần áo đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.
Dáng người và đôi tay lộ ra cho thấy đó là đàn ông, nhưng không thể đoán được bao nhiêu tuổi.
Trang phục của người này khiến Trì Niệm phải nhìn thêm vài lần. Thị trấn nhỏ này khá lạc hậu, người dân không chú trọng đến vẻ bề ngoài như ở thành phố lớn, cô hiếm khi thấy ai đi xe buýt mà đeo khẩu trang, nên cảm thấy lạ lẫm.
Vừa thấy lạ, Trì Niệm vừa có chút sợ hãi, nhớ đến những vụ án mạng mà cô bạn cùng bàn từng kể, đặc biệt là vào sáng sớm, trời tờ mờ, đường phố vắng vẻ.
Mặc dù có tài xế ngồi phía trước, cô vẫn không thể ngăn được những suy nghĩ lan man.
Tài xế là một người đàn ông trung niên thấp bé, còn người đàn ông đeo khẩu trang kia cao ít nhất 1m8, và trông không giống người địa phương. Trì Niệm khép sách lại, không nhìn nữa.
Người đàn ông kéo sụp vành mũ xuống, ánh sáng lại mờ, hoàn toàn không nhìn rõ mặt. Hắn ném hai tờ tiền vào thùng tiền, bước vào trong, lướt qua Trì Niệm, đi thẳng đến hàng ghế cuối cùng mới ngồi xuống.
Trì Niệm vốn hy vọng hắn sẽ ngồi phía trước mình để có thể quan sát, nhưng hắn lại ngồi phía sau.
Cô mấy lần muốn quay đầu lại nhìn hắn, nhưng sợ hắn sẽ chú ý đến mình, nên đành nhịn. Tài xế xe buýt thấy không còn ai lên xe nữa, liền khởi hành.
Trì Niệm giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc mắt nhìn phía sau. Người đàn ông ngồi im ở hàng ghế cuối, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, da rất trắng, vành mũ kéo thấp, che khuất ngũ quan trong bóng tối.
Bất chợt, hắn ngẩng đầu.
Cô giật mình, tưởng rằng mình bị phát hiện đang nhìn trộm qua cửa sổ xe.
Xe buýt dừng lại, có người muốn lên. Trong không gian yên tĩnh của xe, tiếng mở cửa vang lên, tiếp theo là tiếng thở dốc. Trì Niệm quay đầu nhìn về phía trước, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Trần Kỳ lau vội mồ hôi, móc tiền ném vào thùng tiền, không thèm nhìn Trì Niệm, vẫn như tối qua, như thể chưa từng gặp cô, ngồi xuống hàng ghế thứ hai từ cuối, nhắm mắt dưỡng thần.
Trì Niệm nghi hoặc.
Hắn ở ngay cạnh nhà cô, đáng lẽ phải lên xe cùng trạm mới đúng, sao lại lên ở trạm này? Lại còn đổ nhiều mồ hôi như vậy?
Trần Kỳ không phải là học sinh chăm chỉ, từ đầu năm học đến giờ, hắn toàn đến lớp sát giờ vào học. Cho dù hắn trực nhật, cần dọn dẹp, thì cũng chỉ đến muộn để đổ rác. Hôm nay hắn đi học sớm như vậy để làm gì?
Trì Niệm nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều, dù sao thì đó cũng không phải chuyện của cô.
Không gian yên tĩnh của xe bỗng vang lên tiếng ho khan, phát ra từ người đàn ông hàng ghế sau. Hắn đeo khẩu trang có lẽ vì không khỏe, hay ho, sợ lây cho người khác.
Trì Niệm cảm thấy mình quá đa nghi, vô cớ nghi ngờ một người xa lạ.
Cô hoàn toàn thả lỏng.
Cuốn sách trong cặp được lấy ra, Trì Niệm tập trung học thuộc từ vựng tiếng Anh.
Đến trạm thứ ba, người đàn ông hàng ghế sau bấm chuông, xuống xe ở cửa sau. Trì Niệm quay đầu nhìn theo, rồi lại không để ý đến người đó nữa, ánh mắt rơi vào Trần Kỳ đang tựa đầu vào cửa sổ xe.
Hắn nhắm mắt ngủ, không mặc đồng phục.
Trì Niệm dời mắt về phía trước, chỉ thấy đường nét góc cạnh trên gương mặt Trần Kỳ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím, làn da rám nắng khỏe khoắn, cho thấy hắn rất thích vận động.
Trước khi Trần Kỳ tỉnh giấc, Trì Niệm vội thu hồi ánh mắt, xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ vì nhìn sách quá lâu. Lúc này, trên xe đã có thêm vài người, tất cả đều mặc đồng phục trường cấp ba.
Những người chăm chỉ học tập không chỉ có mình cô.
Trường cấp ba số 1 vốn nổi tiếng là trường học có tính cạnh tranh cao, rất nhiều người đều muốn thoát khỏi thị trấn nhỏ này, đến thành phố lớn.
Xe buýt vừa đến trường, Trì Niệm đã vội vã xuống xe. Cô cũng giống như những học sinh khác, hướng tới thành phố lớn, muốn thi đỗ một trường đại học tốt để bước ra thế giới bên ngoài.
Trì Niệm là người đầu tiên đến lớp, Trần Kỳ là người thứ hai. Cô học bài, hắn gục xuống bàn ngủ, cả hai không hề làm phiền nhau, như thể đang sống ở hai thế giới khác biệt.
Nửa tiếng sau, lớp học dần trở nên náo nhiệt, cô bạn cùng bàn và Trịnh Hiểu cũng đến.
Trịnh Hiểu chưa ăn sáng, tay trái cầm hộp sữa đậu nành, tay phải cầm quẩy và bánh bao, nói với cô bạn cùng bàn: "Trúc Trúc, sữa đậu nành một tệ, bánh bao thịt một tệ rưỡi, đưa tớ hai tệ rưỡi."
Trúc Trúc cắn một miếng bánh bao: "Biết rồi, hôm nay tớ quên mang tiền, mai trả cậu... Trì Niệm, cậu ăn sáng chưa?" Cô ấy xé một miếng bánh bao thịt, đưa cho Trì Niệm phần chưa cắn.
Trì Niệm từ chối: "Tớ ăn rồi, cảm ơn cậu."
"Ừm, vậy thôi." Trúc Trúc thu tay về, nhanh chóng ăn hết bánh bao thịt, dùng khăn giấy lau qua loa tay rồi bắt đầu tám chuyện: "Tối qua bố tớ lại bị gọi đi tăng ca."
Trịnh Hiểu uống cạn hộp sữa đậu nành: "Tăng ca thì sao? Người đi làm tăng ca là chuyện bình thường mà, bố mẹ tớ cuối tuần nào cũng tăng ca đấy."
Trúc Trúc tặc lưỡi: "Trường hợp của cậu khác tớ mà."
Bố cô ấy là cảnh sát, tăng ca rất có thể là có vụ án cần giải quyết: "Tớ có linh cảm mãnh liệt, thị trấn mình sắp có chuyện lớn xảy ra."
Trịnh Hiểu trợn mắt, đi vứt vỏ hộp sữa đậu nành: "Cậu sao không nói là sắp tận thế luôn đi? Đừng có dọa người như thế."
Trúc Trúc hừ một tiếng, bực bội nói: "Cậu toàn phá đám tớ."
Trịnh Hiểu: "Tớ chỉ nói sự thật thôi."
"Cậu..."
Trì Niệm vội lên tiếng ngăn cản hai người cãi nhau: "Lát nữa nộp bài kiểm tra toán hôm qua đấy, các cậu làm hết chưa? Chưa làm thì nhanh lên đi, các cậu biết tính thầy dạy toán mà."
Trúc Trúc biến sắc, vội vàng ngồi xuống lôi bài kiểm tra toán bị quên ra, thậm chí không kịp vứt túi nilon đựng bánh bao: "Trì Niệm, cậu vứt hộ tớ cái rác này nhé."
"Được rồi."
Trì Niệm cầm rác, đứng dậy đi vứt, thấy Trần Kỳ không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt trầm tư.
Tiết đầu tiên buổi sáng là môn tiếng Anh, nhưng vào lớp lại là chủ nhiệm lớp, thầy Lưu Minh. Thầy nghiêm túc nhìn quanh lớp, rồi nói: "Hôm nay chúng ta họp lớp đột xuất, các em trật tự."
Nghe nói không học tiếng Anh mà chuyển sang họp lớp, những học sinh không thích học thì mừng thầm.
Thầy Lưu Minh đứng trên bục giảng: "Từ nay về sau, các em về nhà phải nhắn tin báo cáo với thầy, nhớ kỹ nhé, ngày nào cũng phải báo cáo. Nếu không muốn báo cáo, các em có thể xin ở lại trường, rõ chưa?"
"Tại sao ạ?"
Một số học sinh tỏ ra bất mãn. Trước đây không có quy định này, nhiều người cảm thấy phiền phức, lỡ quên báo cáo thì chắc chắn sẽ bị thầy chủ nhiệm mắng.
Thầy Lưu Minh đập bàn.
"Trật tự! Các em có nghe nói đến thôn Bạch Sơn chưa? Hôm qua ở đó xảy ra tai nạn, một học sinh trượt chân rơi xuống nước chết đuối. Nhà trường muốn tăng cường quản lý học sinh, các em có ý kiến gì không?"
Thị trấn Nam quản lý hành chính tổng cộng mười một thôn, thôn Bạch Sơn là một trong số đó.
Không ai dám phản đối.
Trong suốt tiết học, thầy Lưu Minh chỉ nhắc nhở học sinh về những điều cần chú ý để đảm bảo an toàn. Trì Niệm không mấy để tâm, cô quen dùng giờ họp lớp để làm bài tập.
Chớp mắt đã đến giờ tan học, Trì Niệm còn chưa đến trạm xe buýt đã nghe người ta nói xe buýt tạm thời ngừng hoạt động, đúng tuyến cô thường đi.
Vậy là hôm nay cô phải đi bộ về nhà rồi.