Trì Niệm chìm vào một giấc mơ ngắn ngủi.

Trong mơ, cô trở về quá khứ, cùng Tiết Lâm học cấp ba, gặp lại Trần Kỳ, rồi theo mẹ chuyển nhà. Tình cờ thế nào, cô lại sống gần nhà hắn, thường xuyên chạm mặt.

Rồi sau đó...

Rồi sau đó, Trì Niệm tỉnh giấc, phát hiện Trần Kỳ đang định đưa cô đến phòng khám của thị trấn. Cô khẽ kéo vạt áo thun của hắn, nhỏ giọng nói: "Trần Kỳ, thả em xuống đi."

Trần Kỳ khựng lại.

Hắn cúi đầu nhìn Trì Niệm gầy nhẹ trong lòng, đầu tiên là giãn mày, rồi lại nhíu lại, tùy tiện đặt cô xuống chiếc sofa cũ kỹ ở tầng một, như thể cô là một phiền toái lớn.

Thực ra, hiện tại họ chẳng có quan hệ gì, nếu có thì cùng lắm là một mối quan hệ thể xác.

Trì Niệm nói: "Cảm ơn anh."

Trần Kỳ không hiểu sao lại thèm thuốc, móc từ trong túi ra bao thuốc lá và bật lửa, ngậm một điếu thuốc, "tách" một tiếng, bật lửa. Hắn vừa ngậm điếu thuốc vừa nói: "Thật sự không muốn đi khám bác sĩ sao?"

Trì Niệm nghe tiếng ngước nhìn, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Bệnh cũ, không cần khám."

"Tùy em, chỉ cần đừng chết ở chỗ tôi là được." Khói thuốc bay lên, che khuất đường nét sắc sảo trên khuôn mặt Trần Kỳ, thân hình cao lớn cường tráng của hắn dưới ánh đèn càng thêm rõ ràng, tràn đầy sức mạnh.

Trần Kỳ ngồi xổm xuống cửa hút thuốc, vẫn vẻ bất cần thường thấy. Hắn ngồi cách Trì Niệm trên sofa khá xa, nên khói thuốc không bay đến chỗ cô, mà tan ra ngoài, biến mất trong màn đêm.

Trì Niệm hít sâu một hơi, như thể đã hạ quyết tâm: "Trần Kỳ."

Hắn quay đầu nhìn cô.

Cô lại im lặng.

Trần Kỳ dập tắt điếu thuốc, tàn thuốc để lại một vết đen trên mặt đất, hắn đã quá chán cái tính cách chậm chạp của cô: "Có chuyện thì nói, có rắm thì xả."

Trì Niệm cất giọng, giọng nói vẫn nhỏ như mọi khi, nhưng  đủ rõ ràng để hắn nghe thấy: "Chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, anh cũng nên tìm một người bạn gái đi. Từ giờ, mỗi tháng em sẽ không đến tìm anh nữa."

Ý chính, là muốn chấm dứt mối quan hệ này.

Trần Kỳ mặt không chút biểu cảm, nhìn cô một lúc rồi nói: "Được."

Đêm đã khuya, Trì Niệm lấy lại sức liền rời khỏi nhà Trần Kỳ, bước đi rất nhanh, như thể sợ người khác thấy cô từ nhà hắn đi ra.

Về đến nhà, Trì Niệm trằn trọc cả đêm không ngủ.

Chấm dứt cũng tốt, Trì Niệm nghĩ, bọn họ cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

Sáng sớm hôm sau, Trì Niệm bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, ngồi dậy ngơ ngác một lúc, rồi xuống giường thu dọn đồ đạc, hôm nay cô còn phải về chỗ làm.

Một lát sau, Trì Niệm nhìn thấy bà nội đang ngồi ở cửa. Bà cụ ngủ sớm, dậy cũng rất sớm, cô đặt đồng hồ báo thức 5 giờ rưỡi, nhưng bà dậy sớm hơn thậm trí đã nấu xong bữa sáng, đợi cô xuống ăn.

Bà nội thấy Trì Niệm xuống liền run rẩy đứng lên, bảo cô ăn sáng xong rồi hãy đi làm.

Gió sớm ở thị trấn lùa vào sân, thổi qua người bà cụ đang đứng ở cửa, làm lay động mái tóc trắng phơ của bà. Trì Niệm nhìn mà lòng nhói lên, ngồi xuống ăn cơm: "Vâng ạ."

Bà nội bước tới ngồi đối diện Trì Niệm, gắp thức ăn bỏ vào bát cô: "Ăn nhiều một chút, con gầy quá rồi, có phải công việc bận rộn lắm không? Ta nói này, sức khỏe mới là quan trọng nhất, nếu không..."

"Con biết rồi ạ."

Bà cụ lại hỏi: "Năm nay bố mẹ con có định về ăn Tết không?"

Trì Niệm biết bà nội đang nghĩ gì.

Năm ngoái, họ đều ăn Tết ở thành phố, bố mẹ lấy đó để ép bà nội bán căn nhà ở thị trấn, chỉ có Trì Niệm về nhà.

 khi bà nội ngủ, Trì Niệm mới nhận điện thoại của bố mẹ, bị họ mắng một trận té tát. Sau khi cúp máy, cô đã cùng Trần Kỳ làm tình cả đêm trong tiếng pháo hoa nổ không ngớt.

Cơ thể hắn rất nóng, sưởi ấm cho cô trong mùa đông, ôm trọn lấy cô, không để gió lạnh xâm nhập. Lúc đó, họ đứng bên cửa sổ, trong tư thế hai cơ thể thân mật quấn quýt, cùng nhau ngắm nhìn pháo hoa như bất tận.

Trần Kỳ di chuyển phía sau Trì Niệm, cô tựa người vào cửa sổ, bị hắn xâm nhập rất sâu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play