Buổi sáng, Lị Phù vừa dụi mắt vừa mơ màng nghe thấy tiếng đàn violin văng vẳng bên tai. Không kìm được, cô ôm lấy con búp bê, lần theo âm thanh đó mà đi đến khu vực quầy bar ở tầng một.  Cô đặt tay lên cánh cửa kính, nhìn thấy một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ sát đất. Trên vai cậu là cây đàn violin, tay kia cầm vĩ đàn.  
Lị Phù khẽ đẩy cửa tạo ra một khe hở nhỏ, lặng lẽ bước vào rồi ngồi xuống bên cạnh Văn Tiêu. Cô đặt con búp bê lên bàn, sau đó nằm úp xuống, chăm chú nhìn cậu.  
Văn Tiêu chỉ thoáng khựng lại khi thấy cô, nhưng vẫn tiếp tục kéo đàn. Âm thanh như dòng nước tuôn trào, phần dạo đầu nhẹ nhàng tựa tiếng suối róc rách.  
Khi cậu kéo đến một đoạn trong bản nhạc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lị Phù bất giác nhăn lại. Cô còn nhích đầu lại gần một chút, giống như một con vật nhỏ cọ vào cậu.  
Cô cảm thấy dường như cậu không vui lắm. Nhưng tại sao lại không vui? Là vì ở nhà cô mà không vui sao?  
Văn Tiêu hạ vĩ đàn xuống, ngay lập tức, bên tai vang lên tiếng vỗ tay. Động tác của cậu hơi ngưng lại, ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt xanh thẳm của Lạc Luân.  
Không biết từ khi nào đối phương đã vào đây, lặng lẽ ngồi trên một chiếc ghế gần cửa kính nhất. Lị Phù cũng phản ứng lại, lập tức vỗ tay theo.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play