Bên tai bỗng vang lên tiếng vĩ cầm du dương, trong trẻo không phải từ trong quán này, dường như là từ một quán cà phê sát vách vọng qua.
Văn Tiêu không chắc lắm, không rõ là do cậu không nghe rõ tiếng nhạc từ bên ngoài vọng vào, hay bởi vì chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc, nên cả nhận thức với âm thanh xung quanh cũng trở nên nhạy bén hơn hẳn.
Chưa kịp để Văn Tiêu do dự quá lâu, Lạc Luân người sớm đã chú ý tới Tống Cảnh Bạch liền lên tiếng trước.
“Văn, hai người quen nhau à?”
Văn Tiêu dứt khoát quay người lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt cáo mang ý cười của Tống Cảnh Bạch. Dưới đuôi mắt ấy, nốt ruồi lệ lại như điểm xuyết đầy vừa vặn.
Cậu nghĩ, dù trên thế gian này có hàng triệu người, chỉ cần bịt kín toàn thân Tống Cảnh Bạch lại, chỉ chừa đôi mắt ấy, rồi ném cậu ta vào giữa biển người, dù ánh mắt kia không nhìn về phía mình, cậu vẫn có thể lập tức nhận ra cậu ta.
Hôm nay Tống Cảnh Bạch mặc một chiếc sơ mi đen, khoác ngoài là áo khoác trắng, trên vải còn ẩn hiện hoa văn sen bạc toát lên khí chất cao quý và điềm tĩnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT