Hai tiếng sau, cửa phòng cờ mới mở ra. Ông cụ Hoắc từ bên trong bước ra, thấy Hoắc Triển Ngôn chẳng những không rời đi mà còn vắt chéo chân ngồi trên sofa, thản nhiên nghịch điện thoại, liền hừ nhẹ một tiếng.
Rõ ràng, ông cũng không ngờ đối phương lại chịu ngoan ngoãn đợi bên ngoài suốt hai tiếng đồng hồ.
Hoắc Triển Ngôn vứt điện thoại sang một bên, lạnh lùng cười nhạt: “Cuối cùng cũng chịu ra rồi?”
Để tránh kinh động đến cha mình, hắn không nói sẽ dùng chuyên cơ riêng, mà định tự lén lút mua vé máy bay, âm thầm chuồn sang phương Tây.
Làm vậy thì đến lúc bọn họ phát hiện ra, hắn đã cùng Văn Tiêu ung dung nghỉ dưỡng bên phương Tây rồi, có muốn bắt về cũng chẳng kịp.
“Nói đi, cháu đến làm gì?”
Ông cụ Hoắc ngồi xuống chiếc ghế gỗ lê hoa bên cạnh, dù tuổi tác đã cao nhưng lưng vẫn thẳng tắp, tinh thần minh mẫn, phong thái uy nghiêm không hề suy giảm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play