Ngồi lại vào trong xe ngựa, gã phu xe vung roi giục xe chạy. Xung quanh chẳng có ai, ta liền ôm mặt, hết cười khúc khích lại cười hì hì, vừa cười vừa đỏ mặt, vừa đỏ mặt vừa giậm chân, cảm giác như cả người chìm trong mật ngọt.
Đúng lúc ta đang tự mình phát điên thì xe bỗng dừng lại. Qua rèm xe, phu xe nói: “Chưởng quầy, có người chặn đường.”
Dù sáng sớm người qua lại không nhiều, nhưng dám chặn xe ngay trên phố Huyền Vũ của hoàng thành Kim Lăng thế này, chắc chắn là đoán được hôm nay ta không mang theo dao mổ heo rồi đúng không? Ta hùng hổ vén rèm xe, phải xem thử ai to gan đến vậy.
Vừa nhìn thấy, ta liền cười—cười lạnh.
Trước xe ngựa, Trần Hoán đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta. Đúng là oan gia ngõ hẹp, hắn cứ phải tự dâng mình đến cửa. Ta liếc nhìn hai cánh tay hắn, lần trước ta ra tay vẫn còn quá nhẹ, chỉ trật khớp, lần này chi bằng đánh gãy luôn đi.
“Quả nhiên là ngươi.” Trần Hoán híp mắt nhìn ta. “Ngươi và Mạnh sư huynh…” Hắn ngập ngừng, rồi nhíu mày nói tiếp: “Hắn vậy mà lại bị ngươi mê hoặc, Trịnh Hề, là ta đã xem thường ngươi.”
Ta cười lạnh một tiếng: “Ngươi xem thường ta, ta lại từng xem trọng ngươi. Người ta thường nói, làm ăn không thành thì vẫn còn nghĩa tình, nhưng ngươi phụ ta một lần, ta đánh lại một lần, coi như huề nhau. Nếu ngươi còn chút liêm sỉ, đáng lẽ sẽ không xuất hiện trước mặt ta nữa. Thế mà bây giờ còn chặn đường ta, đúng là đồ vô liêm sỉ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT