Ánh sáng ban mai rực rỡ, toàn thân ta ê ẩm nhức mỏi. Một tay ta vô thức quờ quạng bên mép giường, muốn tìm chiếc áo vải thô quen thuộc, nhưng lại chạm vào một mảnh da thịt ấm áp, mềm mại như ngọc.
Ta bừng tỉnh, mở to mắt. Bên cạnh ta là một nam nhân, y phục xộc xệch, thân thể trần trụi lộ ra trước mắt. Nửa khuôn mặt hắn vùi trong chiếc gối mềm, những lọn tóc lòa xòa che khuất một phần gò má. Phần cằm lộ ra trắng như tuyết, làn da mịn màng, đẹp đến kinh tâm động phách.
Khi nhìn rõ khuôn mặt xa lạ ấy, tim ta như rơi xuống mười tám tầng địa ngục, bốn bề đều là tiếng than khóc thảm thiết.
Ta chợt nhớ lại đêm qua… Lúc đó ta uống rượu say mèm, trong cơn men say hừng hực, ta xách con dao chặt giò hun khói, hăng hái trèo tường xông vào Thái Học viện…
Còn chưa kịp nghĩ xem phải làm thế nào tiếp theo, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
“Mạnh sư huynh, đến giờ dậy rồi.”
Giọng nói của một thiếu niên vang lên đầy kính trọng.
“Ta mang nước đến, ta vào đây.”
Đầu óc ta trống rỗng, vô thức bật thốt lên:
“Đừng vào!”
“Mạnh sư huynh?!”
Thiếu niên bên ngoài ngạc nhiên, lập tức đẩy cửa bước vào.
Đúng lúc ấy, cổ tay ta bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt.
Đôi mắt đen nhánh, trong trẻo như lưu ly, nhìn thẳng vào ta không chút né tránh.