Vô dụng! Quá vô dụng! Ở cạnh Mạnh Vũ Lam ba ngày, tiến triển duy nhất là lúc ngủ chung nắm tay và hôn má. Còn chẳng bằng đêm đầu tiên, chí ít khi đó ta còn có dũng khí tiến tới.
Ánh sáng ban mai nhàn nhạt xuyên qua rèm xe ngựa, ta cầm góc tay nải, mở ra rồi lại buộc, buộc rồi lại mở.
Mạnh Vũ Lam vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, thản nhiên nói: “Sắp đến rồi.”
“Nhanh vậy sao?” Ta có chút ngẩn ngơ, rồi vội vàng gỡ từng nút thắt chặt chẽ trên tay nải. “Bên trong ta đã chuẩn bị cho chàng y phục, còn cắt sẵn nửa cân thịt muối. Thịt muối được bọc giấy dầu, không ăn hết cũng không lo hỏng.”
Ta đưa tay nải cho Mạnh Vũ Lam, mắt trông mong nhìn hắn. Năm ngày nữa mới được nghỉ, lần sau gặp lại phải chờ tận năm ngày sau.
Hắn nhận tay nải, nhưng không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ hoàn toàn không để tâm cũng chẳng lưu luyến.
Ta xoắn chặt ngón tay, lại cắn môi dưới, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Chàng không có gì muốn nói với ta sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play