Nói xong, Mạnh Hoan còn khiêu khích Lận Bạc Chu: “Lẽ nào phu quân không chịu được sao?”
“…” Lận Bạc Chu chẳng buồn để tâm, đầu lưỡi khẽ chạm vào răng, ánh mắt cụp xuống, không chút cảm xúc.
Mạnh Hoan lại đổi nét mặt, trông cực kỳ tủi thân: “Phu quân, không có chàng ta thật sự sống không nổi, nhớ chàng đến đau lòng.”
Giọng nói nũng nịu, quyến rũ, chẳng biết học được từ ai, nếu là người khác, Lận Bạc Chu chắc chắn đã cau mày khó chịu. Nhưng Mạnh Hoan nói những lời tủi thân thế này, vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn, lại cứ như gãi đúng chỗ ngứa trong lòng hắn, khiến hắn ngứa ngáy chịu không nổi.
Một lúc sau, Lận Bạc Chu nắm lấy tay cậu, siết chặt: “Vi phu có thể dẫn em theo, nhưng mà…”
Âm cuối kéo dài, rõ ràng phần sau mới là trọng điểm.
Mạnh Hoan đầy mong chờ nhìn hắn.
Lận Bạc Chu không hề đùa giỡn, đôi mắt tối tăm lạnh lẽo: “Nếu em không chịu nổi cuộc sống hành quân, lập tức dừng lại, nói với vi phu. Vi phu sẽ đưa em về kinh.”
Mạnh Hoan hơi nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play