Bánh màn thầu có mùi tanh đắng, hạt bột to, cắn vào như đang nhai cát, lạnh ngắt và cứng ngắc, cọ xát vào niêm mạc mềm bên trong khoang miệng.
Mà đôi môi áp sát thì lại mềm mại, nhẹ nhàng đẩy miếng bánh vào miệng hắn, ngăn không cho hắn khép môi lại, khẽ hôn một cái, đợi hắn nuốt xuống.
“Khụ...”
Sau khi nuốt xuống, Lận Bạc Chu thở ra một hơi, đôi mày đen nhíu chặt theo thói quen.
"Chàng không ăn bánh màn thầu chắc là chưa quen. Ăn vài miếng sẽ quen thôi." Mạnh Hoan nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Phải ăn đấy, chẳng biết lúc chạy nạn còn kéo dài bao lâu, không được để cơ thể xảy ra vấn đề.”
Sau khi đút xong, Mạnh Hoan nhìn kỹ sắc mặt hắn, muốn xem Lận Bạc Chu còn phản cảm không.
Không ngờ, phản ứng mong đợi lại không xuất hiện.
Lận Bạc Chu im lặng cúi mắt, môi khẽ cong lên nhợt nhạt, không nói một lời, tay đang nắm lấy tay Mạnh Hoan cũng buông lỏng ra, quay mặt sang hướng khác.
...Giận rồi sao?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT