Lận Bạc Chu ngồi đó, kiên nhẫn lau trán cho cậu, chưa thể thoát khỏi cảm giác mất rồi lại tìm được.
Hắn cứ thế ngồi bên giường suốt cả buổi chiều, không nghe bất cứ thánh chỉ hay báo cáo nào. Chỉ lặng lẽ ngồi đó, dường như thế nào cũng không đủ, thế nào cũng không thấy thỏa mãn.
Cuối cùng, thân ảnh trong chăn khẽ cử động.
Hàng mi dài của Mạnh Hoan run lên, không rõ là vì gặp ác mộng hay vì cơ thể khó chịu, đôi môi khẽ mấp máy: “Lận… Lận Bạc Chu…”
"Hửm, Hoan Hoan?" Lận Bạc Chu hơi nghiêng người, nhìn cậu.
Mạnh Hoan dường như bị sặc, lồng ngực đột nhiên chấn động mạnh, cả người đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt đen láy mở ra, nhìn thẳng vào Lận Bạc Chu.
Ánh mắt cậu vẫn còn mơ hồ, chưa thể tập trung, trong cơn mơ màng, dường như cậu lại thấy mình bị nhốt trong căn nhà kho ẩm thấp, bên ngoài là mưa bão xối xả, nước mưa theo những kẽ hở trên mái nhà rơi xuống, thấm lạnh cả người.
Nhìn rõ người trước mặt, ánh mắt Mạnh Hoan dần khôi phục lại sự tỉnh táo.
Cậu lẩm bẩm: “Phu quân…”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT