Lận Bạc Chu định cứ thế mà đi sao?
Khoảnh khắc ấy, Mạnh Hoan trợn to hai mắt.
Cậu khó tin ngẩng đầu lên, phía sau vang lên tiếng cười đầy hả hê của An Thùy: “Xem ra có đôi uyên ương sắp âm dương cách biệt rồi.”
Sắc môi Mạnh Hoan tái nhợt hơn vài phần.
Sao có thể? Lận Bạc Chu sao có thể…
Hắn sao có thể không hiểu được ẩn ý trong bức thư của mình chứ?
Lúc viết bức thư đó, An Thùy vẫn luôn dõi theo Mạnh Hoan, cậu hoàn toàn không dám lén lút nhét bất cứ thông điệp riêng nào, chỉ có thể viết về sự căm hận đối với Lận Bạc Chu. Nhưng An Thùy quá thông minh, ngay cả lý do căm hận cũng bị hắn kiểm tra chặt chẽ, không cho phép nhắc đến bất cứ chuyện gì mà người thứ ba không biết.
Thế nên, Mạnh Hoan chỉ có thể viết: “Lận Bạc Chu, ngươi hại cha ta, ta vĩnh viễn không thể tha thứ cho ngươi.”
Chuyện này triều đình ai cũng biết, An Thùy đương nhiên không nghi ngờ nên không cấm cản.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT