Trên người hắn vẫn còn đang khoác một chiếc áo khoác, đây chính là cái áo mà nàng vốn hay mặc . Rừng hoa đào như tách biệt cái nóng bức bên ngoài, ở đây mát mẻ hơn, ban đêm còn có gió thổi qua, có chút hơi lạnh.
Mà nàng lại cởi áo khoác cho hắn mặc . Vu Vấn đứng dậy, bước vài bước, nửa ngồi xổm xuống trước mặt Triệu Sáng , ngón tay vénvài lọn tóc mai rơi xuống bên trán nàng.
Xà vốn sợ lạnh, nên vòa mùa đông sẽ ngủ rất sâu , nhưng điều đó không có nghĩa là không chịu được chút lạnh nào.
Vu Vấn dù sao cũng là xà yêu tu luyện ngàn năm, nhưng lạnh lẽo đối với hắn mà nói không ảnh hưởng gì.
Đây là lần đầu tiên có người sợ hắn lạnh mà cho hắn áo khoác, hắn thấy có chút buồn cười, nhưng rồi bỗng nhiên không cười nổi nữa . chỉ cảm thấy Triệu Sáng tỏ này thật ngốc nghếch, luôn dễ dàng tin người như vậy sao.
Vu Vấn mang Triệu Sáng đến rừng hoa đào, không có ý gì khác, chỉ là muốn cho nàng chết ở một nơi xinh đẹp, coi như là tận tình tận nghĩa.
Một người có Âm Dương nhãn tay trói gà không chặt như vậy, hắn không có hắn giết nàng đoạt lấy Âm Dương nhãn, thì cũng sẽ có yêu quái khác động thèm muốn thứ này mà tranh nhau miếng mồi béo bở. nếu Đã như vậy, vì sao phải nhường lại, để cho yêu quái khác được lợi?
Yêu tôn cho hắn thời gian nửa tháng để tìm Triệu Sáng, bây giờ chỉ còn lại mười ba ngày.
Mà Hắn thì chưa từng nghĩ đến việc sẽ giao Triệu Sáng cho yêu tôn, điều hắn muốn chính ăn luôn Âm Dương nhãn của nàng, để bản thân có thể chống lại yêu tôn kẻ luôn kìm hãm hắn, trói buộc tự do của hắn.
Ngón tay thon dài của Vu Vấn lướt trên chiếc cổ mảnh khảnh của Triệu Sáng tỏ, rồi che lên đôi Âm Dương nhãn kia. Nàng không biết đang mơ thấy gì,mà lại lẩm bẩm: "Vu công tử, cảm ơn chàng..."
Bàn tay hắn khựng lại, hắn nhẹ giọng hỏi: "Cảm tạ ta điều gì? Không hận ta sao?"
Triệu Sáng chìm trong giấc mộng, mơ hồ nghe thấy giọng nói của Vu Vấn ,mí mắt nàng khẽ chuyển động, lòng bàn tay hắn chạm vào cũng cảm nhận được rõ ràng, sự cử động ấy có chút hơi ngứa.
"Cảm ơn chàng đã đưa ta đến rừng hoa đào, ta rất thích." Triệu Sáng tỏ dựa đầu vào thân cây không vững, đột nhiên gục xuống, sắp ngã xuống đất, thì một bàn tay đưa ra đỡ được.
Vu Vấn mờ mịt nhìn đôi tay của mình, muốn rút về, nhưng cuối cùng vẫn lại đặt nàng lại nằm ngay ngắn xuống đất.
Chờ một chút cũng không sao, dù sao còn lại mười ba ngày, hắn thầm nghĩ
*
Triệu Sáng ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau, mãi cho đến khi gió cuốn hương hoa đào, chui vào mũi nàng, một con bướm đậu xuống mí mắt, khẽ chạm rồi bay đi. Đôi mắt bị con bướm làm cho ngứa ngáy, Triệu Sáng tỏ đưa tay dụi nhẹ, vừa mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên đất. Đầu óc còn mơ màng, nàng chậm rãi ngồi dậy, nhìn quanh rừng đào.
Vu Vấn ngồi cách đó không xa, dựng lêm một cái giá, trên cái giá ấy xiên ba con cá, hắn đặt lên hai thanh que cố định rồi châm lửa nướng cá.
Hương cá hòa quyện với hương hoa đào bay khắp nơi. Triệu Sáng kéo vạt váy, đưa tay rũ bỏ những cành khô và cánh hoa đào dính vào, nàng ngửi mùi hương của cá , liền thấy bụng đói cồn cào: "Cá này chàng lấy từ đâu vậy?"
"Gần rừng đào có con sông." Vu Vấn chỉ một hướng, "Bắt từ đó về."
Triệu Sáng không nhịn được ôm bụng đang kêu òng ọc, giơ một ngón tay: " ta Có thể ăn một con được không?"
Vu Vấn khựng lại: "Ta không ăn cá."
Vậy những con cá này đều nướng cho nàng sao? Mắt Triệu Sáng tỏ sáng lên, gần như ngay lập tức chạy đến trước mặt hắn, hiếm khi nở một nụ cười tươi lấy lòng như vậy,"Cảm ơn Vu công tử."
Vu Vấn hạ mắt xuống, không nhìn nàng, mà xoay que gỗ, nướng cá cho đều,mùi hương từ thịt cá vô cùng thơm càng ngày càng rõ hơn. nàng ngửi mà muốn ăn ngay lập tức.
Vu Vấn đưa cho Triệu Sáng một con cá đã nướng chín: "Trước khi nửa tháng kết thúc, chúng ta sẽ ở lại rừng đào này." hắn nghĩ , Nếu nàng thích rừng đào này như thế, vậy thì trước khi chết hãy tận hưởng cho thật tốt.
Chứng tỏ mò thích hỏi nàng lại tái phát, cắn một miếng thịt cá nhỏ giọng nói đầy thắc mắc : "Vì sao vậy?"
Vu Vấn ngước mắt lên, chỉ im lặng không nói một lời.
nhận ra bản thân đã hỏi điều gì đó hắn không thích nàng liền nhỏ giọng : "Xin lỗi, chàng không cần trả lời ta cũng được" Triệu Sáng giờ đây chỉ muốn sống thật tốt, những chuyện khác đều không muốn quan tâm.
Hương hoa đào vẫn còn thoang thoảng, nhưng tiếng nói chuyện cũng không còn nữa. Triệu Sáng dù ăn cá cũng cố gắng giữ im lặng.
Vu Vấn lặng lẽ nhìn nàng ăn.
Triệu Sáng hơi ngượng ngùng khi ngồi ăn một mình, cố gắng làm không khí bớt căng thẳng: "Vu công tử, chàng có muốn thứ gì không?"
"Muốn thứ gì..." Hắn chậm rãi chớp mắt, "Ta muốn tự do, không bị yêu tôn khống chế, trở thành một con rắn tự do tự tại."
*
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa.
Triệu Sáng trong mười ba ngày này cười nhiều hơn cả mười mấy năm qua cộng lại. Nàng từ nhỏ đã sống một mình, đến giờ mới biết cảm giác có người bầu bạn hạnh phúc và thỏa mãn đến nhường nào.
Dù cho thân phận thật sự của người đó là một con xà yêu ngàn năm.
Đêm nay, Vu Vấn hỏi Triệu Sáng có muốn uống chút rượu không, nàng ngập ngừng một lát rồi nhận lấy bình rượu, ngửi ngửi, thơm nồng.
Triệu Sáng không biết uống rượu, đây là lần đầu tiên nàng uống. Uống hai ngụm đã thấy hơi say, nhưng không biết đây là rượu gì, mang theo hương ngọt ngào, khiến người ta muốn uống mãi không thôi.
Thế rồi, nàng thật sự đã say.
Nàng muốn đứng dậy, nhưng lại dẫm vào vạt váy, bước chân loạng choạng, vô thức bám lấy Vu Vấn đang ngồi, môi vô tình chạm vào gương mặt lạnh lẽo của hắn.
Sau đó, nàng ngã xuống.
Vu Vấn lại đỡ lấy nàng.
Triệu Sáng úp mặt vào lòng bàn tay hắn, làn da mịn màng cọ vào hắn. Vu Vấn để mặc nàng nằm bên chân mình, ngẩng đầu nhìn trời.
Ngày mai, nếu hắn không đưa Triệu Sáng về cho yêu tôn, yêu tôn sẽ chủ động tìm đến.
Vậy nên, đã đến lúc đoạt lấy Âm Dương nhãn của nàng, tăng cường năng lực của bản thân, sau đó giết chết yêu tôn, giành lấy tự do.
Vu Vấn giơ tay, sau mười ba ngày lại một lần nữa che đi đôi Âm Dương nhãn của Triệu Sáng .
*
Triệu Sáng ngủ rất lâu, khi tỉnh dậy, eo và lưng đau nhức, nàng theo thói quen gọi: "Vu công tử."
Giọng nói vang vọng trong rừng đào vắng lặng, không có tiếng Vu Vấn đáp lại. Triệu Sáng gọi thêm vài tiếng, cho rằng hắn đi bắt cá, riêng đi ra bờ sông tìm người, kết quả không thấy.
Vu công tử đi đâu rồi?
Triệu Sáng ôm đầu gối ngồi xuống, chuẩn bị đợi Vu Vấn trở về, nàng biết rằng hắn chưa bao giờ từ bỏ ý định đoạt lấy Âm Dương nhãn của mình.
Nếu muốn đoạt lấy Âm Dương nhãn, vậy hắn nhất định sẽ trở về. Triệu Sáng sợ chết, nhưng nếu phải chết, nàng sẽ chọn chết dưới tay Vu Vấn.
Bởi vì mười ba ngày ở rừng đào là những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời Triệu Sáng .
Dù cho người tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ cho nàng ngay từ đầu đã có mục đích.
Chờ mãi, Triệu Sáng không biết đã đợi bao lâu, vẫn không thấy Vu Vấn trở về.
Triệu Sáng thử ra khỏi rừng đào, gặp một người tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt. Hắn mắt mơ màng, cầm bầu rượu uống, thấy nàng thì lười biếng hỏi: "Là ngươi?"
Nàng không hiểu ý nghĩa lời nói của hắn: "Ta?"
Người đàn ông ném chiếc bình rượu rỗng: "Là ngươi trộm rượu ta chôn dưới gốc đào?"
Hóa ra rượu Vu Vấn đưa cho nàng uống là rượu người khác chôn, Triệu Sáng giờ mới biết, chột dạ lùi lại vài bước: "Xin lỗi, ta không biết những rượu đó là của ngài."
Người đàn ông nheo mắt nhìn Triệu Sáng tỏ, ánh mắt thờ ơ đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự hứng thú: "Ngươi lại có Âm Dương nhãn?"
Triệu Sáng quay người bỏ chạy, nàng hiểu lầm hắn cũng là những người thèm muốn Âm Dương nhãn.
Một sợi dây thừng từ phía sau đuổi theo, quấn quanh eo Triệu Sáng , khiến nàng không thể chạy được nữa.
Người đàn ông chậm rãi đến trước mặt nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cảm thán: "Người có Âm Dương nhãn mà còn sống đến tuổi này, thật hiếm thấy."
Triệu Sáng tránh ánh mắt hắn, đành phải chấp nhận số phận: "Ngài cũng vậy, ngài cũng muốn đoạt lấy Âm Dương nhãn của ta sao?"
"Không." Người đàn ông lắc đầu, thu dây thừng lại, "Ta là thần tiên trên Thiên giới, giết người tùy tiện sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt. Huống chi, ta muốn Âm Dương nhãn của ngươi làm gì?"
Thần tiên trên Thiên giới?
Triệu Sáng mừng rỡ: "Tiên nhân?"
Người đàn ông khẽ hừ một tiếng, nàng nắm chặt tay hắn như vớ được cọng rơm cuối cùng: "Tiên nhân, ngài có thể đưa ta ra ngoài không? Ta không tìm thấy đường ra, ta muốn ra ngoài tìm một người."
Hắn không đồng ý, cũng không từ chối: "Tìm người? Tìm ai?"
Triệu Sáng cắn môi dưới, muốn nói lại thôi: "Hắn không phải người, là một con xà yêu."
Người đàn ông buồn cười gõ vào trán nàng: "Chúng ta là thần tiên, không bao giờ quản chuyện nhân gian, ngươi lại muốn ta giúp ngươi tìm một con rắn yêu, trái với điều lệ Thiên giới, ta không dám."
Triệu Sáng dùng tay che trán, ấm ức nói: "Chính vì các ngài là thần tiên mà không quản chuyện nhân gian, nên những yêu quái, ác quỷ mới dám làm bậy như vậy."
"Ngươi muốn nói sao cũng được."
Người đàn ông nhún vai không quan tâm: "Thôi được, coi như ta xui xẻo, chuyện rượu, ta cũng không so đo với ngươi."
Triệu Sáng mong chờ nhìn hắn, người đàn ông dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, nhảy lên cây đào, nằm xuống ngủ, tỉnh dậy sẽ về Thiên giới.
Nhưng khi hắn tỉnh dậy, lại thấy Triệu Sáng kiên trì đứng canh dưới gốc đào.
Thật là một cô bé kiên cường .
Người đàn ông nhảy xuống, dùng quạt gõ vào trán nàng, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, sải bước dài, đi về phía bên ngoài rừng đào: "Ta chỉ đưa ngươi ra ngoài, còn lại, ta không quản."
Triệu Sáng chạy theo rất nhanh, không ngừng nói lời cảm ơn.
Đế đô phồn hoa ngày xưa giờ chỉ còn lại một mảnh hoang tàn, những vết máu bắn tung tóe trên tường tạo thành những vệt loang lổ ghê rợn, xác chết nằm la liệt khắp nơi, bốc mùi tanh tưởi.
Những người may mắn sống sót cũng chỉ còn lại vẻ mặt xám xịt, hoặc ngơ ngác ngồi yên, hoặc gào khóc thảm thiết vì người thân đã mất.
Triệu Sáng chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn. Nàng vịn vào tường, cố nén cơn buồn nôn, còn vị thần tiên kia thì vẫn đứng bên cạnh, vẻ mặt không chút gợn sóng.
"Tại sao lại như vậy?" Triệu Sáng kinh hãi.
Nàng quay đầu nhìn vị thần tiên, thấy hắn vẫn còn ở bên cạnh mình, liền lấy hết can đảm, đi về phía phủ Vu.
Nếu Vu Vấn trở về đế đô, có lẽ sẽ quay lại phủ Vu.
Mặc dù vị thần tiên kia đã nói chỉ đưa Triệu Sáng ra khỏi rừng đào, những chuyện khác không quan tâm, nhưng lúc này hắn vẫn đi theo sau, thầm nghĩ: "Ta chỉ xem thôi, sẽ không can thiệp."
Triệu Sáng vội vã chạy đến phủ Vu, chân không ngừng nghỉ, thở hồng hộc chống tay vào eo.
Vị thần tiên kia thì thong thả bước đến.
Cổng phủ Vu mở toang, xác chết của đủ loại yêu quái nằm ngổn ngang. Tại sao lại nói là đủ loại xác chết? Bởi vì đó là hình dạng nguyên hình của yêu quái sau khi chết.
Triệu Sáng nhấc váy, chạy lên bậc thềm, lao vào phủ Vu: "Vu công tử, Vu công tử, chàng có ở đây không?"
Chạy đến sân Vu Vấn ở, một xác yêu long khổng lồ chắn ngang đường đi của nàng.
Vị thần tiên kia cũng có chút kinh ngạc, trên đời này ngoài thần tiên, còn ai có thể giết được yêu long?
Một người đàn ông bò ra từ xác yêu long bị mổ bụng, đầu tóc bạc phơ, tay cầm một mảnh vảy long hộ tâm, nhìn thấy họ cũng rất bình tĩnh.
"Các ngươi cũng đến tìm bảo bối sao?"
Triệu Sáng không hiểu: "Bảo bối gì?"
Người đàn ông nheo mắt nhìn: "Đương nhiên là yêu long, bảo bối quý giá trên người yêu tôn." Con yêu long này chính là nguyên hình của yêu tôn, kẻ khống chế yêu quái.
Nàng không muốn tìm bảo bối yêu long gì cả, chỉ muốn biết Vu Vấn đang ở đâu: "Ngài có thấy một người rất đẹp trai không? À không, là một con xà yêu."
Người đàn ông bỏ vảy long hộ tâm vào túi vải: "Ồ, ta biết rồi, ngươi nói con xà yêu ngàn năm tuổi đó phải không? Chính là con xà yêu đã giết yêu long."
Triệu Sáng kích động nói: "Đúng là hắn, hắn ở đâu, ngài có biết không?"
"Đi rồi." Người đàn ông dùng tay áo lau vết máu dính trên tay, tâm trạng khá tốt, sẵn lòng nói thêm vài câu, "Sau khi giết yêu long thì đi rồi, cô bé quen hắn sao?"
Nàng mừng đến phát khóc.
Vu công tử không chết, chỉ là sau khi giết yêu long thì đi rồi, cuối cùng hắn cũng giành được tự do mà hắn hằng mong ước, Triệu Sáng mừng cho hắn.
Vị thần tiên kia có chút khó chịu nhìn những giọt nước mắt trên mặt Triệu Sáng: "Khóc cái gì?"
Nàng lau nước mắt: "Ta vui."
Họ đều từng bị số phận trói buộc, không ai có thể cứu họ, nhưng Vu Vấn đã thành công thay đổi số phận của mình, Triệu Sáng dường như cũng nhìn thấy một tia hy vọng cho chính mình.
Vị thần tiên bật cười: "Hắn bỏ rơi ngươi, một mình chạy trốn, ngươi vui sao?"
Nàng bĩu môi: "Chúng ta không phải loại quan hệ như ngươi nghĩ, ngươi không hiểu đâu, hắn không bỏ rơi ta, hắn chỉ đang đi tìm tự do thôi."
Cô nàng này thật đơn thuần.
Nụ cười của vị thần tiên dần tắt, hắn nhớ lại khi vừa xuống trần gian, đi qua hang động ẩn mình trong rừng đào, thấy con hắc xà hơi thở đã cạn kiệt.
Yêu long đâu dễ giết đến vậy, không biết hắc xà đã dùng cách gì, mới có thể miễn cưỡng cùng yêu long đồng quy vu tận, còn cố gắng rời khỏi đế đô, cô độc chết trong rừng đào.