Vu Vấn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như ban đầu, đối mặt với yêu tôn: "Yêu tôn, ngài muốn ta đi điều tra sao?"

Yêu tôn im lặng một lúc lâu, rồi vỗ tay cười: "Vu Vấn, ngươi hiểu ta nhất. Vậy thì giao cho ngươi đi điều tra, cho ngươi  thời gian nửa tháng, ngươi thấy thế nào?"

Vu Vấn nhận lệnh, yêu tôn cho hắn lui xuống.

Nửa tháng không phải là thời gian dài, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có thể lấy cái chết tạ tội. Đây là quy tắc mà yêu tôn đã đặt ra cho bọn họ.

Mệnh lệnh không thể trái, bất kể là ai.

Hai nha hoàn đứng canh trong phòng nhìn nhau, Vu Vấn ở phủ Vu được tôn xưng là công tử, kỳ thực cũng giống như các nàng, chỉ là yêu quái bị yêu tôn sai khiến.

Nhưng yêu quái cũng có tôn ti, Vu Vấn là đại yêu, từ trước đến nay rất được yêu tôn trọng dụng, vì vậy mới có được danh xưng công tử, các nàng đối với hắn cũng vô cùng kính trọng, không dám đắc tội.

Hiện giờ lại có biến chuyển, các nàng nhận thấy yêu tôn bắt đầu bất mãn với Vu Vấn.

Kỳ thực, cũng có dấu vết để lại. Vu Vấn không giống các nàng, hắn luôn muốn thoát khỏi sự khống chế của yêu tôn, khao khát tự do.

Nhưng nói thì dễ hơn làm, mạng sống của yêu quái đều nằm trong tay yêu tôn.

Trước kia cũng không phải chưa từng có yêu quái muốn tự lập môn hộ, nhưng chỉ cần bị phát hiện có ý phản loạn, phần lớn đều chết dưới yêu lực cường đại của yêu tôn.

  •  

Triệu Sáng nghe theo lời Vu Vấn, ở lại trong phòng. Nàng hiện tại không thể tin tưởng ai, nỗi sợ hãi cái chết ngày càng lớn.

Tối qua, Triệu Sáng  gần như không ngủ, sau khi nhìn Vu Vấn rời đi, nàng dựa vào giường suy nghĩ, bất giác ngủ thiếp đi.

Trong mơ, nàng bị một con yêu quái hung tợn xé xác, nuốt chửng, không thể kháng cự.

"Tâm sinh tướng, mộng do tâm tạo", Triệu Sáng tỏ những năm qua sống trong lo lắng đề phòng, cẩn thận che giấu, luôn sợ hãi bị phát hiện mình có Âm Dương nhãn.

Không ngờ, nàng vẫn bị phát hiện.

Triệu Sáng  tỉnh dậy khi trời đã tối, từ từ mở mắt, thấy một người ngồi đối diện. Hắn tay trái cầm đèn, tay phải cầm chén, nước trà rót vào chén, phát ra tiếng kêu thanh thúy.

Vu Vấn, dù không nhìn nàng, nhưng vẫn phát giác ra Triệu Sáng đã tỉnh: "ngươi tỉnh rồi."

Cửa phòng và cửa sổ vẫn đóng kín, dường như sợ người khác phát hiện nàng ở bên trong. Triệu Sáng  đầy bụng nghi hoặc, một ý nghĩ thôi thúc trào dâng, nàng rất muốn hỏi thẳng Vu Vấn, nhưng lại do dự.

Hắn nhấp một ngụm trà, như thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nhẹ giọng nói: "Người trong phủ Vu đều là yêu quái biến thành, ta cũng chỉ là một trong số đó."

Triệu Sáng sợ hãi, nhưng đầu óc lại lóe lên một tia sáng.

Nàng lập tức hiểu ra vì sao Vu Vấn muốn giữ mình trong phòng, bởi vì nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất: "Bọn họ cũng muốn có được Âm Dương nhãn của ta?"

Vu Vấn gật đầu.

Triệu Sáng  cảm thấy tuyệt vọng, nàng muốn nắm lấy một cọng rơm cứu mạng, vội vàng nắm chặt tay hắn: "ngươi, ngươi có phải sẽ... đưa ta cho bọn họ không?"

Người có Âm Dương nhãn quá hiếm, hiếm đến mức hàng ngàn vạn năm qua chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Yêu tôn tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được một người, muốn dùng Âm Dương nhãn để trợ giúp tu luyện, sao có thể buông tay?

Mà Vu Vấn lại muốn tranh đoạt với yêu tôn.

Có một điều hắn không nói thẳng với Triệu Sáng , đó là người có Âm Dương nhãn, nếu bị cướp đi, kết cục không chỉ là mù lòa đơn thuần, mà còn là cái chết.

Bàn tay thiếu nữ mềm mại, lấm tấm mồ hôi, nắm chặt lấy Vu Vấn, hắn hiểu rằng nàng bất đắc dĩ đặt hết hy vọng vào hắn, dù đêm qua hắn vừa chiếm đoạt thân thể nàng.

Vu Vấn nhìn thấy trong mắt Triệu Sáng  khát vọng sống sót mãnh liệt.

Giống như hắn khao khát tự do.

Vu Vấn rút tay ra, mỉm cười ôn hòa: "Ta sẽ không giao cô cho yêu tôn, càng không để hắn có được Âm Dương nhãn ."

Triệu Sáng  xúc động, vành mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào ra. Hắn dùng ngón tay chạm nhẹ khóe mắt nàng, vuốt nhẹ theo đuôi mắt: "Khóc là thứ vô dụng nhất trên đời."

"Ta biết." Triệu Sáng  kìm nén nước mắt, rồi đưa tay lau khóe mắt.

Vu Vấn mặt không đổi sắc, không chạm vào nàng nữa: "Người mà ngươi gặp hôm qua, lão phu nhân phủ Vu, chính là yêu tôn. Hắn vừa tìm ta là để tìm nàng."

Triệu Sáng  cứng đờ.

Hắn thản nhiên nói: "Yêu tôn cho ta thời gian nửa tháng, ra lệnh  ta phải tìm được cô."

Nàng suýt chút nữa quên mất hô hấp, ngón tay run rẩy: "Nhưng công tử nói sẽ không giao ta cho yêu tôn, cũng sẽ không để hắn có được Âm Dương nhãn của ta."

Vu Vấn thấy Triệu Sáng  dường như sắp khóc, thở dài bất lực: "Không sai, ta chỉ thuật lại lời yêu tôn nói thôi, cô sợ cái gì?"

Triệu Sáng bất an hỏi: "Vậy ta có thể tiếp tục ở lại đây không?"

Vu Vấn không trả lời, mà cười hỏi: "ngươi không sợ ta lật lọng, đoạt lấy Âm Dương nhãn  sao?"

Nàng nhìn hắn: "ngươi sẽ làm vậy sao?"

Triệu Sáng  lo lắng ném câu hỏi ngược lại cho Vu Vấn, hắn nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của nàng, nhưng không vạch trần: "Tạm thời sẽ không, sau này thì không chắc."

Có được lời hứa "tạm thời sẽ không" cũng đủ để Triệu Sáng  yên lòng.

Đến giờ tu luyện, Vu Vấn biến trở lại hình rắn, thân hình khổng lồ chiếm gần hết căn phòng, đuôi rắn uốn lượn. Triệu Sáng  vội vàng leo lên giường, trong lòng sợ hãi loài rắn.

Vu Vấn tu luyện bao lâu, Triệu Sáng  nhìn bấy lâu, nàng tin tưởng hắn, nhưng không hoàn toàn tin tưởng.

Triệu Sáng  ép mình không được ngủ gật, đầu va vào thành giường, muốn kêu đau nhưng lại kìm nén.

Một canh giờ sau, tiếng bước chân và tiếng nói vang lên bên ngoài: "Công tử."

Vu Vấn đang chìm trong tu luyện, mắt rắn nhắm chặt. Triệu Sáng nhìn hắn, rồi nhìn ra cửa phòng, lo lắng người bên ngoài không nhận được phản hồi sẽ đẩy cửa vào.

Nỗi lo lắng của nàng thành sự thật, nha hoàn gọi vài tiếng rồi đẩy cửa bước vào.

Triệu Sáng hành động trước cả suy nghĩ, nàng vội vàng chui vào giữa những vòng đuôi rắn xếp chồng lên nhau. Vừa lúc nàng chui vào, mắt hắn mở ra, thoáng ngạc nhiên.

Vì hình rắn quá lớn, phòng không còn chỗ trống, nha hoàn bước vài bước rồi dừng lại.

Các nàng đứng tại chỗ, vẫn cúi chào: "Công tử, yêu tôn sợ ngài đói, sai chúng tôi mang đồ ăn đến."

Vu Vấn giữ nguyên hình rắn, lạnh lùng nhìn thứ họ mang đến. Trên đó phủ tấm vải đỏ, không nhìn rõ là gì. Triệu Sáng  nhìn qua khe hở, cũng không thấy gì.

Tấm vải đỏ bị gió thổi bay, lộ ra mấy con rắn nhỏ bị mổ bụng, máu đọng lại bên cạnh đĩa, tỏa ra mùi tanh hôi thối rữa, khiến người ta buồn nôn.

Triệu Sáng bỗng thấy ruột gan cồn cào, cảm giác có thứ gì sắp trực trào, nàng đưa tay lên bịt miệng , kìm nén cảm giác khó chịu.

Vu Vấn mặt không đổi sắc, ý bảo nha hoàn đặt mâm xuống rồi có thể đi: "Các ngươi trở về nói lời cảm tạ với yêu tôn, Vu Vấn không dám quên sự quan tâm của ngài, tất cả đều ghi nhớ trong lòng."

Hai nha hoàn liếc nhau, chậm rãi lui ra.

Cửa phòng cũng bị đóng lại, Vu Vấn biến trở lại hình người, cầm lấy mâm, chạm vào những con rắn nhỏ đã cứng đờ.

Triệu Sáng không dám nhìn thẳng: "Chàng..."

"Đây là hắn cảnh cáo ta." Vu Vấn rũ mắt, gắp một con rắn nhỏ, cười khẽ, "Cảnh cáo ta đừng làm càn, cảnh cáo ta nếu không tìm được cô, đây sẽ là kết cục của ta."

Nàng do dự muốn nói gì đó, hắn lại nói: "Nhưng ta trước sau không muốn làm theo ý hắn."

Triệu Sáng  nắm chặt tay, vừa sợ vừa hận yêu tôn trong miệng Vu Vấn, theo bản năng hỏi: "Nếu vậy  công tử sẽ chết sao?"

Vu Vấn dường như không ngờ nàng sẽ hỏi câu này: "Sẽ chết sao? Ta cũng không biết, có lẽ có, có lẽ không. cô lo lắng nếu ta chết, sẽ không ai bảo vệ  cô khỏi yêu tôn đúng không?"

"ngươi yên tâm, dù ta có chết, cũng sẽ không để hắn đạt được mục đích."

Hắn vô cùng chán ghét yêu tôn, làm sao có thể để đối phương toại nguyện, đương nhiên là phải  gây khó dễ.

: "Nếu ta ăn Âm Dương nhãn , có lẽ ta có thể đánh bại yêu tôn."

Triệu Sáng  lập tức không dám nói gì nữa.

Vu Vấn nhìn dáng vẻ sợ hãi của nàng, buồn cười nhướng mày: "Lại sợ ta rồi sao?"

Triệu Sáng  im lặng.

Vu Vấn đặt mâm xuống, đi đến cửa sổ, một tay đẩy một cánh cửa sổ, nàng sợ hãi trốn sau rèm, như một con mèo con, chó con bị hoảng sợ.

Hắn quay đầu nhìn Triệu Sáng : "Lại đây."

Nàng không đoán được Vu Vấn muốn làm gì tiếp theo, cố gắng chậm rãi bước ra khỏi rèm, như một con ốc sên bò đến bên cạnh hắn: "Nếu bị người khác thấy thì sao? Đặc biệt là yêu tôn."

Vu Vấn giữ chặt cổ tay Triệu Sáng , bắt nàng đứng trước mình, nhìn thẳng ra cảnh sắc ngoài cửa sổ: "Yêu tôn sẽ không đến đây, còn những người khác... nếu bọn họ thấy thì giết chết không phải là xong sao."

Triệu Sáng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sân vườn sạch sẽ gọn gàng, ngày hôm qua nàng vừa xông vào.

Chỉ sau một đêm, mọi thứ thay đổi.

Chim chóc trong sân tự do bay lượn hoặc bò trườn, cành cây cũng vươn ra khỏi tường rào, tìm kiếm ánh sáng.

Vu Vấn không để nàng nhìn lâu, đóng cửa sổ lại: "Ngày mai, ta muốn tạm thời rời khỏi đây, ngươi hãy đi cùng ta."

Triệu Sáng  rụt người lại: "Đi đâu?"

"Chờ đến nơi, ngươi sẽ biết." Vu Vấn trở lại giường ngồi thiền, để nàng một mình đứng bên cửa sổ đóng kín.

Vu Vấn ngồi thiền trên giường, Triệu Sáng ngượng ngùng bước tới, định ngồi xuống bên bàn.

Mái tóc dài của thiếu nữ chấm eo, mặc chiếc váy trăm chim Vu Vấn đưa cho buổi sáng, đầu gối khép lại, vạt váy rủ xuống che phủ đôi giày cũ kỹ.

Triệu Sáng  chống khuỷu tay lên bàn, tay tùy ý buông thõng, trên đó còn vết nắm, làn da trắng nõn càng thêm nổi bật.

Vu Vấn không biết từ lúc nào đã mở mắt, nhìn nàng vài lần.

Tối qua, hắn quả thực có hơi thô bạo.

***

Hai ngày sau, Triệu Sáng  rời khỏi phủ Vu mà không bị phát hiện, cùng Vu Vấn tiến vào rừng đào. Hắn nói với nàng, đây là khu rừng đào được tỉ mỉ chăm sóc bằng tiên lực, nên bốn mùa hoa nở không tàn.

Triệu Sáng  tuổi không lớn, ở kinh thành, tuổi này đáng lẽ còn được cha mẹ cưng chiều,yêu thương, bảo vệ , chứ không phải một mình lẻ loi tìm cách sinh tồn.

Sâu trong lòng nàng luôn mơ ước những điều tốt đẹp, muốn tạm quên đi những lo âu thường ngày..

Vu Vấn đứng dưới gốc đào, nhìn Triệu Sáng tỏ.

Hoa đào bay lượn khắp trời, nàng mặc chiếc váy trăm chim , từ từ bước về phía hắn, ngượng ngùng đỏ mặt: "Vu công tử, từ nay ta gọi chàng là Vu công tử, được không?"

Tâm  tư  thiếu nữ rất đơn giản, chỉ cần người khác đối xử với nàng dịu dàng một chút, nàng sẽ xem người đó là một người tốt, nhưng hắn không phải người tốt, mà chỉ là một con xà yêu ích kỷ, từng ép buộc nàng.

Vu Vấn quay mặt đi, nhìn về phía những cây đào xa xăm: "Tùy nàng."

Triệu Sáng đã ở bên hắn mấy ngày, bạo dạn hơn, hỏi câu hỏi tương tự như trước: "Vu công tử, ta vẫn muốn biết, vì sao chàng đưa tôi đến đây?"

"Sao nào?" Hắn cười, "Vẫn sợ ta cướp Âm Dương nhãn của nàng sao?"

Triệu Sáng phủ nhận: "Không phải, ta chỉ muốn hỏi thôi, chàng đừng hiểu lầm. Nếu Vu công tử không muốn nói thì cũng không sao."

Vu Vấn im lặng, đào hũ rượu chôn dưới gốc đào, mở nắp, ngửa đầu uống mấy ngụm, rượu tràn ra ướt cổ áo, rồi ngồi bệt xuống đất.

Triệu Sáng  đứng bên cạnh, cho đến khi hắn uống đến say , bình rượu đổ nghiêng ngả xuống đất.

Nàng nhẹ nhàng cúi xuống, đưa tay dựng thẳng bình rượu  lên , rồi dùng tay áo cẩn thận lau bùn đất dính trên tay Vu Vấn.

Trờ lúc này tối, Triệu Sáng  không dám chạy lung tung, sợ phải gặp mấy thứ quái dị kia, nên chỉ đành  dựa vào một gốc đào nghỉ ngơi. Chờ Vu Vấn tỉnh lại. Nhưng chờ một hồi nàng lại ngủ thiếp đi

Sau khi nàng ngủ say, Vu Vấn bỗng mở mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play