*
Phi mã vẫn tiếp tục lao đi. Các kỵ sĩ nghĩ rằng bọn họ không nghe thấy, liền điều khiển sư thứu tiến lên chặn lại: “Thật xin lỗi, xin dừng lại một chút, chúng tôi cần kiểm tra...”
A Tư Mạn lập tức hạ quyết định: “Xông lên!”
Xe bay bất ngờ tăng tốc. Sư thứu bị va phải đến mức thương cánh, suýt chút nữa rơi khỏi không trung. Kỵ sĩ kinh hãi quát to: “Đứng lại!”
Lúc này ai nhìn cũng hiểu, chiếc xe này có vấn đề. Elvis lập tức ra tay, một luồng quang mang phóng thẳng về phía xe ngựa.
Dây leo sinh trưởng cực nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã kết thành một tấm khiên gỗ vững chắc, chắn phía sau xe.
Thân xe rung mạnh, thân thể Nguy Dã lảo đảo, được một cánh tay duỗi tới đỡ lấy — là Ám Tinh Linh Vương.
A Tư Mạn một tay đặt sau gáy cậu, cúi đầu nhìn cậu cười nói: “Giờ thì hắn nhằm vào ngươi rồi.”
Ánh mắt như đang nói: Chuyện này là do ngươi tự chuốc lấy, không phải sao?
Nguy Dã mím môi: “Hắn không biết ta ở trong xe.”
A Tư Mạn khẽ cười khinh một tiếng, vừa định mở miệng thì phía đối diện, một người đàn ông đã vươn tay định kéo Nguy Dã đi, giọng không vui:
“Ôm đủ rồi chứ?”
A Tư Mạn ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, địch ý của bán thú nhân thiếu kiên nhẫn kia lộ rõ, hắn từ từ buông tay, người trong lòng đã bị đoạt mất.
Quả nhiên là giống loài tính chiếm hữu cao, thích bảo vệ lãnh thổ. A Tư Mạn thầm nghĩ, cũng chẳng mấy để tâm.
Chiếc xe rung lắc càng lúc càng dữ dội. Phi mã vì hoảng loạn mà dần mất kiểm soát, Nặc Đức không cách nào điều khiển được nữa. Phía sau, người của giáo đình đã cưỡi sư thứu đuổi sát đến.
Nặc Đức lo lắng hét lên: “Vương, phải làm sao bây giờ?!”
A Tư Mạn dứt khoát đáp: “Nhảy xuống!”
Bọn họ đang bay ngay trên không trung của Hỗn Độn Vực Sâu. Dưới chân là một con cự xà màu đen uốn lượn nuốt chửng đất liền, mặt đất bị thần minh ngã xuống đánh vỡ thành một khe rãnh sâu thăm thẳm không thấy đáy.
Xe rung dữ dội. Eugene vòng tay ôm chặt eo Nguy Dã, vững vàng bước về phía cửa xe. Nhưng ngay khi vừa vén màn xe, một luồng khí cực mạnh từ dưới chân đột ngột bốc lên!
Từ vực sâu tuôn trào lên cơn lũ dữ dội như bão tố, trước mắt bọn họ bỗng chìm vào một mảnh đen kịt, nguyên tố bóng tối dày đặc như mây đen cuồn cuộn.
Không kịp tránh né, các kỵ sĩ ánh sáng bị luồng nguyên tố bóng tối đánh trúng, gào thét như bị xé nát thân thể, từng người từng người rơi xuống từ trên sư thứu.
Nguyên tố triều đang bạo phát!
Cùng lúc đó, phía chân trời xa xa chợt lóe lên ánh sáng — Giáo Hoàng đang đứng lơ lửng giữa không trung, bắt đầu thi pháp để ngăn chặn trận bạo động này.
Trong tay hắn là Thần Khí mà thần điện đã cung phụng suốt ngàn năm — quyền trượng Quang Minh, di vật của Thần còn lưu lại nơi thế gian.
Theo tiếng ngâm xướng chú ngữ phức tạp và dài dòng phát ra từ miệng Giáo Hoàng, quyền trượng càng lúc càng phát ra quang mang mãnh liệt, tựa như mặt trời rực rỡ mọc lên giữa bóng đêm. Luồng ánh sáng bị nén đột ngột bùng nổ, quét tan bóng tối bao trùm trong phạm vi mấy dặm.
Ma lực vận hành thuận lợi, nhưng trong lòng Giáo Hoàng lại tràn ngập lo lắng — chỉ bởi vì khi nguyên tố triều bạo phát, Elvis lại không đứng phía sau hắn.
Thanh tẩy được một khu vực, Giáo Hoàng vừa cảnh giác vừa tìm kiếm, nhưng thân ảnh màu trắng ấy đã sớm không rõ sống chết.
*
Elvis tỉnh lại trên nền đất dưới vực sâu. Cơn đau đớn lan khắp toàn thân, may mắn là trên người hắn mang theo đạo cụ ma pháp phòng ngự cao cấp, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra bảo vệ hắn, đồng thời ngăn chặn sự ăn mòn từ nguyên tố bóng tối.
Hắn nén đau đứng dậy, tự niệm một phép trị liệu, sau khi khôi phục đôi chút, không xa lại phát hiện một thi thể kỵ sĩ.
Elvis nhíu chặt mày, cẩn thận thu thập di thể của người đó, rồi vội vã bước nhanh về hướng mà hắn nhớ được.
Trước khi rơi xuống, hắn đã nhìn thấy… bóng dáng của một tử linh pháp sư.
Ánh sáng âm u như sương mù bao phủ tầm mắt, ở nơi này hành tẩu dễ dàng đánh mất cảm giác về thời gian. Một người cô độc đặc biệt dễ sa vào hoảng loạn và mất đi lý trí.
Nhưng tâm trí Elvis kiên định, trong lòng lại có mục tiêu rõ ràng để bám víu, nên từng bước vững vàng mà tiến lên phía trước.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, không rõ đã bao lâu, áp lực xung quanh đột nhiên tăng lên rõ rệt, cơ thể hắn bắt đầu trở nên nặng nề. Một tia hoảng sợ lướt qua trong lòng — hắn chợt nhớ đến truyền thuyết về vị Hắc Ám Thần từng rơi xuống nơi này, có lẽ nguyên tố triều bạo phát cũng vì nguyên do đó.
Chẳng lẽ hắn đang đến gần một thứ gì đó dị thường?
Nghi ngờ khiến bước chân hắn càng nhanh hơn. Khi thấy được bóng dáng của Nguy Dã, Elvis định lao tới, nhưng đột nhiên khựng lại, trán đau nhói như bị ai đó đánh mạnh.
Chớp mắt, trong đầu hắn loang loáng đầy ảo ảnh, tựa như kính vạn hoa xoay vòng không ngừng, những ký ức đã qua lần lượt lướt nhanh trước mắt.
Một lực lượng vô hình ăn mòn lớp bảo vệ quanh người hắn, đồng thời xâm nhập thẳng vào linh hồn, mí mắt hắn trở nên ngày càng nặng.
Khi sắp mất đi toàn bộ lý trí, từ trong cơ thể Elvis bỗng nhiên phát ra quang diễm chói lòa, đốt cháy sạch sẽ không khí xung quanh.
Hắn nửa quỳ trên mặt đất, thở dốc kịch liệt — nơi này có một loại sức mạnh bóng tối suýt nữa khiến hắn rơi vào ảo cảnh.
Elvis là người sở hữu thân thể quang minh thánh khiết bẩm sinh, tâm cảnh lại thuần tịnh viên mãn, không có kẽ hở, vì thế rất nhanh đã thoát ra được.
Nhưng Nguy Dã thì không được như vậy.
Không màng tiết kiệm ma lực, Elvis dùng một thuật chiếu sáng cỡ lớn bao phủ lấy cậu. Áo đen pháp sư đang nhắm mắt, tựa vào vách đá, quanh người bị nguyên tố hắc ám nồng đậm bao phủ, tựa như bị một lớp kén dày đặc trói buộc.
Hàng mi dài khẽ run lên bất an, trán phủ một lớp mồ hôi óng ánh, đôi mi nhíu chặt, như đang chìm sâu trong một cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
Elvis nhớ lại — chưa từng có ai sống sót rời khỏi Hỗn Độn Vực Sâu, ngay cả Giáo Hoàng cũng không dám mạo hiểm xuống đây điều tra. Trong lòng hắn hoảng loạn, lập tức vươn tay về phía Nguy Dã.
Khoảnh khắc chạm vào, ánh mắt chợt tối sầm — ý thức hắn bị cuốn vào!
Bóng tối bị xé rách, cảnh tượng trước mắt biến thành một khu rừng rậm.
Đại địa bị tuyết trắng phủ kín, một màu sương trắng giăng đầy. Hắn ngạc nhiên phát hiện chỉ có mình đứng ở nơi này, nhưng lại không cảm nhận được chút giá lạnh nào.
Simon đâu?
Đang tìm kiếm, tầm mắt hắn xuất hiện một bóng người — một phụ nữ trung niên bước đi loạng choạng trong tuyết, tay ôm một đứa bé được quấn trong tã.
Bà ta đi đến rìa rừng, đặt đứa trẻ xuống mặt đất. Ánh mắt bà ta nhìn đứa bé đầy mâu thuẫn — vừa sợ hãi, chán ghét, lại có chút không nỡ. Rồi bà cúi người nhặt lên một tảng đá lớn.
“Đừng trách ta… Ai bảo ngươi mang dòng máu tội lỗi này, tương lai nhất định sẽ trở thành ác ma…”
Bà ta lẩm bẩm, như đang tự trấn an mình, rồi giơ cao tảng đá, hướng về phía đứa trẻ.
Ngay khoảnh khắc ấy, Elvis thấy rõ gương mặt đứa trẻ — đôi mắt xanh lam quen thuộc khiến tim hắn chấn động, bật thốt: “Không được!”
Hắn lao tới ngăn cản, nhưng cánh tay lại xuyên thẳng qua thân thể người phụ nữ.
Elvis sững sờ, lập tức nhận ra nơi này chỉ là một ảo cảnh — hắn đang chứng kiến quá khứ của Simon.
Người phụ nữ rốt cuộc vẫn không thể ra tay, run rẩy thả hòn đá xuống, miệng lẩm bẩm: “Thôi vậy, để mày ở lại chốn này cũng chẳng sống nổi…”
Bà ta vội vã bỏ chạy, chỉ để lại đứa trẻ nằm khóc thút thít trên nền tuyết trắng. Tiếng khóc non nớt làm tim Elvis nhói lên, dù lý trí hiểu rõ đây là ảo cảnh, hắn vẫn không kiềm được ý muốn ôm lấy đứa trẻ đáng thương đó.
Thì ra, chỉ vì bị phát hiện mang tố chất hắc ám ma pháp, mà đến cả một đứa trẻ nhỏ bé cũng bị ruồng bỏ.
Elvis nhíu mày. Khi đó cậu bé chỉ là một đứa trẻ chẳng biết gì, nếu được dạy dỗ tử tế, không bị dẫn vào hắc ma pháp, sao lại trở thành tử linh pháp sư?
May thay, tiếng khóc dần nhỏ lại, nơi xa xuất hiện một ông lão mặc áo choàng đen. Ông cười lớn, nhặt đứa bé lên mang đi.
Hình ảnh chuyển cảnh, Elvis thấy một Simon lớn hơn đôi chút. Cậu cùng ông lão sống trong một khu rừng sâu hẻo lánh, học tử linh ma pháp. Thiên tư của cậu cực kỳ xuất chúng, thường được lão sư khen ngợi. Mỗi khi như vậy, khuôn mặt non nớt ấy sẽ nở nụ cười trong veo, đôi mắt xanh nhạt như hồ nước lay động ánh sáng hồn nhiên.
Elvis không kìm được cũng mỉm cười theo. Nhìn cậu bé từng bước lớn lên, hắn dần cảm thấy như thể chính mình đang ở bên cạnh làm bạn với cậu suốt chặng đường ấy.
Trong khu rừng chỉ có hai thầy trò, lão sư không cho phép cậu rời khỏi, nhưng đến ngày nhặt được cậu tròn năm, ông đã tặng cho cậu một con quạ đen làm bạn.
Điều khiến Elvis kinh ngạc, là hắn lại có thể cảm nhận được sự dịu dàng, từ một tử linh pháp sư.
Song, lão nhân ấy lại có tính khí rất cổ quái — khi thì hiền từ như cha mẹ, lúc lại nổi giận như cuồng phong. Khi cậu bé lần đầu tò mò về thế giới bên ngoài, ông đã lạnh lùng rót những lời cay nghiệt:
“Loại người như ngươi chỉ nên sống trong bóng tối. Bước ra ngoài chỉ để làm con chuột bị người đời săn lùng.”
“Gia đình vứt bỏ ngươi. Ngươi, giống ta, chỉ là một con rệp không ai cần.”
Thiếu niên ngơ ngác lắng nghe, lặng lẽ rơi nước mắt. Ngược lại, chính ông lão nói đến nghẹn ngào, rồi bật khóc.
Trước mặt lão sư, cậu không nói một lời. Sau đó một mình ngồi dưới tàng cây, nước mắt rơi lặng lẽ, nhỏ từng giọt qua chiếc cằm nhọn, chạm đất không một tiếng động.
Elvis giơ tay, muốn lau đi những giọt nước mắt ấy, nhưng vẫn không thể chạm tới.
Đúng lúc đó, một nhóm thám hiểm tình cờ đi ngang qua. Thiếu niên rốt cuộc không nhịn được, lén lút bám theo, định dùng đá quý quý giá để nói chuyện với họ. Nhưng viên đá bị cướp mất, thân thể gầy gò bị đạp xuống đất, mấy tên đó còn hả hê bàn nhau mang cậu đến Giáo Đình để lĩnh thưởng.
Elvis bất chợt cảm thấy, những kẻ được gọi là “người chính nghĩa” ấy mới thật đáng hận.
May thay lão nhân đến kịp, giết sạch bọn họ. Lần này ông không trách cứ gì cậu, chỉ lẳng lặng dẫn cậu trở về. Thiếu niên lặng lẽ đi sau, khuôn mặt vương máu, thần sắc trống rỗng.
Từ đó, cậu ngày càng ít nói, dốc lòng vùi mình vào ma pháp. Trái tim Elvis như bị đè ép bởi một tảng đá lớn — lần đầu tiên hắn phải đối mặt trực diện với điều mà từ nhỏ đến lớn mình tin tưởng:
— Liệu các pháp sư hắc ám thực sự đáng chết?
Đang suy nghĩ dở, hình ảnh lại chuyển. Trước mặt thiếu niên là thi thể con quạ đen Martin. Không chút do dự, cậu triệu hồi nó thành vong linh ma sủng tiếp tục bầu bạn.
Nhưng nếu một con vật có thể giữ lại, thì một con người sắp chết như lão sư lại không thể.
Lão nhân kiên quyết từ chối lời đề nghị của cậu, “Ta không muốn lại trở thành tử linh không thể gặp ánh sáng. Cả đời ta đã là một bi kịch rồi.”
Ông nói ngày một yếu, ánh sáng trong mắt dần tắt: “Ta muốn rời khỏi cái thế giới khốn kiếp này, cái thân xác bị người đời khinh bỉ này…”
Elvis đau lòng nhìn cậu, nghĩ rằng Simon sẽ đau khổ, sẽ trở nên cô độc vì mất đi người quan trọng nhất. Nhưng Nguy Dã lại bình thản nhìn người sư phụ hấp hối, đột nhiên nói rõ ràng:
“Không.”
“Dù người là tử linh pháp sư, cũng không đáng chết, càng không nên bị phỉ nhổ. Ta thích người.”
Đôi mắt đục ngầu của ông già nhìn cậu, ánh lên sự vui mừng: “Đứa trẻ ngoan… Nhưng người ngoài sẽ không nghĩ như ngươi đâu. Ngươi chưa từng bước ra khỏi thế giới này, về sau…”
Ông định dạy cho cậu điều cuối cùng, không ngờ kẻ ít nói xưa nay như Nguy Dã lại lắc đầu:
“Bọn họ không có quyền quyết định ta nên sống hay chết, có tội hay vô tội.”
“Ám và quang đều là nguyên tố ma pháp tồn tại tự nhiên trên đại lục này, chỉ là vì thần của chúng ta bại trận, nên mới bị bọn họ gọi là tội lỗi.”
Cậu nghiêm túc như thể nói ra điều đã hằn sâu trong tim, “Ta cảm thấy nguyên tố ám rất tốt, thậm chí còn tốt hơn quang, vì nó giúp ta giữ lại Martin.”
Vị pháp sư già không thốt nên lời, chỉ còn biết thở dốc.
“Chưa bao giờ là ta sai,” Nguy Dã nói kiên định, “Sai chính là bọn họ.”
Đôi mắt vị lão nhân sáng lên ánh hào quang, rồi tắt đi cùng hơi thở cuối cùng.
Còn vị Thánh Tử đứng một bên, lòng như có sấm sét dội vang.
Sai… là những kẻ chia rạch trắng đen, muốn xóa bỏ sự tồn tại của hắc ám pháp sư ——
Khi Nguy Dã thốt lên lời cuối cùng, tất cả hình ảnh bắt đầu rung chuyển, mọi vật như sắp biến mất khỏi tầm mắt. Elvis theo bản năng vươn tay.
Lần này, hắn thật sự chạm vào làn da mềm mại của người kia.
Ảo cảnh tan biến, cảnh tượng xung quanh dần nhạt màu. Nguy Dã mở mắt, thoát khỏi ảo mộng, còn chưa kịp định thần thì đã bị ai đó ôm chặt lấy.
Elvis đang run rẩy, lồng ngực phập phồng dữ dội. Người đàn ông luôn nội liễm ấy, lần đầu để trái tim hỗn loạn đến vậy.
Cái ôm ấy quá chặt, như muốn hòa cả hai vào làm một.
Bên tai, giọng nói dịu dàng khàn khàn, mang theo hối hận chưa từng có:
“Xin lỗi… ta đã sai.”