*

Quang Minh Thần Điện trang nghiêm và thánh khiết, mặt đất sạch sẽ đến mức không vương một hạt bụi, sáng bóng đến độ có thể phản chiếu bóng người. Chiếc áo choàng trắng như tuyết của thần quan lướt nhẹ qua nền đá, Elvis bước qua cánh cửa lớn cổ kính và trang nhã.

Bên trong, Giáo Hoàng ngồi trên ngai, thân thiện ra hiệu cho Elvis ngồi xuống bên cạnh mình. Ngài đã tại vị nhiều năm, tóc và râu đều bạc trắng. Nếu không nhờ chiếc áo bào trắng thêu hoa ánh lên vẻ tôn quý, trông ngài chẳng khác gì một ông lão hiền từ bình thường.

Đối diện với người đã một tay nuôi dưỡng Thánh Tử, Giáo Hoàng dịu dàng quan tâm như một người ông: "Đứa trẻ đáng thương, thương thế của cậu thế nào rồi?"

Elvis ngồi ngay ngắn bên chân Giáo Hoàng, cung kính đáp: "Nhờ hồng ân của ngài, con đã ổn."

Ánh mắt Giáo Hoàng lướt qua vóc dáng ngay thẳng của hắn, thấy quả thật không còn gì đáng lo, ngài mới hài lòng gật đầu.

Elvis cúi đầu nhận lỗi: "Xin thứ lỗi, con đã không hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó."

Giáo Hoàng thở dài đầy thương cảm: "Chuyện này không phải lỗi của con. Lần này Quang Tinh Linh gặp biến cố bất ngờ, tổn thất thảm trọng. Tộc tinh linh sinh sôi vốn đã khó, trận dịch này e là họ sẽ phải mất đến trăm năm để hồi phục, không thể cùng chúng ta tiến vào Hỗn Độn Vực Sâu."

Hỗn Độn Vực Sâu nằm ở góc tây bắc đại lục Quang Minh, chính là nơi truyền thuyết kể rằng xưa kia từng xảy ra đại chiến giữa Thần Quang Minh và Thần Hắc Ám. Cứ khoảng một trăm năm, nơi đó lại phát sinh đợt bùng nổ nguyên tố hắc ám, khiến dãy núi xung quanh và ma thú bị ăn mòn, tạo thành những đợt triều thú cuồng bạo. 

Không lâu trước đây, nơi đó lại xuất hiện dị động, có khả năng là dấu hiệu của một đợt bùng nổ mới.

Elvis đến Tinh Linh Chi Sâm vốn để kết minh cùng Quang Tinh Linh nhằm ứng phó biến cố này, nhưng nay chỉ đành bất lực quay về. Dù Quang Tinh Linh không thể tham chiến, Thần Điện Quang Minh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. 

Giáo Hoàng quyết định lần này dẫn theo Elvis cùng đi: "Đây là một cơ hội rèn luyện, nhưng cũng có thể rất nguy hiểm. Đến lúc đó, con hãy đi sát sau ta."

Elvis nghiêm nghị đáp: "Con xin tuân theo lời dạy của ngài, con nguyện chiến đấu vì Quang Minh."

Nói xong chuyện chính sự, Giáo Hoàng lại hỏi: "Eddie đã kể sơ qua những chuyện các cậu gặp phải, nhưng có vài chi tiết cậu ấy không rõ, cậu kể thêm cho ta nghe đi. Thật lòng mà nói, lần đầu tiên để cậu rời khỏi Thần Điện, ta thực sự rất lo lắng cho cậu."

Elvis khẽ cứng người, khó nhận ra, rồi rũ mắt xuống, bắt đầu thuật lại.

"Elvis đại nhân." 

Hai gác cổng cúi đầu hành lễ, kính cẩn chào vị Thánh Tử vừa rời khỏi phòng của Giáo Hoàng.

Elvis nhẹ nhàng gật đầu, sải bước nhanh hơn, rời đi. Từ nhỏ lớn lên trong Thần Điện, hắn luôn giữ phong thái trầm ổn, tiến lui đúng mực. Đây là lần đầu tiên các thị vệ thấy dáng vẻ hắn vội vã đến vậy.

Hai người liếc nhìn bóng lưng của cậu, không khỏi thì thầm: "Thánh Tử hôm nay sao thế? Trông có vẻ không ổn, chẳng lẽ bị Giáo Hoàng trách mắng?" 

— "Không thể nào, Giáo Hoàng xưa nay luôn yêu thương Thánh Tử. Lần này trở về, nghe nói Thánh Tử còn bị thương, suýt nữa bị Ám Tinh Linh bắt được. Giáo Hoàng còn tỏ ra lo lắng lắm." 

— "Ừ, chắc Giáo Hoàng còn đang dỗ dành ấy chứ. Dù sao Thánh Tử còn trẻ như vậy, lần đầu xuất chinh đã gặp chiến tranh, bị dọa sợ cũng là bình thường thôi?"

Chỉ khi băng qua trung đình Thần Điện, trở về phòng riêng, Elvis mới âm thầm thở ra một hơi. Bởi vì vừa rồi, trong lúc thuật lại biến cố, hắn đã giấu đi việc Simon là một tử linh pháp sư.

Hôm đó gặp biến cố, Eddie giữa chừng rời đi cầu viện, nên không biết chuyện này, cũng không thể vạch trần cậu. Dù vậy, tim Elvis vẫn đập nhanh hơn bình thường 

— Đây là lần đầu tiên Elvis nói dối.

Nhưng hắn không thể không làm như vậy. Simon đã cứu hắn, hắn cảm thấy đối phương không hề tà ác như lời đồn trong truyền thuyết… Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể đứng nhìn đối phương bị truy nã, bị đưa lên giàn thiêu. 

Chi bằng lần sau gặp lại, nghĩ cách giúp cậu ấy thanh lọc nguyên tố hắc ám trong người. Trong Thần Điện vẫn còn Thần Khí do Quang Minh Thần lưu lại, nhất định có thể làm được chuyện này. 

"Đến lúc đó Simon có thể đường đường chính chính sống dưới ánh mặt trời." Hắn âm thầm tự nhủ, coi như lần này là làm việc theo cảm tính.

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở, một mình sám hối xong, Elvis bất giác nhớ lại những chuyện xảy ra hôm ấy, ngẩn người ra. Vô thức đưa tay lên xoa nhẹ môi mình. Không biết nhớ đến điều gì, sắc mặt hắn đột nhiên đỏ lên, lập tức đứng bật dậy, vốc nước trong thau đồng dội lên mặt. Giọt nước nhỏ xuống hốc mắt, lấp lánh phản chiếu bức họa trên tường tượng trưng cho quang minh và cấm dục. Thánh Tử luống cuống quay mặt đi.

….

Cùng lúc đó, Nguy Dã cũng bị người ta đưa về cung điện ngầm của Ám Tinh Linh. 

"Thì ra cậu tìm thấy Thần Khí ở Hỗn Độn Vực Sâu?" 

Nguy Dã nghe đến truyền thuyết về Ma Vực đáng sợ, tò mò hỏi: "Sao cậu lại đến được nơi đó?" 

A Tư Mạn nhàn nhạt đáp: "Trước khi bước lên ngôi vương, ta từng du hành khắp đại lục, gan cũng không nhỏ." 

Nghe nhắc đến chuyện này, Nguy Dã mới nhớ ra, vị Ám Tinh Linh Vương trước mặt đã hơn trăm tuổi. Tuổi tác quả thật không nhỏ, dù đối với tộc tinh linh thì vẫn đang độ thanh xuân.

Theo sử thi thần thoại ghi lại, Thần Khí đó tên là Quỷ Diệt Chi Cung, từng là vũ khí được Hắc Ám Thần sử dụng nhiều nhất. Khi A Tư Mạn tìm thấy nó trong vực sâu, lực lượng của Thần Khí đã rò rỉ ra rất nhiều, nhưng ngay cả như vậy, Thần Khí vẫn không phải thứ mà người thường có thể sử dụng. 

Cho dù là thợ thủ công giỏi nhất của tộc Người Lùn cũng không thể phục hồi nó. Lần này họ trở lại nơi cũ, mục tiêu chính là tìm các mảnh vỡ của Quỷ Diệt Chi Cung, hợp lại thành hình dáng hoàn chỉnh.

Trên đường đi, A Tư Mạn chỉ mang theo một hộ vệ là Nặc Đức, ba người rời khỏi Thánh Tạp Tư Thác, tiến vào vùng núi non. Đường xa vạn dặm, đương nhiên không thể ngày một ngày hai đến nơi, A Tư Mạn đã có kế hoạch đi sâu vào trong. 

Trên đường, thi thoảng họ phải len qua những bụi dây leo và cây cối rậm rạp. Không bao lâu sau, họ dừng lại ở một thung lũng.

Bên chân là một con suối nhỏ, uốn lượn chảy về phương xa. Nước suối mát lạnh, Nguy Dã liền đến bờ suối rửa tay. Cậu vốn nghĩ A Tư Mạn dừng lại đây là để dùng nước, nhưng không thấy hắn chạm đến giọt nào, chỉ yên lặng ngồi nghỉ ở chỗ cách dòng nước không xa.

Tử linh pháp sư có chút nghi hoặc, nhưng cậu vốn tính tình điềm đạm, chỉ cần không bị chọc giận thì luôn là người bạn đồng hành dễ chịu, có lúc còn ít nói đến mức khiến người khác không khỏi cảm thấy cậu chẳng thèm hỏi han điều gì. 

Thực tế, muốn chọc cậu nổi giận cũng không dễ. Dù Nặc Đức luôn có thành kiến với cậu, cậu cũng chỉ lãnh đạm mà không mảy may đáp trả.

Nặc Đức lấy ra một tấm đệm mềm dệt kim, mời A Tư Mạn ngồi xuống. Nguy Dã rốt cuộc cũng hiểu ra, A Tư Mạn mang theo Nặc Đức không phải vì cần hộ vệ, mà là cần người hầu hạ.

 

Hắn lười biếng tựa dưới tán cây, chân co lên, trông chẳng khác nào một vị công tử quý tộc đang nhàn nhã du ngoạn. Thoáng liếc sang Nguy Dã đang đứng bên cạnh, A Tư Mạn mở miệng: "Nặc Đức."

Nặc Đức đi theo cậu đã lâu, không cần nói nhiều, lập tức lấy một tấm đệm mềm đặt bên cạnh, mặt không biểu cảm, cố giấu vẻ miễn cưỡng: "Mời ngồi."

Nguy Dã khẽ nói cảm ơn, rồi ngồi xuống.

Thời gian dần trôi, ánh nắng ấm áp khiến Nguy Dã gần như muốn thiếp đi, thì bầu trời bỗng xuất hiện một bóng đen xẹt qua.

Cậu mở mắt, nhìn thấy một con phi mã từ trên trời đáp xuống, dừng lại bên suối uống nước.

Lúc ấy mới hiểu ra, thì ra bọn họ đang đợi thứ này.

Bên cạnh bóng người thoắt cái đã xuất hiện, A Tư Mạn đã đứng cạnh phi mã. Phi mã bị kinh động dựng đứng người, cánh phẩy mạnh như muốn bay lên, lại bị hắn nắm dây cương ghìm xuống.

Tinh linh vóc dáng cao gầy, mạnh mẽ, cơ thể dẻo dai đầy sức bật. Hắn đột nhiên dùng sức, một tay kéo phi mã từ giữa không trung xuống.

"Phịch" một tiếng lớn, ma thú nặng nề rơi xuống đất, hí vang.

A Tư Mạn chân dài giữ chặt nó, dáng vẻ hiên ngang, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt. Chỉ vài động tác, hắn đã buộc dây cương chỉnh tề.

"Oa, giờ có tọa kỵ rồi." 

Ánh mắt Nguy Dã sáng lên, đôi mắt xanh băng tựa như tan chảy.

A Tư Mạn tuy được nhiều đồng tộc sùng bái, nhưng bị một tử linh pháp sư nhìn như vậy vẫn là lần đầu tiên. Hắn bất giác đứng thẳng sống lưng, ánh mắt không khỏi nhìn lại ánh mắt ấy.

Nguy Dã đứng dậy, thong thả đi tới, vừa vặn đi ngang qua tầm mắt hắn. Cậu đứng cạnh phi mã, mở to mắt đầy hứng thú quan sát.

Lần đầu tiên thấy loại phi mã này, thật là đẹp trai.

Bị cậu làm lơ, A Tư Mạn bất chợt bật cười, tiện tay ném dây cương cho Nặc Đức. Cúi đầu liếc tay mình, ánh mắt lộ vẻ chán ghét.

Ma thú hoang dã đương nhiên không sạch sẽ gì cho cam.

Nguy Dã chỉ nghe thấy một tiếng nước rất nhỏ, quay đầu lại thì thấy A Tư Mạn đã nhảy xuống dòng suối mát lạnh.

Lúc này Nặc Đức dắt phi mã đi về hạ lưu, Nguy Dã quay người đi theo, thấy hắn lấy từ nhẫn không gian ra dụng cụ tắm rửa.

Dòng nước mát rửa lên thân, phi mã thở mạnh, phì phò qua mũi, hai chân trước đập đất, cơ thể bất an.

Nặc Đức liếc Nguy Dã đang đứng gần, nói: "Tốt nhất cậu đừng đứng đây."

"Sao vậy?"

Nặc Đức cố nén sự bực bội, nói: "Ta vì tốt cho cậu. Con phi mã này vẫn chưa hoàn toàn thuần phục..."

Lời còn chưa dứt, Nguy Dã đã hiểu ra.

Phi mã bị chải đau, lập tức tung vó đá loạn, hất Nặc Đức bay ra ngoài.

Nguy Dã: Phốc ha ha ha.

Dây cương bên còn lại vẫn buộc vào tay Nặc Đức, nên hắn không bị bay xa. Dây giữ tránh làm đau phi mã, nó hí vang, lại tiếp tục tung bốn vó lên.

Bụng đau điếng, Nặc Đức không thể đứng dậy, mắt thấy móng trước lực lưỡng của phi mã đang lao thẳng xuống, người gần nhất đã rút lui từ lúc nào.

Nặc Đức chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, vội nhắm mắt lại, nhưng mãi chẳng thấy đau.

Mở mắt ra trong mơ hồ, hắn phát hiện phi mã đứng cứng đờ tại chỗ, như thể bị đóng băng, còn cách đó không xa, tử linh pháp sư vẫn điềm tĩnh, trong tay cầm pháp trượng.

Nặc Đức chết lặng, đến khi bò ra được khỏi bụng ngựa, Nguy Dã bảo hắn buông dây cương. Cậu vung pháp trượng lên, dùng thuật trôi nổi đưa phi mã bị định trụ thả xuống suối, rửa qua một lượt rồi mới đưa nó trở lên.

Phi mã bị dội nước lăn lộn đến sợ, run lẩy bẩy, rụt cổ cúi đầu trước cậu, thể hiện sự thần phục.

"Giờ thì có thể chải rồi." Nguy Dã thu pháp trượng lại.

Mặt Nặc Đức lúc trắng lúc đỏ, đầy vẻ lúng túng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Nguy Dã chỉ khẽ "Ừ", rồi ngồi xuống bên bờ suối, yên lặng nhìn hắn chải ngựa.

Bọt nước tung lên, bên cạnh dòng sông xuất hiện thêm một bóng người. A Tư Mạn chống khuỷu tay lên bờ đá, ánh mắt mang theo ý cười dừng lại trên người cậu.

Nguy Dã vẫn đang chăm chú quan sát phi mã, hỏi: “Sao lúc nãy ngươi không giúp hắn?”

“Hắn dạo này quá kiêu ngạo, cũng nên bị dạy dỗ một trận.” A Tư Mạn đáp.

“Vậy là ta xen vào chuyện người khác?”

“Dĩ nhiên không, ta còn định thay hắn cảm ơn ngươi.”

Ngoài miệng nói cảm ơn thì có ích gì, cho chút gì thực tế đi thì hơn.

Đúng lúc đó, làn nước bên cạnh xé ra, A Tư Mạn chống tay nhảy lên bờ. Bọt nước bắn tung làm nổi bật làn da ngăm đầy sức sống của hắn.

Hắn bước vào rừng rậm, chẳng bao lâu sau trở lại với một bó hoa đầy tay, trông hơi giống hoa bách hợp nhưng Nguy Dã chưa từng thấy qua.

[Lại tặng hoa, quê mùa.] – 001 lên tiếng bình luận.

Nguy Dã trong lòng âm thầm gật đầu đồng tình.

Nhưng A Tư Mạn không đưa cả bó hoa ấy cho cậu, hắn chỉ hái một đóa, đưa đến trước mặt Nguy Dã.

Nguy Dã nghi hoặc nhìn, A Tư Mạn vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cánh hoa chạm vào môi cậu.

Hắn mỉm cười: “Bên trong có thứ hay.”

Nguy Dã nghe vậy liền đưa mũi ngửi thử, quả nhiên có một mùi hương nhè nhẹ, thanh u. Cậu ngửa đầu, uống một ngụm mật hoa chảy vào cổ họng, mát ngọt thấm vào ruột gan.

Không kìm được, cậu liếc mắt nhìn A Tư Mạn – lần này là thật sự nhìn hắn.

A Tư Mạn khẽ cười, lại hái thêm một đóa nữa đưa tới.

Đóa hoa lớn cỡ bàn tay nằm gọn trong tay Nguy Dã, càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp, tinh xảo của cậu.

Bất kể là Quang tinh linh hay Ám tinh linh, đều là chủng tộc trời sinh xinh đẹp. Huống chi lúc này một tử linh pháp sư lại vùi mặt vào cánh hoa, quả thật đáng yêu vô cùng.

Ở cách đó không xa, Nặc Đức đang kỳ cọ phi mã cũng không nhịn được mà lén liếc nhìn vài lần.

Nếu trên tay là ly rượu, thì đây hẳn là lần đầu Ám Tinh Linh Vương chủ động mời người uống rượu.

Sau khi tặng vài đóa, A Tư Mạn mới nhớ ra gì đó: “À đúng rồi, hoa này dùng để ủ rượu, nhưng nồng độ rất thấp...”

Nhưng hắn nói chậm một bước.

Nguy Dã lúc ngẩng đầu, đã là sau khi uống xong.

Tử linh pháp sư chưa từng uống rượu.

“Say rồi?” A Tư Mạn kinh ngạc bật ra một tiếng, “Tửu lượng của ngươi yếu thật.”

Nguy Dã ngoan ngoãn gật đầu.

Có vẻ rượu phẩm của cậu cũng khá tốt, chỉ yên lặng ngồi một chỗ, gương mặt lại đỏ bừng như hoa đào.

“Còn tỉnh táo không?” A Tư Mạn cười hỏi, đang định vỗ nhẹ cậu một cái, lại thấy trong tay Nguy Dã không biết từ khi nào xuất hiện một con chủy thủ.

Hắn nhướng mày, khẽ lùi tay lại, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ cậu muốn giết người?

Người ta thường nói uống rượu là bộc lộ bản tính. Có người giả ngốc, có người bộc phát tính điên cuồng – giết người cũng không phải không thể. Nhất là kẻ trước mặt lại còn là một tử linh pháp sư nổi tiếng tàn nhẫn lạnh lùng.

Nhưng Nguy Dã lại không có phản ứng gì với tiếng động của hắn, chỉ lẳng lặng giơ chủy thủ lên, nắm lấy một lọn tóc của chính mình.

“Phiền chết đi.” Cậu lẩm bẩm, rồi xoẹt một tiếng – cắt phăng.

001 ngồi bên hóng: [...…]

Thì ra ký chủ vẫn luôn cảm thấy mái tóc dài này thật phiền, đến mức độ này luôn à?

May mà A Tư Mạn kịp thời ngăn lại, cứu được một đầu tóc dài quý giá ấy.

Nguy Dã bị giữ chặt tay phải, liền định đổi chủy thủ sang tay trái.

A Tư Mạn thật không biết nên khóc hay cười, gần như hối hận vì đã cho cậu uống loại rượu hoa này. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại đáng yêu đến mức khiến hắn không nỡ rời mắt.

Hắn thuận tay hất bay con dao, dùng một cánh tay đè nhẹ lên vai Nguy Dã, tay kia vươn ra nắm lấy tóc cậu.

Người trong lòng hắn không giãy giụa nổi, mái tóc dài hơi rối tung như thác đổ qua cánh tay hắn, rất dễ dàng bị nắm gọn. Những ngón tay dài của A Tư Mạn xuyên vào giữa làn tóc, buộc lại thành một lọn.

Nguy Dã bị ôm chặt trong khuỷu tay, không thoát được, đành mệt mỏi mà thở dốc, ngồi yên bất động đầy ủy khuất.

A Tư Mạn cột tóc cho cậu xong, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt hờn dỗi của cậu – đuôi mắt hơi đỏ, đôi con ngươi như phủ sương mờ, lấp lánh ánh nước.

A Tư Mạn bật cười: “Ta có bắt nạt ngươi đâu mà.”

Nguy Dã nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, A Tư Mạn buông cánh tay đang ghì lấy cậu ra, nhưng vẫn cúi người nhìn cậu thật kỹ.

Nguy Dã chớp chớp mắt mơ màng, ánh nhìn bị đôi tai tinh linh kỳ lạ hấp dẫn. Quên mất chuyện mái tóc, cậu bất chợt vươn tay, khẽ chạm vào chóp tai A Tư Mạn.

Chỗ chưa từng bị ai chạm vào bỗng tê dại như điện giật, A Tư Mạn khẽ hít một hơi lạnh. Đủ loại dây leo hoang dại bỗng từ mặt đất trồi lên, mọc dài ra như có linh tính, quấn lấy đôi tay không an phận của tử linh pháp sư.

Đôi tay trắng nõn lập tức bị che kín bởi dây leo, A Tư Mạn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, khóe miệng mang theo ý cười.

Hắn trêu chọc, nhéo nhẹ lên má mềm của Nguy Dã. Đôi mắt màu vàng sẫm đầy mê hoặc nhìn chằm chằm vào cậu, ý cười nơi khóe môi mang theo chút tà khí khó tả: “Tiểu pháp sư à, tai của tinh linh không thể tùy tiện sờ loạn đâu.”

Ở phía xa, Nặc Đức vẫn đang cúi đầu kỳ cọ phi mã. Không hiểu sao, động tĩnh bên này khiến hắn không dám nhìn nhiều hơn nữa.

Đúng lúc A Tư Mạn định thu lại dây leo quấn trên cổ tay Nguy Dã, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi. Sát khí như gió lạnh thổi đến – hắn lập tức nghiêng người ra sau, kéo Nguy Dã theo. Ngay khoảnh khắc đó, một mũi ám khí cắm phập vào đất, ngay chỗ bọn họ vừa đứng.

A Tư Mạn nheo mắt lại, bế Nguy Dã lui về phía sau một bước.

Dây leo vung ra nhằm vào hướng ám khí phát ra, nhưng chỉ đâm vào khoảng không.

Tiếng cỏ xào xạc vang lên, một bóng đen thấp thoáng khó phân biệt bằng mắt thường. Ngay sau đó, một lưỡi chủy thủ kề sát cổ Nặc Đức. Một kẻ bán thú nhân mặc hắc y, dùng hắn làm con tin, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía A Tư Mạn, từng chữ đều mang sát khí:

“Thả hắn ra.”

                       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play