Cố Mật Như nói xong thì lui ra khỏi phòng.
Cô để lại đủ không gian cho Tư Hiến Xuân, để anh tự mình bò ra từ gầm giường mà chỉnh đốn bản thân.
Nhân cách của Tư Hiến Xuân đã bị hủy hoại gần như hoàn toàn, tốt nhất nên để anh tự tái thiết lại. Nói đơn giản, chính là phải để anh tự coi mình là một con người.
Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch cứu rỗi của Cố Mật Như.
Cô đóng cửa phòng lại rồi quay về phòng mình, cô rót nước ấm từ ấm trà rồi ăn thêm một cái bánh bao thịt lớn.
Theo trí nhớ, cô lôi một quyển sổ sách từ dưới hộp trang sức ra, vừa gặm bánh bao vừa lật xem từng trang một.
Bên trong ghi lại từng khoản nợ xấu.
Cố Mật Như đã xuyên qua rất nhiều thế giới, tuy không thể coi là tinh thông sổ sách nhưng cũng đủ nhạy bén để nhìn ra vấn đề chỉ trong chớp mắt.
Rất rõ ràng, nguyên chủ trước đó đã nỗ lực kiếm tiền. Ngay cả loại đầu heo như Trương Văn Ngôn cũng không chê, đủ để thấy cô ta đã liều mạng đến mức nào.
Nhưng số tiền kiếm được chỉ đủ để duy trì thể diện của một thiếu phu nhân, có chút eo hẹp. Không có sản nghiệp, không có thu nhập, chỉ biết ngồi ăn núi lở.
Lúc thành thân, ít ra còn có hai cửa tiệm. Nhưng vị thiếu phu nhân này không biết kinh doanh, lại còn khiến thiếu gia ra nông nỗi đó… Cuối cùng, cửa tiệm cũng bị người ta lừa mất.
Cố Mật Như thậm chí có thể nhìn ra trong từng nét chữ trên sổ sách rằng nguyên chủ đã sống vô cùng chua xót.
Thân thể có thể đổi được bao nhiêu tiền? Nếu không có danh phận "Tư thiếu phu nhân" đi kèm, e rằng thu nhập của nguyên chủ còn không bằng những cô nương trong hẻm kỹ viện.
Bảo sao cô ta lại ghen tị với Tiểu Thúy.
Cố Mật Như chỉ lướt mắt qua những khoản nợ này rồi ghi nhớ sơ qua mấy vị lão gia ra tay rộng rãi. Cô nghĩ bụng nếu sau này gặp lại, kiểu gì cũng phải như hôm nay, chặt một khoản lớn.
Cô lật đến phần ghi chép về đám hạ nhân.
Không cần dùng bàn tính, chỉ tùy tiện bấm tay một chút, liền phân đống bạc vụn trên bàn thành từng phần.
Ăn xong một cái bánh bao, Cố Mật Như đã nắm rõ toàn bộ sổ sách, sau đó cô tiện tay ném quyển sổ qua một bên.
Cô đứng dậy đến bên cửa, rửa tay rồi cất giọng gọi ra ngoài:
“Tất cả vào đây, phát tiền tháng!”
Đám người bên ngoài sáng nay vừa được ăn bánh bao thịt lớn, ai nấy đều hớn hở.
Thiếu phu nhân xưa nay đối xử với họ rất khắt khe, trừ phi mới tìm được nhân tình mới thì mới hào phóng hơn một chút.
Hôm nay mới sáng sớm đã đi mua bánh bao thịt cho họ ăn, xem ra nhân tình lần này rất chịu chi đây.
Bụng thì vừa được lấp đầy, bây giờ còn sắp được nhận tiền tháng, miệng còn chưa kịp lau sạch dầu mỡ, trong lòng và ánh mắt họ đã không nhịn được mà dâng lên sự khinh miệt đối với chủ nhân của mình.
Từng người lục tục bước vào phòng.
Vừa nhìn thấy đống bạc vụn xếp trên bàn, mặt mày ai nấy đều rạng rỡ.
Cố Mật Như dựa theo trí nhớ, lần lượt điểm danh từng người lên nhận tiền.
Phát xong, cô hỏi: “Tiền tháng có thiếu sót gì không?”
Mọi người vội vàng lắc đầu: “Không, không có!”
“Không nên là không có.”
Cố Mật Như cầm chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm nước ấm, nâng mắt nhìn mọi người rồi nói: “Mỗi người, ta đều tính dư ra một tháng đấy.”
Mọi người nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Ban đầu còn tưởng cô tính sai, trong lòng thầm vui mừng nhưng hóa ra không phải vậy.
Từng người từng người, chẳng mấy thành ý mà nói: “Tạ ơn thiếu phu nhân ban thưởng!”
“Tạ ơn thiếu phu nhân…”
Chờ đến khi ai nấy lục tục nói xong, Cố Mật Như mới lên tiếng: “Không phải thưởng. Tình cảnh của ta, các ngươi đều biết. Bản thân ta còn khó khăn, không có tiền thưởng cho các ngươi.”
“Đây là phí giải tán. Cầm tiền xong, chúng ta chia tay trong êm đẹp, các ngươi tự đi tìm chỗ khác mà làm.”
Mọi người nghe xong, im lặng trong chốc lát.
Rất nhanh, cả đám bùng nổ.
Đặc biệt là hai nam nhân vốn chẳng chịu làm việc, Cố Mật Như lại sai bảo không nổi, thường xuyên lêu lổng ngoài phố, giờ là người ầm ĩ nhất.
Một kẻ vênh cổ, lập tức kêu la: “Thiếu phu nhân nói vậy là sao? Cái gì mà phí giải tán? Hồi trước là thiếu phu nhân cầu xin chúng ta đến làm, chúng ta còn từ bỏ công việc tốt trong tay đấy!”
“Giờ nói không cần là không cần à? Chúng ta đều có gia đình phải nuôi, trời lạnh thế này, đi đâu tìm việc thích hợp?”
Người vừa lên tiếng có đôi mắt hơi lệch, từ nhỏ đến lớn ở trấn Tân Dương này đã chẳng phải loại tốt lành gì.
Cậu vừa mở miệng, những kẻ còn lại, kể cả đám nha hoàn, cũng lên tiếng phụ họa.
“Đúng vậy! Sao nói đuổi là đuổi?”
“Chẳng phải có tiền rồi sao? Tân lão gia đã đưa tiền, cô còn làm trò gì nữa?”
“Nếu không có chúng ta giúp đỡ bấy lâu, cái nhà này đã chẳng biết ra sao!”
“Phải đó, thiếu phu nhân phải cho chúng ta một lời giải thích! Nếu muốn giải tán, chút tiền này sao đủ đuổi chúng ta đi?”
Người hiền bị kẻ khác hiếp, ngựa lành bị người cưỡi.
Nguyên chủ vì muốn giữ thể diện thiếu phu nhân, ngay cả lưu manh đầu đường xó chợ cũng kéo về nhà. Cuối cùng cô ta rước lấy đám hạ nhân phản chủ.
Đống rắc rối này rơi lên đầu Cố Mật Như khiến cô cảm thấy mình đúng là kẻ xui xẻo.
Cố Mật Như nghe cả đám om sòm cãi lộn, cô chống khuỷu tay lên đầu như thể đang nhìn một bầy khỉ lớn nhảy nhót trước mặt.
Lúc này, hệ thống chợt vang lên nịnh nọt: “Có muốn tôi giật điện nhẹ bọn họ không?”
Cố Mật Như lạnh lùng nói: “Cút.”
Chữ “cút” vừa thốt ra, căn phòng lập tức yên lặng trong chốc lát.
Ba người được sai bảo tối qua đều cảm ơn tử tế rồi cầm tiền rời đi.
Nhưng những kẻ khác thì không chịu. Nhìn Cố Mật Như trước nay luôn nhút nhát, không dám đắc tội bọn họ, vậy mà hôm nay lại cứng rắn thế này, lời nói của họ càng lúc càng khó nghe.
Hệ thống nhanh chóng lặn mất tăm vì chữ vừa rồi của Cố Mật Như chính là mắng nó.
Từ khi bị cô ràng buộc, nó đã có thể đóng vai chính trong bộ phim “Trí tuệ nhân tạo – Một đời bị ghét bỏ”.
Tiếng ồn vẫn tiếp tục nhưng Cố Mật Như lại có chút lơ đễnh.
Những lời này hoàn toàn không thể tổn thương cô dù chỉ một sợi tóc. Cô chỉ nghĩ… Không biết Tư Hiến Xuân ở phòng bên có nghe thấy không?
Có lẽ là nghe được nhỉ.
Nghe thấy bọn họ chửi rủa cô như vậy, Tư Hiến Xuân sẽ hả hê? Hay lo lắng, sợ cô giống như trước đây, bị người khác ức hiếp rồi lại quay sang trút giận lên anh?
Vì thế, Cố Mật Như cố ý để mặc bọn họ mắng cho Tư Hiến Xuân nghe.
Cô chống tay lên trán, ngón tay kia đặt trên bàn gõ nhẹ như đang đệm nhịp cho những lời mắng chửi.
Chửi hồi lâu, họ phát hiện Cố Mật Như không có phản ứng, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi. Đến khi miệng của họ đã khô khốc, cô mới chậm rãi ngẩng đầu.
Trên mặt cô không còn dáng vẻ sụp đổ như trước, chỉ nghe vài câu khó nghe liền lộ rõ vẻ khó xử mà là một loại thờ ơ đến mức tê liệt.
Ánh mắt cô trong vắt như băng chảy từ xà nhà xuống. Khi nhìn ai đó, tựa như co một luồng lạnh lẽo xuyên thẳng qua lồng ngực.
Nhưng sự lạnh lẽo này không hề mang ác ý. Nó chỉ đơn thuần là không để bọn họ vào mắt.
Đám người lập tức khô miệng cứng lưỡi, đứng ngẩn ra tại chỗ.
Không phải vì họ bị ánh mắt của Cố Mật Như dọa sợ.
Chỉ là, những lời nhục mạ không làm tổn thương cô, cách lăng nhục của bọn họ chẳng có tác dụng, đám vô dụng này cũng không nghĩ ra cách nào khác.
“Dù gì ngươi cũng không thể đuổi chúng ta như vậy! Năm mới vừa qua, chúng ta không thể ra ngoài tìm việc!”
Cố Mật Như chậm rãi lên tiếng: “Trân lão nảm ở bến tàu, Trương lão bản bán thịt, đều là tình nhân của ta.”
Cô bình thản nói: “Nếu các ngươi chỉ vì không tìm được việc, ta có thể giới thiệu.”
Mọi người nghe vậy liền sững sờ nhưng ngay sau đó họ lập tức phản bác.
Trời lạnh thế này, bốc vác ở bến tàu, nếu không may rơi xuống sông thì mất mạng. Hơn nữa quá vất vả, quá cực nhọc.
Còn giết lợn bán thịt thì càng không được. Vừa bẩn vừa mệt, phụ nữ bán thịt lợn cũng rất dữ mà quanh năm dính máu lại tổn hại âm đức.
Vậy nên, bọn họ vẫn không đồng ý, thậm chí có nha hoàn lên tiếng: “Những việc đó đều dành cho nam nhân, chúng tôi là nữ nhân, chẳng thể đi bến tàu, cũng không thể bán thịt lợn.”
“Tại sao không thể?”
Cố Mật Như đổi tay chống cằm, nhìn nha hoàn nhỏ gầy kia: “Vợ của Trương lão bản cũng bán thịt lợn đấy.”
“Ai mà không biết vợ hắn là một mụ dạ xoa chứ!” Nha hoàn kia hừ lạnh: “Nữ nhân nhà nào lại tự làm bẩn mình như vậy chứ!”
Cố Mật Như khẽ cười một tiếng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn rồi nói:
“Ta hiểu rồi. Các ngươi không phải không tìm được việc làm nên mới không muốn bị đuổi.”
“Mà là muốn bám lấy ta để không làm gì cả mà vẫn được lĩnh tiền tháng. Các ngươi nghĩ ta là nữ nhân thì không thể tự lập môn hộ sao?”
Sắc mặt của đám người kia thay đổi mấy lần. So với những lời thô tục mà bọn họ tuôn ra thì Cố Mật Như từ đầu đến cuối không hề nói một câu bẩn thỉu. Cô thậm chí còn tao nhã, khí độ rộng rãi hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ keo kiệt, nhỏ nhen mà bọn họ nhớ trong ký ức…
Thế nhưng, cho dù Cố Mật Như có thay đổi, bọn họ cũng không hề sợ cô. Dù bị vạch trần mục đích thật sự, họ vẫn mặt dày không chịu lùi bước.
Cố Mật Như nói: “Thực ra ta quên chưa nói với các ngươi, sáng nay ta vừa tìm được một tình nhân mới.”
Trên mặt vài người lập tức hiện lên vẻ khinh bỉ, đều là dáng vẻ “quả nhiên là thế”. Có một nha hoàn thậm chí còn hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, Cố Mật Như tiếp tục nói: “Là một bộ khoái ở trấn bên cạnh.”
Cô nhìn bọn họ, nói chuyện như đang tán gẫu gia đình:
“Năm mới vừa mở đầu, trên quan phủ đã hạ lệnh phải bắt một số 'đối tượng điển hình' để báo cáo lên trên để làm cho đẹp bộ mặt của bọn hắn một chút.”
“Tin tức của các ngươi không linh thông nên chắc chưa biết. Vị trấn trưởng ở trấn bên đang nhắm đến thành tích này để mong thăng chức đấy.”
“Nhân tình của ta than phiền với ta rằng, ngay dịp đầu năm thế này, đi đâu để bắt được nhiều 'đối tượng điển hình' mà nộp lên cho mấy vị đại nhân đây?”
“Nhưng xem này, chẳng phải là đến rồi sao?”
Cố Mật Như vỗ tay một cái, mấy người đối diện cô đều giật mình.
Cô nhìn họ, chậm rãi nói: “Ta nhớ không nhầm thì danh tiếng của các ngươi đều không tốt lắm, đúng không? Kẻ trộm gà trộm chó, kẻ ngược đãi người già... Còn ngươi nữa.”
Cô chỉ vào nữ nhân vừa gọi vợ của Trương lão bản là “mụ dạ xoa”, nói:
“Ngươi phạm vào bảy điều cấm kỵ của nữ nhân, đã từng bị chồng bỏ hai lần đúng không? Cả hai lần đều là vì dâm loạn. Ngươi nghĩ rằng nếu bị bắt vào đó, liệu còn mạng để đi ra không?”
Vừa nghe xong, sắc mặt của đám người kia chẳng khác gì một bảng pha màu bị đổ vỡ, đủ loại sắc thái hòa trộn, lòe loẹt đến buồn cười.
Nhưng Cố Mật Như vẫn giữ nguyên vẻ mặt như cũ, không lạnh không nóng, không vội không chậm.
Cuối cùng, cô nói: “Có câu, lời hay không nói lần hai. Nể tình chúng ta từng có quan hệ chủ tớ, hôm nay ta nhắc lại lần thứ hai.”
“Cút.”
Lần này, không ai dám hó hé thêm một lời. Từng người một cúi đầu, rút lui như những con chuột chui rúc trong bóng tối.
Dù sau khi ra khỏi viện, bọn họ có mắng chửi thế nào đi nữa thì cũng không ai dám thực sự làm gì quá đáng.
Cửa nha môn hướng Nam, dân thường tránh xa.
Cố Mật Như chỉ tiện miệng bịa ra một người tình, vậy mà đã dễ dàng dẹp yên đám người này.
Sau đó, cô không vội rời đi mà ngồi yên chờ một lát.