Trương Văn Ngôn nghe xong thì cả người rùng mình, còn tác dụng hơn cả khi nghe vợ ông chửi, đáng sợ đến mức siết chặt cả mông lại.
Chốc lát sau, ông cười gượng nói: “Không dám nhận, không dám nhận... Ngươi cứ gọi ta là Trương lão bản đi.”
Cố Mật Như gật đầu: “Trương lão bản, trả tiền đi.”
Trương Văn Ngôn nghiêng đầu nhìn, thấy Cố Mật Như mua hai xửng bánh bao. Đó là loại xửng hấp lớn, một xửng đủ cho ba bốn gã đàn ông làm việc nặng ăn no…
Trương Văn Ngôn giơ tay lau mồ hôi, không phải vì thấy đắt—mấy cái bánh bao thì đáng bao nhiêu tiền chứ? Mà là vì trên đường nãy giờ ông cứ vội vàng đuổi theo bước chân của Cố Mật Như, mệt bở hơi tai.
Nhưng ông vẫn có chút tò mò, bèn hỏi: “Ngươi mua nhiều bánh bao thế, nhà có người làm việc sao?”
"Ừm." Cố Mật Như đang gặm một cái bánh bao, mơ hồ đáp một tiếng.
Hôm nay phải mời thợ rèn qua. Trước khi cho đám hạ nhân nghỉ việc, mời họ ăn một bữa bánh bao nhân thịt lớn cũng không quá đáng.
Hai xửng bánh bao lớn đã gói xong nhưng Cố Mật Như không vội lấy đi mà ra hiệu cho Trương Văn Ngôn ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.
Đây là bàn ghế mà quán bánh bao bày ra, dầu mỡ bám đầy, chỉ có hai cái ghế con và một cái bàn nhỏ.
Trương Văn Ngôn ngồi xuống đối diện, Cố Mật Như cũng ngồi xuống, cô vẫn cao hơn ông cả nửa cái đầu.
Trương Văn Ngôn: "..." Ông lại đưa tay lau mồ hôi trên mặt.
Cố Mật Như không vòng vo, cô vừa gặm bánh bao vừa nói: “Trương lão bản hôm nay từ chỗ Tiểu Thúy đi ra mà về thẳng nhà như thế, e là đại tẩu nhà ông sẽ chém ông đấy?”
Nghe vậy, Trương Văn Ngôn sững người, ông đưa mắt nhìn quanh thì thấy ông chủ quán bánh bao đang cười trộm thì có chút khó chịu.
Vợ ông dữ quá, không chỉ đánh ông, mà còn hay cầm dao đuổi ông khắp phố. Đúng là không chừa cho ông chút thể diện nào.
Hơn nữa, ông có thể ra ngoài tìm hoa vấn liễu nhưng không được qua đêm bên ngoài. Tối qua, con gái nhỏ nhà Tiểu Thúy bị sốt cao không dứt, Tiểu Thúy sốt ruột khóc mãi, Trương Văn Ngôn liền ở lại một đêm.
Hôm nay về nhà, ông cũng không biết sẽ bị xử lý thế nào đây.
Chuyện này vốn đã không vui vẻ gì, giờ còn bị tình nhân của mình nói thẳng ra trước mặt bao người khiến ông mất hết hết mặt mũi.
Sắc mặt ông sa sầm, ném bạc xuống rồi đứng dậy định đi.
Ông không định dây dưa với con dâu Tư gia nữa. Không dịu dàng đã đành, lại còn lạnh như băng, trước đây ông nhìn trúng cô ta ở điểm nào chứ? Hơn nữa, cô ta cũng cao quá đi.
"Cứ từ từ nào, Trương lão bản." Cố Mật Như nhét nốt miếng vỏ bánh bao cuối cùng vào miệng, cô dùng chiếc khăn nhỏ mang theo lau tay.
Sau đó, cô lục lọi trong bọc, lấy ra một đôi khuyên tai màu xanh lục.
Cô đặt lên bàn, đẩy về phía Trương Văn Ngôn, nói: “Ông cứ tay không mà về nhà thì chắc chắn sẽ bị chém. Chi bằng mang đôi khuyên tai ngọc bích này về, có khi vợ ông thấy mà tha cho một lần đấy. Phụ nữ ai mà không thích thứ này.”
Đôi khuyên tai này vừa nhìn đã biết là hàng tốt.
Trương Văn Ngôn nghĩ, vợ ông đúng là đã nhiều năm không mua thêm trang sức gì.
Không phải vì không có tiền, mà là sau khi cả hai đều phát tướng, bà ấy cũng lười trưng diện hơn.
Nhưng đúng như Cố Mật Như nói, đã nhiều năm rồi ông chưa mua gì cho vợ. Nếu mang về một đôi khuyên tai, chắc hẳn vợ ông sẽ vui lắm.
Bước chân Trương Văn Ngôn khựng lại, lập tức cười tít mắt.
"Vẫn là Tiểu Như chu đáo, lại hiểu lòng người nữa chứ?" Ông đưa tay ra, theo thói quen muốn vuốt mặt Cố Mật Như.
Cố Mật Như chẳng thèm né, chỉ ngước mắt nhìn ông ta một cái.
Bàn tay Trương Văn Ngôn đang giơ ra lập tức đổi hướng giữa chừng, chộp lấy đôi khuyên tai trên bàn.
Cười nói: “Bảo sao gia lại thương ngươi chứ.”
Cố Mật Như lập tức ấn bàn tay béo ú của ông xuống.
Cảm giác thật sự có chút giống chân lợn.
"Trương lão bản đừng vội." Cố Mật Như nói: “Đây là đồ trong của hồi môn của ta.”
“Cũng không thể để ta lấy của hồi môn ra để dỗ dành vợ ông chứ?”
Trương Văn Ngôn nghe vậy lập tức hiểu ra.
Sắc mặt ông có chút khó coi. Nhưng sáng sớm thế này, ngoài đôi khuyên tai này ra, ông cũng không nghĩ ra được thứ gì khác để mang về.
Chưa nói đến chuyện các cửa hàng xung quanh chưa mở, dù có mở đi nữa, muốn tìm được đôi khuyên tai có ngọc đẹp như vậy ở cái vùng quê nghèo này cũng không dễ.
Thế là ông nói: “Được, coi như gia thưởng cho cô, báo giá đi!”
"Một trăm lượng." Cố Mật Như bày ra công phu sư tử ngoặm.
Cô cũng chỉ thử một chút. Nói xong thì quan sát sắc mặt Trương Văn Ngôn, thấy mí mắt ông giật giật.
Lúc này, Cố Mật Như mới nói: “Trương lão bản đừng sợ, đùa thôi. Dù sao cũng từng là tình nhân, ta sao có thể lừa ngươi chứ?”
"Hai mươi lượng thôi." Cố Mật Như nói: “Đây là ngọc thượng hạng đấy, ta đã hạ giá vì nể tình rồi.”
Ông chủ quán bánh bao trợn tròn mắt, to như hai cái bánh bao.
Một cái bánh bao nhân thịt của ông chỉ có mấy xu, vậy mà nàng dâu Tư gia này lại há miệng đòi hai mươi lượng…
Mặt Trương Văn Ngôn co giật. Ông lấy đâu ra từng ấy tiền chứ?!
Ông đặt đôi khuyên tai xuống, quay người định đi.
Thôi thì về nhà bị chém vậy. Nếu ông bỏ ra hai mươi lượng mua đôi khuyên tai này, ông sẽ bị chém thê thảm hơn.
Thấy ông quay đi, Cố Mật Như không nhanh không chậm nói: “Tính cả phí chia tay vào nữa.”
Cô nói: “Dù sao cũng từng là tình nhân, Trương lão bản không định cứ thế mà bỏ rơi ta chứ?”
"Vậy thì ta phải tìm đại tẩu tâm sự một chút rồi." Cố Mật Như nói: “Mùa đông năm ngoái, ông tặng Tiểu Thúy một đôi vòng vàng đúng không?”
Bước chân Trương Văn Ngôn lập tức khựng lại.
Ông quay đầu, trừng mắt nhìn Cố Mật Như, ánh mắt ông không ngừng liếc về phía ông chủ quán bánh bao.
Gã đàn ông kia đúng lúc này lại đi vào trong nhà, nếu Cố Mật Như nói to hơn một chút, gã ta chắc chắn sẽ nghe thấy!
Sắc mặt Cố Mật Như không hề thay đổi, cô chỉ hơi nhướng đôi mày lên, nhìn ông, nói: “Ta không cần vòng vàng, còn tặng ngươi một đôi khuyên tai, chỉ lấy hai mươi lượng thôi.”
“Tình nhân một thời, ta cũng không tính lừa ngươi quá đáng, đúng không? Ai biết sau này gió đổi chiều, có khi Trương lão bản còn cần đến ta đấy.”
Trương Văn Ngôn nghe vậy, co giật từ khóe miệng đến tận mí mắt.
Cần nàng ta cái rắm ấy! Một kẻ lăng nhăng, mê tiền như thế!
Nhưng mà, Trương Văn Ngôn thật sự không dám làm lớn chuyện này.
Ông quay người lại, hậm hực cầm đôi khuyên tai trên bàn lên rồi nhét vào trong ngực.
Sau đó, ông cởi túi tiền bên hông, đổ hơn phân nửa số bạc vụn ra trước mặt Cố Mật Như, còn đưa cho cô một tờ ngân phiếu mệnh giá không lớn.
Người bán bánh bao đang bận sắp xếp bánh trong tiệm. Trương Văn Ngôn hạ giọng gầm nhẹ: “Mau cất đi! Ta nói cho ngươi biết, chỉ lần này thôi! Đừng tưởng rằng ngươi có thể uy hiếp ta mãi, nếu ta muốn giết ngươi...”
"Trương lão bản đừng nói vậy." Cố Mật Như rất bình thản, từ đầu đến cuối sắc mặt không có chút thay đổi nào. Dường như cô không phải đang xé rách mặt mũi để đòi phí chia tay mà chỉ đơn giản là đang bàn chuyện thời tiết với Trương Văn Ngôn.
Cô nhanh chóng thu hết số bạc lại, rồi đứng lên rồi từ trên cao nhìn xuống Trương Văn Ngôn, nói: “Dễ đến thì dễ đi, đều là hàng xóm láng giềng với nhau, ta cũng không muốn có mâu thuẫn gì với Trương lão bản.”
Những lời còn lại của Trương Văn Ngôn nghẹn lại trong cổ họng.
Về mặt chiều cao, Cố Mật Như chiếm ưu thế tuyệt đối. Dáng vẻ và khí chất của cô có áp lực quá lớn.
Cô còn vỗ nhẹ lên vai Trương Văn Ngôn, giọng điệu vô cùng thân thiện: “Trương lão bản, hẹn gặp lại.”
Nói xong, cô cầm ngân phiếu và bạc, ôm theo một đống bánh bao thịt rồi rời đi.
Cô đi thẳng đến tiệm may vừa mới mở cửa.
Trương Văn Ngôn có chút bực bội, nhưng không hiểu sao ông lại tin rằng Cố Mật Như sau này sẽ không làm phiền ông nữa.
---
Cố Mật Như mua vài bộ quần áo, tất cả đều dựa theo vóc dáng của Tư Hiến Xuân mà chọn.
Sau đó, cô ôm một đống bánh bao thịt và quần áo mua được về nhà.
Vừa bước vào cửa, đám hạ nhân đều đang đứng trong sảnh chờ.
Cố Mật Như đưa một túi bánh bao lớn cho bọn họ, nói:
“Ăn đi, bánh bao thịt đấy.”
Ăn xong rồi lên đường cho tốt.
Rồi cô ôm phần bánh bao còn lại, mang theo quần áo đi đến căn phòng nơi Tư Hiến Xuân đang bị giam giữ.
Có lẽ vì đã nghe được tiếng bước chân của Cố Mật Như từ xa, Tư Hiến Xuân hoàn toàn im lặng.
Nếu không phải có một đoạn xích sắt vẫn còn lộ ra bên ngoài, đầu kia lại khóa chết vào mắt cá chân của anh, Cố Mật Như thậm chí còn nghi ngờ anh đã chạy trốn.
Sau khi vào phòng, Cố Mật Như đặt những món trang sức còn chưa bán đi vào chỗ cũ rồi ôm đống quần áo đặt bên mép giường.
Tiếp theo, cô vào gian phòng bên trong, múc một chậu nước, lấy ít đồ rửa mặt. Nhân tiện, cô cũng xách bô tiểu ra ngoài.
Sau đó, Cố Mật Như đứng bên giường, nhẹ nhàng gõ lên ván giường.
Cô đặt những thứ đã chuẩn bị sẵn cho Tư Hiến Xuân xuống đất cạnh giường rồi nửa ngồi xổm, giọng điệu dịu dàng nói với anh:
“Ra ngoài rửa mặt, thay quần áo đi.”
“Đi vệ sinh thì dùng cái bô này, dùng xong nhớ đậy lại.”
Cố Mật Như nghĩ ngợi một chút, rồi tiếp tục đe dọa:
“Nếu ngươi dám không ra, làm bẩn gầm giường, ta sẽ không cho ngươi mặc quần áo, cũng không cho ăn.”
Tư Hiến Xuân co rụt người lại bởi vì xích sắt vang lên một tiếng động nhỏ.
Nhưng Cố Mật Như vẫn chưa yên tâm, lỡ như anh ta vẫn không chịu ra thì sao?
Vì thế, cô cố ý dọa thêm một câu:
“Nếu ngươi không tự mặc quần áo, không tự rửa mặt sạch sẽ, không coi mình là con người, thì ta sẽ lột trần ngươi, treo lên cây ngoài sân rồi gọi một đám người đến xem.”
Cuối cùng, cô gõ lên ván giường một lần nữa, nhấn mạnh:
“Ta nói được làm được.”