Rất nhanh, có hai bóng người lén lút lướt qua cổng lớn. Rồi ba người mà tối qua cô đã sai bảo lại từ cổng tiến vào trong.
Ba người đẩy qua đẩy lại, không ai muốn lên trước.
Cuối cùng, vẫn là Thúy Liên bước lên. Tính cô thẳng thắn nên mở miệng là hỏi ngay:
“Thiếu phu nhân đã cho bọn họ nhiều hơn một tháng tiền công, nhưng lại không cho ba người chúng tôi.”
Cố Mật Như không nói gì.
Thúy Liên mặt đỏ bừng, cô nhận ra lời mình có vấn đề, vội vàng giải thích:
“Chúng tôi không phải đến đòi tiền, mà muốn hỏi thiếu phu nhân... Không cho thêm tháng lương, có phải là muốn giữ chúng tôi lại không?”
“Chúng tôi không giống bọn họ đâu! Chúng tôi rất nghe lời! Cũng không có ý coi thường thiếu phu nhân!”
“Đúng đúng!”
“Đúng đúng đúng!”
Từ Tứ và Chương Tiền tuy an nói vụng về nhưng cũng vội vàng phụ họa.
Bọn họ đều có gia đình cần nuôi sống, dù không ưa cách làm của vị thiếu phu nhân này, nhưng thực sự họ cũng không muốn mất công việc.
Cố Mật Như nhìn ba người họ, cô im lặng giây lát, rồi mỉm cười.
Cô đứng dậy khỏi bàn, nói: “Ý là như thế, nhưng vẫn phải xem các ngươi có muốn ở lại không.”
"Tất nhiên là muốn rồi! Muốn chứ!" – Ba người đồng thanh.
Cố Mật Như bước xuống bậc thềm, cô đứng khoanh tay. Trong cái sân hoang tàn tiêu điều này, ánh sáng buổi sớm rọi lên người cô, khiến cô có dáng vẻ như một vị chủ nhân thực thụ.
Cô nói với ba người:
“Ở lại, tiền công gấp đôi. Sau này làm tốt thì còn có thể tăng thêm.”
Ba người nghe vậy thì mừng rỡ ra mặt, chỉ thiếu nước quỳ xuống đất hô “Thiếu phu nhân vạn tuế!”
Cố Mật Như để bọn họ vui mừng một lúc, rồi nói:
“Nhưng theo ta, sẽ khác với trước kia.”
“Ta không cần khế ước bán thân của các ngươi, nhưng ta cần sự trung thành.”
“Thứ nhất, mọi chuyện xảy ra trong viện này, không được tiết lộ ra ngoài. Bước ra khỏi cánh cửa này, coi như không biết gì.”
“Nếu các ngươi ra ngoài buôn chuyện, công việc này sẽ mất. Nếu làm ta gặp rắc rối, ta cũng sẽ không tha cho các ngươi.”
“Thứ hai, sau này không được gọi 'thiếu phu nhân', mà phải gọi 'chủ tử'.”
“Thứ ba, bất kể ta nói gì hay bảo làm gì thì không cần hỏi, cứ làm theo. Ta không thích giải thích.”
Ba người nghe xong, cảm thấy đây cũng chỉ là những quy tắc bình thường của hạ nhân nên chẳng thấy có có gì quá đáng.
Họ lập tức đồng thanh đáp: “Dạ!”
Cố Mật Như tạm thời không có yêu cầu gì thêm.
Cô nói: “Bình thường ta chỉ ở căn phòng phía sau này, những chỗ khác không cần dọn dẹp.”
“Các ngươi muốn ở đâu thì tùy. Khi ta gọi, chỉ cần tìm được người là được.”
Ba người nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, họ lập tức đi thu dọn đồ đạc, đổi sang phòng khác. Khu nhà của hạ nhân vốn dĩ ẩm thấp, chẳng ai thích ở đó cả.
Cố Mật Như nhìn ánh nắng, cô ước lượng thời gian.
Sau đó, cô quay vào phòng, xách theo số bánh bao thịt đã nguội trên bàn cùng một nửa ấm nước ấm đi về phía phòng bên cạnh.
Cô đến xem Tư Hiến Xuân.
Vừa mở cửa phòng, những vật dụng rửa mặt trên đất rõ ràng đã bị động qua. Quần áo cũng không còn nữa.
Bô vệ sinh vẫn được đậy kỹ, không có mùi lạ nào bốc ra.
Dây xích trên đất có dấu vết bị kéo lê, rõ ràng là Tư Hiến Xuân đã từng ra ngoài. Và hơn nữa, anh cũng đã tự làm sạch bản thân theo yêu cầu của Cố Mật Như.
Cố Mật Như mở cửa, hướng ra ngoài gọi một tiếng: “Có người không, mang bô vệ sinh ra ngoài đi.”
Từ Tứ lập tức chạy tới rồi bê bô vệ sinh ra ngoài mà không nói lời nào, nhanh chóng đem đi rửa sạch.
Lúc này Cố Mật Như mới đóng cửa lại, cô bước đến bên bàn, đặt bánh bao thịt và nước xuống.
Cô gõ nhẹ lên bàn, nói với Tư Hiến Xuân: “Ra ăn đi.”
Nói xong, cô ngồi yên chờ đợi. Tư Hiến Xuân chỉ kéo xích động một chút, không hề có ý định bò ra từ gầm giường.
Cố Mật Như đợi một lúc, lời đe dọa đến tận miệng đổi vài vòng rồi cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Không thể lúc nào cũng dùng dọa dẫm được.
Cô suy nghĩ rồi nói: “Vài ngày nữa có lẽ muội muội ngươi sẽ đến thăm ngươi. Nàng sẽ kể lại tình trạng của ngươi cho tổ mẫu ngươi nghe.”
Cố Mật Như nói: “Nếu tổ mẫu ngươi biết ngươi không còn ra hình người nữa, chắc chắn sẽ không muốn gặp ngươi đâu.”
Dứt lời, cô kiên nhẫn ngồi đó đợi.
Cô liếc mắt nhìn ánh nắng ngoài trời ước chừng thời gian. Mãi đến gần trưa, mông đã tê rần, rốt cuộc từ gầm giường mới thò ra một bàn tay.
Bàn tay rất trắng, dù gầy trơ xương nhưng hiển nhiên đã được rửa sạch sẽ.
Chỉ là móng tay có hơi dài… một số cái thậm chí còn bị vênh lên, ừm, cần phải cắt tỉa lại rồi.
Sau đó là một cái đầu tóc trắng xóa thò ra, tóc trắng đã rối tung cả lên. Dù vẫn sạch sẽ nhưng hiển nhiên anh không tự chải đầu.
Cố Mật Như có chút căng thẳng, cô nuốt nước bọt.
Sợ anh có áp lực tâm lý, cô cúi mắt xuống nhìn chân mình, chỉ dùng khóe mắt quan sát anh.
Anh chậm rãi bò ra từ dưới gầm giường, trông như một nữ quỷ tóc trắng chuyên đòi mạng.
Anh không lập tức bò về phía Cố Mật Như mà chỉ nằm phục xuống bên mép giường.
Qua một hồi lâu, anh mới từng chút từng chút bò đến chỗ cô.
Cố Mật Như cau mày.
Anh ta không phải ngay cả khả năng đi đứng cũng mất luôn rồi đấy chứ?
Cô ngẩng lên nhìn anh, rất nhanh phát hiện mặt anh đỏ bất thường.
Ánh mắt hai người giao nhau, cổ họng Tư Hiến Xuân phát ra một tiếng rên rỉ sợ hãi. Âm thanh đó giống như một con thú nhỏ bị đè lên bụng, cũng giống như một con cừu non bất lực lạc mất mẹ.
Anh lập tức quay người, định bò trở lại!
Cố Mật Như nhẹ giọng hỏi: “Tư Hiến Xuân, ngươi bị sốt sao?”
"Ngươi ốm rồi." Cố Mật Như nói, “Bệnh thì phải chữa, chẳng lẽ ngươi không muốn sống nữa sao?”
Động tác bò về của Tư Hiến Xuân khựng lại.
Anh muốn sống, không ai muốn sống hơn anh!
Chỉ bởi một câu nói này của Cố Mật Như, toàn bộ ý chí gắng gượng của anh bỗng chốc sụp đổ.
Như binh bại tan tác, như bức tượng đất rơi xuống sông.
Anh đã bị bỏ mặc ngoài trời lạnh suốt nửa mùa đông, thứ duy nhất giúp anh cầm cự là bản năng sinh tồn.
Nhưng khi cơn lạnh rời xa, cơ thể anh khôi phục lại chức năng bình thường thì vô số bệnh tật tiềm ẩn bắt đầu lộ diện.
Anh đã sớm bệnh rồi.
Bệnh đến nỗi tàn tạ chẳng ra hình thù.
Ý chí mong manh cuối cùng, chỉ vì một câu hỏi chẳng mấy dịu dàng của Cố Mật Như mà hoàn toàn sụp đổ.
Tư Hiến Xuân thấy Cố Mật Như đứng dậy, thấy cô bước về phía anh.
Cô đưa tay về phía anh.
Nước mắt từ khóe mắt anh rơi xuống, đó là nỗi sợ hãi theo bản năng.
Mỗi lần cô vươn tay, đều mang đến vô tận đau đớn.
Nhưng lần này, dù thấy cô đưa tay ra, anh cũng không còn sức né tránh nữa.
Tứ chi anh mềm nhũn trên đất, mở to mắt nhìn cô đưa tay về phía đầu anh.
Tư Hiến Xuân nhắm mắt lại, nước mắt một lần nữa lăn dài, trong suốt nhưng chứa đầy nỗi sợ hãi vô tận.
Môi anh run rẩy, linh hồn anh cũng run rẩy.
Hệ thống cảnh báo giá trị tự hủy của anh đang tăng vọt.
Nhưng không chờ đợi được cơn đau, anh đã ngã vào một vòng tay ấm áp.