Ngươi làm gì đấy?" Ánh mắt của Tư Hiến Xuân tràn đầy cảnh giác nhìn Cố Mật Như.

Cố Mật Như đỡ lấy anh, không để anh ngã xuống, sau đó đè chặt vai anh, không cho hắn cử động bừa bãi rồi nói: “Ngươi nghĩ ta muốn làm gì?”

“Ta muốn rửa sạch ngươi, rồi đóng gói ngươi lại cùng với muội muội ngươi, sau đó bán đi.”

Cố Mật Như nói, trên mặt cô lộ ra chút ý cười.

Sắc mặt của Tư Hiến Xuân vừa mới có chút hồng hào, trong chớp mắt lại trắng bệch.

Thật là có sức sống, cảm xúc lên xuống cũng không tệ.

Cố Mật Như nghĩ thầm, xem ra đầu óc anh ta vẫn chưa bị đông cứng.

Cô không hề nói mấy câu kiểu "Sau này ta sẽ đối tốt với ngươi".

Không phải vì Cố Mật Như sợ làm sụp đổ hình tượng nhân vật, mà là câu đó nghe thật quá nhảm nhí.

Nhân vật mà Cố Mật Như xuyên vào vốn không tồn tại khái niệm sụp đổ vai diễn. Cũng không cần lo sẽ bị thiêu sống.

Hợp đồng hệ thống mà Cố Mật Như ký không hề có điều khoản phải tuân thủ tính cách của nhân vật trong thế giới này.

Dù Cố Mật Như có làm lệch bao nhiêu, hệ thống cũng phải luôn theo dõi hành vi của cô để sửa chữa tiến trình cốt truyện, thậm chí cả ký ức nhân vật.

Tất cả là nhờ Cố Mật Như làm nhiệm vụ chưa bao giờ nhờ hệ thống hỗ trợ gian lận.

Cô ký bản hợp đồng thử nghiệm đầu tiên của thế giới xuyên nhanh. Trong bản này, ngay cả hệ thống chính cũng không thể tùy ý xóa sổ cô.

Thế nên dù cô đã khởi động lại vài thế giới, nhiều nhất cũng chỉ bị trục xuất đến tổ cứu rỗi, hoặc bị giật điện vài cái.

Ngoài ra thì cực kỳ tự do.

Và lý do cô đang làm việc tốt nhưng lại chẳng nói với Tư Hiến Xuân được một lời hay ho, chính là để kích thích tư duy bình thường của anh ta, để anh chủ động điều khiển cơ thể mình.

Bởi vì giận dữ và căm hận, so với thoải mái và an tâm, càng dễ kích thích sinh mệnh lực và ham muốn sống sót hơn.

"Ngươi nói xem, với vẻ ngoài như ngươi, thì nên bán cho loại người nào mới hợp nhỉ?" Cố Mật Như vẫn tiếp tục nói.

"Ngươi biết hầu hạ người khác không?" Cố Mật Như nghiêm túc hỏi Tư Hiến Xuân.

Gương mặt của Tư Hiến Xuân, vốn chẳng có bao nhiêu thay đổi dù có khóc do bị đông cứng, dần dần bắt đầu co giật.

Cố Mật Như cũng chẳng cần anb trả lời, cô vẫn tiếp tục nói: “Làm lao động chân tay chắc chắn là không được rồi, dù sao trước đây ngươi cũng là một đại thiếu gia cơ mà.”

"Nếu không làm lao động chân tay, thì chỉ có thể bán sắc thôi." Cố Mật Như vươn tay chạm vào mặt anh.

Toàn thân Tư Hiến Xuân cứng đờ, anh nghiêng đầu né tránh rồi bắt đầu giãy giụa trên băng ghế dài.

"Thả ta ra!" Giọng anh càng lúc càng trôi chảy.

Sắc đỏ một lần nữa lan tràn trên khuôn mặt anh.

Đôi mắt anh cũng trở nên linh động hơn, giống như một người tuyết bị đông cứng bỗng chốc đặt chân đến nơi xuân về bốn mùa, nó đang tan chảy.

Khuôn mặt ấy thậm chí còn đang tí tách nhỏ nước vì vừa được lau xong.

"Kích động gì chứ?" Cố Mật Như lại đè anh xuống.

Đè anh xuống rất dễ, vì bây giờ Tư Hiến Xuân căn bản chẳng còn chút sức lực nào.

Anh hung hăng trừng mắt nhìn Cố Mật Như.

Nhưng đôi mắt ấy trong suốt đến tận đáy, tựa như chỉ biết đến khái niệm căm hận mà không biết phải thực hiện nó ra sao.

“Dù ngươi trông hơi kỳ quặc, nhưng cũng có người thích kiểu này đấy. Dù sao cũng là yêu tinh mà, ai lại không muốn nhìn thử một chút?”

Nghe vậy, trên trán Tư Hiến Xuân có một đường gân xanh nhỏ nổi lên, trong mắt anh lần nữa tràn ra tuyệt vọng.

Hệ thống lên tiếng cảnh báo: [Giá trị tự hủy của mục tiêu nhiệm vụ tiếp tục tăng, nếu vượt qua ngưỡng 100, nhiệm vụ sẽ bị phán định thất bại.]

[Hiện tại giá trị tự hủy là 89%, xin ký chủ đưa ra phương án ứng phó.]

Cố Mật Như thậm chí không thèm chớp mắt, cô tiếp tục dùng giọng điệu chậm rãi kích thích Tư Hiến Xuân.

“Biết đâu đến lúc đó, sẽ có rất nhiều người thích ngươi đấy.”

"Ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu!" Tư Hiến Xuân lại lên tiếng nguyền rủa, giọng nói càng khàn đặc.

Như một cái bản lề cửa cũ kỹ, kêu ken két.

“Ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Anh lặp đi lặp lại, chỉ biết nói mỗi câu này.

Cố Mật Như thậm chí còn có chút buồn cười.

Cô thuận thế giả vờ như không giữ chặt được anh, để Tư Hiến Xuân ngồi dậy từ băng ghế dài.

Trên người anh vẫn đang quấn chăn, cả người bị cuộn lại trong đó, cánh tay cũng không thể đưa ra ngoài.

Anh tức đến phát điên, cuối cùng cũng biết dùng trán đập vào Cố Mật Như.

Anh mang theo khí thế như một lão thần tử già nua liều chết can gián, hung hăng lao về phía Cố Mật Như.

Nhưng thực ra, ba ngày qua, anh chỉ ăn mấy miếng bánh mà Tư Tĩnh Nhu đưa đến.

Vừa đói vừa lạnh, giờ cơ thể mới ấm lên nhưng nó không giúp anh khỏe hơn mà ngược lại càng khiến anh kiệt sức.

Lại còn bị Cố Mật Như cố ý kích thích đến mức khí huyết dâng trào, thì anh lấy đâu ra sức nữa?

Trước cú va chạm chí tử của anh, Cố Mật Như chỉ hơi nghiêng đầu là né được.

Anh đập thẳng vào vai Cố Mật Như, dùng hết toàn bộ sức lực rồi người anh bắt đầu nghiêng về phía trước.

Cố Mật Như thuận thế đón lấy anh, tư thế hai người lúc này như một đôi uyên ương quấn quýt, quá mức thân mật.

Đây không phải là tư thế nên có giữa họ, rõ ràng giữa họ là thù hận sâu như biển.

Trong ký ức của Tư Hiến Xuân, ngay cả lúc thành thân uống rượu giao bôi, họ cũng chưa từng gần gũi đến thế.

Anh cảm nhận được làn da mịn màng bên má của Cố Mật Như, ấm áp, trơn mượt, nhưng lại khiến anh lạnh buốt sống lưng.

Anh còn muốn giãy giụa, nhưng thật sự đã không còn chút sức lực nào.

Cố Mật Như cảm nhận được anh đã bất động, ngoài tiếng thở gấp, ngay cả lời cay độc cũng không nói nữa.

Lúc này cô mới một tay ôm lấy lưng anh, một tay luồn vào dưới lớp chăn rồi nhẹ nhàng nhấc bổng anh lên.

Chẳng tốn nhiều sức, cô đã bế được anh từ băng ghế dài lên.

Anh quá gầy, dù thân hình còn khá cao, sơ sơ cũng phải tầm 1m8. Băng ghế dài không đủ chỗ, cẳng chân anh đều lơ lửng bên ngoài.

Nhưng vì quá gầy, anh đã không còn thuộc phạm vi cân nặng của một người bình thường.

Thế nên, chỉ với chút sức lực võ thuật còn sót lại, dù kèm cả tấm chăn, Cố Mật Như vẫn dễ dàng bế anh lên.

Tư Hiến Xuân cảm nhận được động tác của Cố Mật Như, anh hít một hơi lạnh.

Toàn thân anh căng cứng, tưởng rằng giây tiếp theo mình sẽ bị ném xuống đất.

Nhưng cho đến khi Cố Mật Như bế anh đến mép giường, cơn đau tưởng tượng trong đầu anh vẫn chưa đến.

Xích sắt bị kéo lê trên mặt đất, vang lên tiếng loảng xoảng suốt dọc đường đi.

Cố Mật Như đặt anh lên giường. Giường đã được thay nệm mới, bên trong còn đặt một túi nước chườm nóng.

Dù Thúy Liên chỉ là một nha đầu thôn dã, nhưng làm việc cũng khá gọn gàng.

Cố Mật Như đặt Tư Hiến Xuân xuống giường mà không giải thích gì, cũng không thả anh ra liền xoay người rời đi ngay lập tức.

Tư Hiến Xuân nằm trên giường một lúc, anh dồn chút sức lực rồi cố gắng ngồi dậy.

Anh phải tốn rất nhiều công sức mới vươn ra được một bàn tay.

Rồi anh sững sờ mà nhìn chằm chằm vào cánh tay trần trụi của mình .

Anh cẩn thận cảm nhận một chút, sau đó mới bàng hoàng nhận ra—dưới chăn, anh không mặc gì cả.

Trong khoảnh khắc ấy, Tư Hiến Xuân bị sự thật này làm cho chấn động, không biết phải phản ứng thế nào.

Anh thậm chí còn tin vào lời của người phụ nữ độc ác đó—cô ta đã tắm rửa cho anh sạch sẽ như vậy, xem ra thực sự định bán anh đi rồi.

Nhận ra điều này, Tư Hiến Xuân hoảng hốt.

Anh gấp đến mức mặt đỏ bừng, máu dồn lên não, vừa nhục nhã vừa sợ hãi.

Trước đây, bất kể người phụ nữ này có độc ác đến đâu, ít nhất cô ta sẽ không tùy tiện chạm vào anh.

Tư Hiến Xuân không thể chấp nhận việc bị bất kỳ người phụ nữ nào chạm vào anh ngoài mẹ và em gái của anh.

Từ khi thành thân đến giờ, ngay cả trong đêm tân hôn, bọn họ cũng chưa từng ngủ chung một phòng.

Vừa nghĩ đến việc mình đã hôn mê lại bị người ta tắm rửa như một con súc vật, anh nhục nhã đến mức muốn bật khóc.

Anh càng gấp gáp, chăn bị giằng co càng cuốn chặt.

Càng hoảng loạn, máu càng dồn lên đầu. Nhưng trong cơ thể anh đã không còn nhiều máu để dồn lên đầu nữa.

Chẳng mấy chốc, anh cảm thấy một cơn chóng mặt dữ dội. Và ngay lúc giãy giụa mà kèo được hai cánh tay ra ngoài—anh liền đổ sập xuống giường.

Trong lòng Tư Hiến Xuân, sự tuyệt vọng một lần nữa tràn ngập.

Anh bị lạnh đến mức gần như chết cóng, đói đến mức muốn ăn cả chính mình nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc chết đi.

Nhưng lúc này, anh thực sự muốn chết.

Anh có thể chịu đựng đau đớn. Nhưng không thể chịu đựng sự nhục nhã.

Dù lớn lên trong nội viện của nhà họ Tư, còn ít ra ngoài hơn cả em gái, nhưng từ nhỏ anh đã được mẹ dạy dỗ rất tốt.

Anh biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ, dù không đọc được nhiều sách, cũng hiểu được câu “sĩ khả sát, bất khả nhục” *.

Thế nên khi Cố Mật Như bưng bát cháo nóng trở về, trong đầu cô liền vang lên tiếng cảnh báo của hệ thống.

【Giá trị tự hủy của mục tiêu nhiệm vụ đã tăng lên 97%!】

Giọng hệ thống cao vút lên mấy tông vì hoảng sợ nhưng bước chân của Cố Mật Như thậm chí còn không hề khựng lại, cứ thế vững vàng tiến vào cổng viện.

Từ phòng hạ nhân của tiểu viện, mấy nha hoàn còn len lén nhìn về phía bên này.

Các cô đang đánh cược—đánh cược xem vị chủ nhân tự xưng là thiếu phu nhân này, dù cô ấy chưa từng bước chân vào nhà lớn của nhà họ Tư, có để cho thiếu gia của nhà họ sống đến ngày mai hay không.

Ánh mắt các cô đầy vẻ tò mò, khinh thường, khinh miệt.

Các cô đang đoán xem, liệu vị thiếu phu nhân này có lại như lần trước, ép thiếu gia uống nước sôi, hay lần này sẽ dùng cháo nóng để làm bỏng miệng anh.

Phải biết rằng, cháo nóng còn làm bỏng nghiêm trọng hơn cả nước sôi đấy.

Nhưng bất kể các cô nghĩ gì, bất kể ánh mắt ra sao, cũng không thể khiến Cố Mật Như bận tâm dù chỉ một chút.

Cố Mật Như bước đi với sống lưng thẳng tắp.

Tay bưng một bát cháo nhưng hoàn toàn không cần cố ý giữ thăng bằng.

Trong đầu cô vẫn nghe thấy tiếng cảnh báo hoảng hốt của hệ thống, nhưng dáng vẻ của cô vẫn nhàn nhã như đang dạo chơi trong sân.

Mỗi bước đi đều giống như được đo đạc bằng thước, nếu trên đầu cô mang trâm cài tóc, chắc chắn biên độ lắc lư cũng rất nhỏ.

Khí chất của cô có thể sánh ngang với công chúa trong cung, nhưng lại mang theo một phong thái mạnh mẽ, hào sảng.

Khi Cố Mật Như bưng cháo bước vào phòng, giá trị tự hủy của Tư Hiến Xuân đã đạt đến 99%.

Cố Mật Như đặt bát cháo đã được làm nguội xuống bàn.

Sau đó cô lập tức đi đến bên giường, xoay người anh lại. Không cần nhìn cũng biết chuyện gì xảy ra, cô trực tiếp bóp chặt hai bên má anh.

Ngoài cách cắn lưỡi tự sát, anh ta không còn cách nào khác để hủy hoại bản thân.

Quả nhiên, Tư Hiến Xuân đang cố cắn đứt lưỡi.

Anh đang tự sát.

Nếu không phải vì sức lực anh quá yếu, e rằng chỉ trong lúc cô đi lấy cháo, anh đã cắn đứt lưỡi rồi.

Nếu mục tiêu nhiệm vụ chết như thế này, chắc chắn nhiệm vụ sẽ bị phán định là thất bại.

Nếu bây giờ cô thất bại thêm một nhiệm vụ nữa thì cô cũng không sống nổi.

Số điểm ít ỏi còn lại của cô đã bị hệ thống chủ phạt sạch.

Không có điểm để đổi lấy sinh mệnh, cho dù hợp đồng của cô có tốt đến đâu, cho dù hệ thống chủ không thể trực tiếp xóa bỏ cô, cô cũng sẽ chết vì cạn kiệt tuổi thọ.

Nhưng đến nước này, cô vẫn không có chút hoảng loạn nào.

Dù hệ thống đã theo cô qua rất nhiều thế giới, quen với việc cô thích chơi đùa với ranh giới nguy hiểm, nhưng lần này nó vẫn bị cô dọa sợ không ít.

Cố Mật Như bóp chặt hai má Tư Hiến Xuân, ép anh mở miệng, sau đó vươn tay cạy hàm răng đang cắn chặt lưỡi ra.

Cô lôi lưỡi anh ra nhìn thì chỉ thấy có một chút máu rỉ ra ngoài.

Vết thương không nặng. Không ảnh hưởng đến việc ăn uống.

Hệ thống liên tục nhắc nhở cô mau chóng tìm cách giải quyết.

Cố Mật Như nhìn vào đôi mắt xám xịt của Tư Hiến Xuân, cô cảm thấy lúc này anh giống như một khúc gỗ mục.

Thế này không ổn.

Cô vẫn thích dáng vẻ vừa trong trẻo vừa tràn đầy sức sống của anh hơn.

Thế là cô suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng—từng chữ đều là lời dối trá.

Giọng cô tựa như tiếng đàn cello, êm tai mà mê hoặc, lừa gạt mục tiêu nhiệm vụ của mình:

“Ta đúng là đã liên hệ với người muốn bán ngươi đi, dạo này ta đang rất túng quẫn.”

“Nhưng người nhà của ngươi vừa phái người đến nhắn tin, nói rằng Tư lão phu nhân sắp mừng thọ, muốn gặp ngươi một lần.”

“Xem như ngươi mạng lớn.”

Cô Mật Như vỗ nhẹ lên mặt Tư Hiến Xuân, cô không hề tỏ vẻ độc ác sự lạnh nhạt trên gương mặt cô, lại đủ để khiến người ta rét lạnh tận xương.

Cô nhìn xuống anh từ trên cao, thản nhiên nói:

“Không ngờ Tư gia vẫn còn nhớ đến ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play