“Đừng tìm chết tìm sống nữa. Lần này trở về Tư gia, lấy thêm chút bạc về, sau này ta sẽ không để ngươi bị rét hay đói nữa.”
Nói xong, Cố Mật Như buông Tư Hiến Xuân ra.
Tư Hiến Xuân nghe vậy thì sửng sốt, thực sự không còn cắn lưỡi nữa.
Cố Mật Như lại nói: “Ngươi không thể về với cái bộ dạng quỷ quái này được.”
Cô đi đến cạnh bàn, bưng bát cháo trắng lên. Cháo vì bị nước lạnh tạt qua nên vừa vặn thích hợp để ăn.
Cô ngồi xuống mép giường, dùng thìa khuấy cháo rồi múc một muỗng đưa đến bên miệng Tư Hiến Xuân.
Rất nhanh, có lẽ anh đã nghĩ thông suốt, đôi mắt trong trẻo sáng ngời trở lại, thậm chí còn sáng hơn lúc vừa tỉnh.
Cố Mật Như nhướng mày dài, khóe môi hơi cong lên.
Vài câu kích thích làm cho thân thể đông cứng và tư duy của Tư Hiến Xuân sống động trở lại.
Vài câu nói dối không chỉ khiến anh sống tiếp mà còn thắp lên hy vọng mới.
Thậm chí ngay cả khi Cố Mật Như đút cháo cho anh, anh cũng ngoan ngoãn há miệng ăn, không hề phản kháng vô ích.
Ngoan đến mức khó tin.
Hệ thống trong đầu vang lên: 【Giá trị tự hủy của đối tượng nhiệm vụ giảm xuống còn 77%! Ký chủ đỉnh quá!】
Tư Hiến Xuân rất dễ bị lừa.
Dễ đến mức khiến Cố Mật Như chẳng có cảm giác thành tựu gì.
Cô cứ thế từng thìa từng thìa đút cháo cho anh.
Đôi mắt Tư Hiến Xuân, chỉ vì vài câu nói dối mà sáng lên.
Anh thậm chí còn không nhớ ra rằng Tue lão phu nhân tổ chức sinh thần vào mùa hè, mà bây giờ lại là giữa mùa đông.
Nếu lão phu nhân thực sự muốn gặp anh vào tiệc thọ, sẽ không sai người đến đón sớm như vậy.
Nhưng lúc này, điều Tư Hiến Xuân cần không phải là gặp bà nội anh thật.
Anh chỉ cần một lý do để sống.
Một lý do có thể khiến anh hy vọng vào cuộc sống.
Anh đã lâm vào đường cùng, chỉ cần một cọng rơm cũng có thể khiến anh bám víu vào mà tràn đầy hy vọng.
Vì thế, kẻ lẽ ra là kẻ thù không đội trời chung, chỉ vì vài lời nói dối nhẹ nhàng mà bỗng chốc hòa hoãn lại.
Một người thong thả đút cháo.
Một người ngoan ngoãn uống cháo.
Không ai làm loạn, cũng chẳng ai nói thêm lời nào.
Tư Hiến Xuân đã quá đói.
Trước đó, Tư Tĩnh Nhu đưa cho anh mấy cái bánh khô cứng đến mức có thể đánh chết người, anh chỉ có thể run rẩy ôm lấy mà cắn từng miếng.
Bây giờ được uống cháo nóng thơm phức, hai ngụm trôi xuống, cơn đói và bản năng sinh tồn của anh đều bị đánh thức.
Môi anh bắt đầu đuổi theo thìa cháo, cảm thấy mỗi muỗng Cố Mật Như đút lên đều ít đến mức không đủ đầy miệng.
Cháo mềm nhừ, vừa vào miệng đã trôi thẳng xuống cổ họng, căn bản không cần nhai.
Anh ăn vội vàng đến mức chưa kịp nếm ra mùi vị đã nuốt mất rồi.
Chẳng bao lâu sau, anh không còn hài lòng với cách ăn nhỏ giọt này nữa, liền đưa tay định cầm lấy thìa và bát cháo.
Cố Mật Như hơi né đi, cô nhìn anh một cái thật lâu.
Ánh mắt đó thậm chí không mang theo bất kỳ cảm xúc nào nhưng anh lại lập tức buông tay xuống.
Mắt anh đỏ hoe nhìn cô một cái, không dám giành bát cháo nữa.
Chả trách nguyên chủ lại bắt nạt anh ta tàn nhẫn đến thế.
Với cái tính cách dễ bị thao túng như vậy, thật sự quá dễ bị bắt nạt.
Nhưng Cố Mật Như cũng không đưa bát cho anh tự ăn.
Cơ thể anh bây giờ, nếu ăn quá vội, rất có thể sẽ chịu không nổi mà nôn ra hết.
Ăn chậm rãi như thế này mới giúp cơ thể anh thích nghi dần.
Hệ thống trong đầu ồn ào nhắc nhở: 【Ký chủ có thể thử nói vài lời êm tai để giảm giá trị tự hủy xuống dưới mức đạt tiêu chuẩn, như vậy có thể nhận được điểm thưởng!】
Hệ thống vì mạng sống của Cố Mật Như mà lo lắng đến nát cả tâm.
Nhưng hiện tại Cố Mật Như lại cực kỳ chán ghét hệ thống này, hoặc phải nói là phiên bản hệ thống này.
Khi cô mới ký hợp đồng, hệ thống rất ít nói.
Chỉ làm việc công bằng, chưa từng chen miệng vào lúc cô làm nhiệm vụ hay nói nhảm.
Nhưng có một lần, không gian liên tục nhắc nhở cô nâng cấp, nói hệ thống của cô dùng đã quá cũ kỹ.
Cố Mật Như đã tiêu tốn một ít điểm để nâng cấp hệ thống.
Nâng cấp xong, hệ thống nói đây là phiên bản thử nghiệm, đã được thêm vào một số dữ liệu cảm xúc mô phỏng con người.
Từ đó, hệ thống trở nên cực kỳ lắm lời.
"Biến." Cố Mật Như lạnh lùng nói một chữ.
Cô vốn ít giao tiếp với hệ thống nên không quen nói chuyện trong đầu.
Hệ thống lập tức im bặt rồi biến mất.
Bát cháo cũng vừa vặn cạn sạch.
Tư Hiến Xuân cảm thấy bụng vẫn trống rỗng, còn chưa được lót dạ gì cả.
Anh lưu luyến liếm môi một cái nhưng hoàn toàn không dám đòi thêm.
Đúng lúc ấy, Cố Mật Như đặt bát xuống và nói chữ "biến".
Tư Hiến Xuân run bắn cả người, tưởng rằng cô đang nói với anh.
Những ký ức không hay lập tức tràn vào đầu anh.
Bản năng sinh tồn khiến anh lập tức lăn xuống giường.
"Rầm rầm rầm", động tác quá nhanh, đến mức Cố Mật Như muốn giữ lại cũng không kịp.
Nửa thân dưới anh còn bị chăn quấn lại, lăn xuống không hoàn toàn rồi va vào bàn nhỏ, làm rơi bát xuống đất vỡ tan tành.
"Choang", một tiếng vang lớn.
Đánh tan luôn suy nghĩ vừa mới khôi phục của Tư Hiến Xuân.
Anh vừa rơi xuống đất liền không hề chần chừ, kéo theo chăn và xiềng xích, lập tức bò dậy.
Cố Mật Như: “...”
Cô chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Cô khó khăn lắm mới lau rửa sạch sẽ cho anh, kết quả anh lại tự bò xuống đất.
Trong ký ức của Tư Hiến Xuân, mỗi khi Cố Mật Như nổi giận, nếu anh không né tránh, không trốn vào đống cỏ mục thì sẽ bị đánh đập rất thậm tệ.
Bản năng sinh tồn hình thành phản xạ có điều kiện.
Dù căn phòng này không phải của anh, dù xung quanh không có đống cỏ nào để trốn, nhưng điều đó không cản được việc anh tìm nơi ẩn náu.
Anh lập tức dùng tốc độ nhanh đến mức người khác không kịp phản ứng, mặc kệ mảnh sứ vỡ trên đất mà lao thẳng xuống gầm giường.
Xiềng xích va chạm phát ra tiếng leng keng.
Cố Mật Như phản ứng nhanh, cô lập tức giẫm chân lên xích.
Tư Hiến Xuân sắp bò hẳn vào gầm giường thì bị giẫm lên xích nơi cổ chân, chỉ còn phần bắp chân là chưa vào được.
Sau đó, anh lại bắt đầu gào lên.
“A— a—”
Như một con quạ bị nhổ trụi lông.
Cố Mật Như cảm thấy đau đầu.
Nhưng rất nhanh, cô cũng hiểu ra— chỉ vì một chữ "cút" của cô, anh thật sự bắt đầu lăn đi.
“Ra khỏi gầm giường.” Cố Mật Như giẫm lên xích nơi cổ chân anh, ra lệnh: “Đừng để ta phải nói lần thứ hai.”
Lần này, Tư Hiến Xuân không nghe lời.
Anh giống như một con người cá bị ngư dân bắt được, gào thét muốn trốn về biển khơi.
Nhưng vì đuôi cá đã bị xiên móc xuyên thủng, dù có giãy giụa thế nào, anh cũng chỉ có thể cào ra từng vệt máu ngay tại chỗ.
Thật sự có vết máu. Cố Mật Như có thị lực rất tốt, ở thế giới tu tiên, cô có thể nhìn rất xa.
Ở thế giới này, dù năm giác quan đã bị giảm xuống để phù hợp với “phạm vi khoa học,” nhưng với ánh nến trong phòng, cô vẫn có thể phân biệt rõ những vết máu loang lổ trên nền gạch xanh.
Tư Hiến Xuân không biết mình bị cứa ở đâu— có thể là tay hoặc cánh tay— có lẽ do lúc bò đi đã ấn lên mảnh sứ vỡ.
Trên nền đất toàn là những mảnh vỡ, cái bát cơm đã vỡ ngay bên giường, dưới gầm giường chắc chắn cũng có.
Nếu anh cứ tiếp tục giãy giụa như vậy, không chừng còn bị thương nặng hơn.
Hơn nữa, vì vừa mới ăn xong, cơ thể cũng ấm lên, sức lực của anh đã mạnh hơn trước không ít. Mấy lần vùng vẫy này khiến vết thương ở cổ chân bắt đầu rỉ máu.
Vết thương do tê cóng hòa với máu, trông vô cùng chói mắt.
Cố Mật Như thấy anh không chịu bò ra, hơn nữa còn kêu ngày càng thảm thiết, cô đành phải bỏ chân ra khỏi sợi xích.
Ngay lập tức, Tư Hiến Xuân kéo theo xích sắt loảng xoảng bò thẳng vào gầm giường rồi run rẩy cuộn tròn ở bên trong.
Là bị cơn giận của cô dọa sợ.
Cố Mật Như đứng bên giường, đưa tay xoa xoa mi tâm.
Cô thật sự có chút bất lực.
Khó khăn lắm mới dụ được anh ta ăn cơm, cơ thể cũng đã ấm lại, thậm chí còn tắm rửa sạch sẽ. Kết quả, chỉ vì một chữ, anh ta lại quay về trạng thái cũ.
Cố Mật Như nói với hệ thống trong đầu: “Lần sau ta làm nhiệm vụ, nếu ngươi còn nói nhảm nữa, ta sẽ xin hệ thống chủ hủy liên kết, đổi sang hệ thống khác.”
Hệ thống giả chết, nó không dám hó hé một tiếng.
Cố Mật Như đúng là đang giận cá chém thớt với hệ thống. Nhưng thực ra cô cũng biết, vì cô đã thay thế vai trò của nhân vật gốc nên rất khó để Tư Hiến Xuân tin tưởng.
Chỉ cần khơi dậy ký ức sau khi tiếp nhận thân phận này, cô sẽ nhận ra "Cố Mật Như" nguyên bản đã điên cuồng đến mức nào.
Mỗi lần hành hạ Tư Hiến Xuân, ả ta đều nghĩ ra đủ kiểu tra tấn và tự mình ra tay.
Đám hạ nhân trong viện đều là đồng phạm giúp đỡ "Cố Mật Như" hành hạ người khác.
Nếu không phải vì nội tâm Tư Hiến Xuân đủ trong sáng, đủ yêu quý mạng sống, đủ biết nắm bắt mọi cơ hội để sống sót, anh đã bị hành hạ đến chết từ lâu rồi.
Cố Mật Như hồi tưởng lại "vết nhơ" của chính mình, lại xoa mi tâm một lần nữa.
Khó trách người ta nói, vào nhóm cứu rỗi chẳng khác nào bị lưu đày.
Phương thức làm nhiệm vụ kiểu thay thế nhân vật này, lại còn không được chọn màn mở đầu và thẻ thân phận, đúng là oan uổng hết chỗ nói.
Đúng kiểu làm trâu làm ngựa cho người ta.
Cố Mật Như không cố ép Tư Hiến Xuân ra ngoài nữa.
Trong ký ức, mỗi lần cô gọi Tư Hiến Xuân ra, mỗi lần cô bảo anh lại gần đều khiến anh bị đánh đến sống dở chết dở.
Tư Hiến Xuân sẽ không ra ngoài.
Tất nhiên, cô có thể kéo anh từ dưới gầm giường ra. Nhưng hiện tại, anh vừa mới khá hơn một chút, thực sự không chịu nổi cú sốc tinh thần nữa.
Vì thế, Cố Mật Như dứt khoát từ bỏ việc giao tiếp với anh.
Dù sao trong phòng cũng có than sưởi, dù dưới gầm giường không sạch sẽ nhưng vẫn tốt hơn đống rơm rách và bông vụn mà anh nằm trước kia.
Dù không mặc quần áo, anh vẫn còn quấn một chiếc chăn trên người.
Cố Mật Như xoay người ra khỏi phòng.
Chẳng bao lâu sau, cô quay lại và mang theo một cái chổi, quét hết những mảnh sứ vỡ trên nền đất.
Sau đó, cô dựng lại chiếc bàn nhỏ bên giường.
Cố Mật Như không sai bảo đám nha hoàn.
Cô biết bọn họ vẫn chưa đi ngủ, còn đang lén lút nhìn về phía bên này bằng mắt sáng rực.
Bọn nha hoàn đang xôn xao bàn tán vì vừa nãy họ mới nghe thấy tiếng hét thảm thiết của thiếu gia nhà họ Tư.
Quả nhiên, thiếu phu nhân đã lôi người ra để hành hạ thật.
Không bao lâu sau, thiếu phu nhân đích thân đi ra ngoài, cầm theo một cái chổi quay lại.
Không biết cán chổi này có đủ to không? Đánh lên người chịu được mấy nhát nhỉ?
Cố Mật Như dọn dẹp sạch sẽ mặt đất, suy nghĩ một chút, cô lại ra khỏi phòng.
Rất nhanh, dựa theo ký ức, cô tìm được nơi mình ở trước đây.
Cô mang theo một chiếc chăn rồi quay lại.
Cố Mật Như trải chăn lên giường, chuẩn bị ở lại đây đêm nay.
Chỉ cần Tư Hiến Xuân không chịu bò ra khỏi gầm giường, cô cũng sẽ ở ngay trên đầu anh.
Muốn xây dựng lòng tin, cách tốt nhất chính là ở bên nhau thường xuyên.
Dù không nói chuyện, chỉ cần quen thuộc, chỉ cần cô không hành hạ anh, sớm muộn gì anh cũng sẽ tự bò ra.
Cố Mật Như thổi tắt một ngọn đèn trong phòng, ánh sáng mờ đi.
Tư Hiến Xuân không la hét nữa, cũng không nói gì. Tiếng xích sắt kéo lê cũng biến mất.
Cố Mật Như dùng kẹp sắt đảo than trong chậu, khiến than cháy đỏ hơn một chút.
Ánh lửa đỏ rực chiếu lên hàng mi của cô, khiến nét mặt của cô trông ôn hòa hơn nhiều.
Cứ từ từ vậy.
Cố Mật Như vốn có đủ kiên nhẫn.
Cô rửa mặt qua loa rồi coi như dưới gầm giường không có ai, không thử bắt chuyện với anh nữa.
Chỉ trước khi lên giường, cô rót một ly nước đầy, lặng lẽ đẩy vào dưới gầm giường.
Một bát cháo, một ly nước. Rất hợp với tình trạng hiện tại của Tư Hiến Xuân.
Cố Mật Như nằm xuống giường, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Cô hoàn toàn không lo Tư Hiến Xuân sẽ bò ra ám sát mình lúc nửa đêm.