Cố Mật Như không muốn nghe nữ chính líu ríu gọi to gọi nhỏ bên tai mình.

Ứng phó với nữ chính không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của cô.

Cố Mật Như suy nghĩ một chút rồi trầm giọng dọa dẫm: “Nếu ngươi còn không đi, cứ đứng đây kêu gào, lát nữa ta sẽ cho người bán ngươi vào kỹ viện.”

Tư Tĩnh Nhu lập tức giống như một con gà mái bị bóp cổ, ngoài trừng mắt và đạp chân thì một tiếng cũng không phát ra nổi.

Cô hoàn toàn không thể tin nổi. Trên đời sao lại có người độc ác đến vậy?!

“Ngươi... ngươi...”

"Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn chưa biến khỏi nhà ta, vậy thì đừng mong lấy chồng nữa." Cố Mật Như nói thêm một câu.

Tư Tĩnh Nhu dù muốn đứng ra bênh vực anh của mình, nhưng nếu cô thật sự có bản lĩnh đó thì cũng không đến nỗi phải lén lút đem chút đồ ăn tới thế này.

“Một, hai, ba.”

Cố Mật Như đếm dứt khoát, không đợi Tư Tĩnh Nhu kịp phản ứng, liền quay sang nói với Chương Tiền và Từ Tứ: “Trói tên trộm ban đêm lẻn vào nhà dân này lại cho ta. Một lát nữa khiêng đến bãi tha ma chôn đi!”

Tư Tĩnh Nhu hoảng sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, không dám nói thêm một câu nào nữa.

Cô xách váy chạy một mạch thật xa, sợ đến toát mồ hôi lạnh, sau đó run rẩy bò ra khỏi phủ bằng một lỗ chó.

Vừa khóc vừa chạy, cô không dám quay đầu, lao thẳng về con đường tối tăm phía trước.

Nơi đó có một người hầu của Tư gia đang đợi cô. Chính cậu ta đã đưa cô đến, lần nào cũng là cậu ta đưa cô đến. Nếu không, Tư Tĩnh Nhu căn bản không dám tới.

Đuổi được nữ chính đi rồi, Cố Mật Như mới cúi đầu nhìn về phía Tư Hiến Xuân.

Cô giơ tay, điều chỉnh lực đạo sau đó chặt thẳng vào bên cổ của Tư Hiến Xuân.

Tư Hiến Xuân trợn mắt một cái rồi chầm chậm khép lại, ngất xỉu.

"Sinh mệnh cũng thật ngoan cường." Bị hành đến mức này rồi mà vẫn có thể giãy giụa như cá vẫy đuôi.

Chẳng trách khi tự bạo linh hồn còn có thể ảnh hưởng đến cả thế giới.

Trong thế giới tiểu thuyết, ngoài những nhân vật chính, linh hồn của phần lớn vai phụ đều rất mỏng manh.

Giống như một tờ giấy, chọc một cái là thủng. Bọn họ tồn tại chỉ để lấp đầy bối cảnh của thế giới, dù có ý thức tự chủ, nhưng vẫn vô thức bị cốt truyện thao túng.

Thế nhưng người nằm dưới bàn tay của Cố Mật Như lúc này hiển nhiên không giống vậy.

Anh ta có ham muốn sống mãnh liệt như thế, linh hồn anh chắc chắn vô cùng dày dặn.

"Thiếu phu nhân, xích sắt lấy ra rồi đây." Chương Tiền và Từ Tứ xách xích sắt đi đến trước mặt Cố Mật Như.

Cố Mật Như đứng dậy, chỉ vào Tư Hiến Xuân đang ngất: “Khiêng hắn lên.”

Sau đó, cô nhặt xích sắt lên, rồi giống như dắt chó mà lôi nhiệm vụ lần này về viện của mình.

Những hạ nhân không được phân công nhiệm vụ không chờ ở ngoài sảnh mà tự động tụ tập trước cửa phòng Cố Mật Như.

Bọn họ không biết cô đang làm gì, tò mò nhìn xung quanh.

Thúy Liên đã chuẩn bị nước ấm và cháo nóng. Nhìn thấy Cố Mật Như thật sự mang Tư gia thiếu gia vào viện, cô giật nảy mình.

Lại muốn hành hạ thế nào đây?

Tư gia thiếu gia thật đáng thương…Lại hành hạ như vậy tiếp, chẳng thà chết đi cho rồi.

Cố Mật Như sai người đưa Tư Hiến Xuân đến phòng nhỏ của mình, sau đó ra lệnh chuẩn bị nước tắm.

Khi nước đã sẵn sàng, cô đuổi đám người hầu đến xem náo nhiệt đi ngủ.

Không rõ tình trạng tê cóng của Tư Hiến Xuân thế nào, Cố Mật Như và Thúy Liên không dám trực tiếp đặt anh vào bồn nước nóng, mà đặt anh lên một chiếc ghế dài và rộng.

Họ cởi bỏ những mảnh vải rách trên người anh, dùng khăn nhúng nước nóng, cẩn thận lau rửa từng chút một.

Cố Mật Như xắn tay áo, tùy tiện buộc tóc lên. Những việc hầu hạ này cô không thuần thục lắm, nhưng lại rất nghiêm túc.

Thúy Liên nhìn Cố Mật Như mãi, cứ như không nhận ra vị thiếu phu nhân luôn thích được người khác hầu hạ này.

Chẳng lẽ cô đem Tư gia thiếu gia về, thực sự không phải để hành hạ?

Thúy Liên rất nghe lời, nhưng dù sao cũng không phải nha hoàn được huấn luyện từ gia đình giàu có thật sự.

Cô chỉ là một nha đầu nông thôn.

Thế nên khi chỉ còn lại mảnh vải cuối cùng trên người Tư Hiến Xuân, Cố Mật Như vô cùng hiểu chuyện bảo Thúy Liên: “Ngươi cũng đi nghỉ đi, còn lại ta tự làm được.”

Thúy Liên không có lý do từ chối, cô vẫn là một cô gái chưa chồng, nếu còn ở lại thì không ổn.

Thúy Liên vừa ra ngoài liền bị đám nha hoàn chưa chịu ngủ kéo lại, tò mò hỏi han đủ chuyện.

Cố Mật Như đóng cửa phòng, mặt không chút cảm xúc mà lau rửa cho Tư Hiến Xuân như một đồ tể cạo lông heo giữa màn hơi nước mờ mịt.

Toàn thân anh đều là vết thương do tê cóng, và gầy trơ xương, hoàn toàn không có nét đẹp nào đáng kể.

Cố Mật Như ôm tâm thái trải nghiệm công việc của một người trang điểm xác chết, tỉ mỉ lau sạch người anh.

Sau đó cô dùng khăn khô quấn lại, thêm một lớp chăn giữ ấm, tiện tay thắt hai vòng bên ngoài.

Phòng khi anh tỉnh lại giữa chừng mà lại quậy lung tung, vậy thì bao công sức lau rửa xem như đổ sông đổ biển.

Sau đó Cố Mật Như bắt đầu gội đầu cho anh.

Thứ dùng để gội đầu ở thế giới này là một loại thuốc sắc đen sì.

Không tạo bọt, nhưng khả năng tẩy rửa rất tốt.

Đầu tiên Cố Mật Như chải từng chút một, chỗ nào không chải được liền lấy kéo cắt bỏ.

Mái tóc xám đen dưới lòng bàn tay cô, sau khi gội qua mấy lần nước liền biến thành trắng toát.

Mềm mại, tinh tế, mảnh như lụa thượng hạng.

Dù không còn dài lắm, nhưng vẫn tạm đủ để búi một búi tóc nhỏ.

Khi Cố Mật Như lau đến mặt anh, có lẽ vì quá lâu chưa từng được ấm áp thoải mái như vậy nên Tư Hiến Xuân tỉnh lại.

Anh vừa mơ một giấc mơ rất đẹp, trong mơ, mẹ anh vẫn còn sống, vẫn trẻ trung xinh đẹp.

Dù anh mắc bệnh, dù anh không thể đi đâu, thậm chí không thể ra nắng nhưng mẹ anh vẫn rất yêu anh.

Bà luôn ở bên anh, làm bạn với anh, lòng bàn tay mẹ lúc nào cũng ấm áp.

Tư Hiến Xuân nằm trên đầu gối mẹ, lắng nghe bà nhẹ nhàng nói rằng, không phải cha không yêu anh, chỉ là do người ta luôn bảo anh là quái vật nên ông cảm thấy mất mặt, mới không đến gặp anh.

Tư Hiến Xuân mơ màng mở mắt, toàn thân thoải mái như đang lơ lửng trên mây.

Nhưng khi nhìn rõ bản thân đang ở đâu, nhìn rõ người trước mặt, trong mắt anh liền tràn đầy sợ hãi.

Cố Mật Như nửa quỳ bên cạnh chiếc ghế dài, cầm khăn ướt trong tay, đối diện với ánh mắt của anh.

Rồi không ngoài dự đoán, anh lại bắt đầu vùng vẫy, phát điên, la hét.

Nếu không phải Cố Mật Như đã nghe anh đòi ăn trước đó, cô còn tưởng anh là một kẻ câm.

Nhưng anh đang bị cuộn chặt trong chăn, ngoài chiếc xích ở cổ chân đong đưa qua lại thì chẳng thể cựa quậy được gì.

“Đừng có động.” Cố Mật Như ấn anh xuống, dọa nạt như dọa nữ chính thỏ trắng: “Ngươi mà còn lộn xộn, ta sẽ lập tức đem muội muội của ngươi bán vào mỏ than.”

“Nàng ta vừa mang đồ ăn đến cho ngươi, ngươi nhớ chứ? Ta đã sai người trói nàng ta lại, giờ đang ở ngay ngoài cửa.”

Trong mắt Hiến Xuân ngoài sợ hãi, lại phủ thêm một tầng tuyệt vọng sâu thẳm.

“Ngươi rốt cuộc… muốn thế nào?”

Anh ngửa đầu, nhìn thẳng vào mắt Cố Mật Như.

Cánh mũi anh khẽ run lên, dưới ánh nến, đôi mắt xanh nhạt tràn ngập hơi nước như vùng biển nông cô từng thấy ở một thế giới nào đó.

Xanh thẳm tĩnh lặng, trong suốt không chút tạp chất.

“Ngươi muốn…” Giọng Tư Hiến Xuân khàn đặc, rõ ràng là đã rất lâu anh không nói chuyện, hoặc cổ họng đã gào thét đến mức tê liệt.

Nước mắt anh tràn ra khỏi hốc mắt, anh hỏi Cố Mật Như: “Ngươi muốn ta chết thế nào?”

“Hãy tha cho muội muội ta… Ta sẽ chết.”

Anh nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ lăn dài theo khóe mắt.

Sau đó chúng bị khăn trong tay Cố Mật Như chặn lại.

Nước mắt thấm vào khăn ngay tức khắc.

Cố Mật Như tiếp tục lau mặt cho anh, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Không muốn muội muội bị bán thì ngoan ngoãn nằm yên.”

Sau khi bị Cố Mật Như dọa nạt, Tư Hiến Xuân thực sự không dám động đậy nữa.

Nhưng anh nhắm mắt, nước mắt cứ lặng lẽ tuôn rơi.

Cuối cùng vẫn phải chết sao? Nhưng anh không muốn chết chút nào.

Đã lâu không được thoải mái như vậy nhưng anh phải chết rồi.

Tư Hiến Xuân trong lòng tràn đầy hận ý, anh nhắm chặt mắt, sự ấm áp của cơ thể khiến lý trí và nỗi đau quay trở lại.

Anh thực sự hận đến tận cùng.

Làm sao có kẻ có thể ác độc đến vậy?

【Phát hiện giá trị tự hủy của đối tượng nhiệm vụ đang tăng vọt.】

Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu Cố Mật Như.

Động tác lau tóc cho Tư Hiến Xuân khựng lại.

Cô đưa tay lau nước mắt trên mặt anh.

Chân thành thắc mắc: “Ngươi mấy ngày nay không uống nước, vậy nước này từ đâu chảy ra thế?”

Tư Hiến Xuân mở mắt. Khuôn mặt anh có nét tròn trịa, đuôi mắt rũ xuống, tự nhiên trông có chút đáng thương.

Là một đôi mắt cún con rất tiêu chuẩn.

Nhưng lúc này, trong mắt anh tràn đầy thù hận. Đôi con ngươi xanh thẳm, viền ngoài đỏ rực, oán hận nhìn chằm chằm người vợ trên danh nghĩa của mình.

Tất cả đều là do nàng ta hại!

“Ngươi độc ác như vậy… sớm muộn cũng gặp báo ứng thôi!” Anh khàn giọng nguyền rủa.

Rồi lại nhắm mắt lại lần nữa.

Cố Mật Như nhướng mày.

Chỉ vậy thôi sao?

Bảo sao bị bắt nạt đến mức này.

Cô đã gặp rất nhiều kẻ xấu, xuyên qua bao thế giới, cũng đóng vai rất nhiều kẻ xấu.

Nhưng chưa có ai giống Tư Hiến Xuân thế này. Anh căn bản không biết cách hận một người.

Lúc trước, khi cô động vào xích, Tư Hiến Xuân từng tỉnh dậy, lén lút xô ngã cô.

Lúc đó, Cố Mật Như nghĩ rằng mình sắp bị anh tấn công.

Nhưng chờ một hồi, anh chỉ mở miệng xin đồ ăn.

Giờ đây, giá trị tự hủy trong lòng anh đang tăng vọt, ánh mắt nhìn cô cũng tràn đầy oán hận.

Nhưng hận ý này quá mỏng manh, đến mức chẳng thấy chút ác ý nào.

Vừa rồi tay cô lướt qua môi anh để lau mặt, cô đã đề phòng, nhưng anh cũng không cắn cô một cái…

Ngay cả một câu chửi bậy cay nghiệt cũng không biết, chỉ biết nói những lời nguyền rủa nhạt nhẽo như thế. Đúng là một thiếu gia nhỏ bé, thuần khiết, bị nuôi nhốt trong hậu viện, không ai đoái hoài.

Cố Mật Như cảm thấy đôi mắt anh, con người anh trong suốt như một sinh vật vô hại trôi nổi giữa đại dương xanh thẳm—một con sứa vô hại.

“Ta không hề bắt muội muội ngươi, ta đã thả nàng đi rồi.” Cố Mật Như đưa tay lau nước mắt Tư Hiến Xuân.

Anh quay đầu đi, không tin lời cô, cũng không muốn nhìn cô thêm lần nào nữa.

Cố Mật Như đưa ngón tay lên môi, mút đi giọt nước mắt đó.

Rồi cô nói tiếp: “Nhưng chắc ngươi cũng nghe rồi, muội muội ngươi sắp phải gả cho Ninh thân vương.”

“Ninh thân vương à… Hắn là một kẻ bị phế vật, lòng dạ u tối, thích hành hạ nữ hài tử nhất.”

Cố Mật Như nói sự thật.

Bởi vì thế giới này là một quyển tiểu thuyết cứu rỗi kiểu cổ xưa—nữ chính hoa sen trắng, nam chính bệnh kiều.

Nữ chính Tư Tĩnh Nhu gả cho nam chính phế vật, trúng độc, sau đó từng chút một dùng tình yêu chữa lành anh ta.

Thông thường, cốt truyện kiểu này kết thúc viên mãn, nhưng quá trình thì nữ chính rất thảm.

Cố Mật Như lau khô tóc cho Tư Hiến Xuân, sau đó thì thầm bên tai anh: “Muội muội ngươi gả cho hắn, còn không bằng để ta bán cho một lão già kiếm chút tiền tiêu.”

“Ngươi sao… lại độc ác đến thế?” Tư Hiến Xuân trợn mắt, dùng vẻ mặt dữ tợn nhất mà hắn có thể làm ra để trừng Cố Mật Như.

Vì kích động mà mặt anh thậm chí có chút đỏ, trông có vẻ tình trạng lưu thông của máu đã tốt hơn rồi.

Cố Mật Nhu thò tay vào trong chăn, chạm vào cánh tay anh.

Người đã ấm lên rồi.

May mà anh còn sức sống, tuần hoàn máu phục hồi tốt, không đến mức phải cắt bỏ tứ chi vì tê cóng.

Tư Hiến Xuân nhận ra động tác của Cố Mật Như, anh lập tức giật mình lùi lại.

Dù sức lực không còn, nhưng chỉ với một cú giật lùi này, suýt nữa anh đã lăn xuống khỏi ghế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play