Cố Mật Như sớm đã đoán được Tư Hiến Xuân nhất định sẽ đổ bệnh, nhưng không ngờ anh lại bệnh nặng đến mức này.

Số bạc vừa mới có được, sau khi cho hạ nhân trong nhà bị đuổi đi, rồi mời đại phu một lần, tất cả liền chảy hết vào tay đại phu.

Bởi vì bệnh tật trên người Tư Hiến Xuân thực sự quá nhiều.

Lạnh giá và đói khát đã hoàn toàn rút cạn cơ thể anh. Anh vừa phải điều dưỡng, vừa phải trị bệnh. Cả những vết thương do tê cóng trên người cũng cần bôi thuốc mỡ đặc trị.

Đại phu kê rất nhiều dược liệu quý hiếm mà ở trấn Tân Dương căn bản không có. Cố Mật Như dẫn theo Chương Tiền và Từ Tứ đi khắp mấy trấn mới tìm đủ những vị thuốc này.

May mà ở trấn Tân Dương có một vị lão đại phu y thuật khá tốt, từng là người trong Thái Y Viện của hoàng cung.

Chỉ vì tuổi quá cao, phạm sai lầm trong cung, đứng nhầm phe một vị nương nương nên bị liên lụy. Công lao cả đời, đổi lại chỉ được giữ mạng, già yếu hồi hương, cô quạnh không nơi nương tựa.

Tuy y thuật không tệ, nhưng vì phạm lỗi, không quyền quý nào dám mời ông ta về phủ làm việc. Thế nên ông đành ẩn cư nơi hẻo lánh này, chữa bệnh cho dân quanh vùng để kiếm bữa ăn qua ngày.

Giá chẩn trị của ông ta cũng xem như phải chăng. Sau khi xem bệnh trạng của Tư Hiến Xuân, ông cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên. Dù gì, xuất thân từ cung đình, cảnh đời nào mà chưa thấy qua?

Ông lập tức nhận lời, chỉ cần có đủ dược liệu, nhất định có thể điều dưỡng cơ thể Tư Hiến Xuân trở lại. Giúp anh hồi phục sức khỏe phù hợp với lứa tuổi, cũng không ảnh hưởng gì về sau.

Cố Mật Như hoàn toàn yên tâm. Đã muốn cứu rỗi, nếu người cứ bệnh tật triền miên không chữa khỏi, độ khó sẽ gia tăng không ít. Dù sao, người bệnh mà còn có tính tình tốt thì chẳng có bao nhiêu.

Nhà cửa cũng khá rộng, Cố Mật Như dứt khoát đón lão đại phu về ở luôn. Dù sao cũng chẳng thiếu của ông một bữa cơm, một bếp than.

Sau đó cô sắp xếp cho Thúy Liên ở nhà trông coi. Còn cô thì cầm theo một đống trang sức, đi theo Chương Tiền và Từ Tứ—những người đi tìm dược liệu—tới mấy trấn khác dạo một vòng, bán đi một phần trang sức.

Trang sức đổi được một ít bạc mua dược liệu nhưng cứ ngồi không ăn mãi thế này cũng không phải kế lâu dài. Chữa bệnh đâu phải một sớm một chiều là xong... Căn nhà trong thời gian ngắn cũng khó bán, rất dễ bị kẻ khác thừa cơ ép giá.

Cố Mật Như bôn ba bên ngoài hai ngày. Trở về nhà, cô lại lật cuốn sổ của nguyên chủ ra xem.

Co đặc biệt chú ý đến thời điểm hai người thành thân, xem rốt cuộc hai cửa tiệm kia đã bán cho ai. Xem xong, Cố Mật Như lại đến quanh đó dạo vài vòng, trong lòng liền có tính toán.

Mùng tám tháng Giêng, Tư Hiến Xuân đã mê man sốt cao suốt ba ngày, cuối cùng anh cũng hạ sốt sau khi bị đổ ba bát thuốc liên tục.

Những ngày này, người chăm sóc Tư Hiến Xuân vẫn luôn là Thúy Liên.

Nhưng những việc thân cận hơn, chẳng hạn như thay quần áo khi ra mồ hôi thì phải do Cố Mật Như làm. Tư Hiến Xuân khi mê man, thỉnh thoảng anh tỉnh lại vào buổi sáng hoặc buổi tối, có gì cần đều do Cố Mật Như lo liệu.

Trên lò nhỏ, suốt ngày đêm đều hầm cháo nhuyễn nhừ, đôi khi có thịt băm, đôi khi là rau khô.

Tư Hiến Xuân thỉnh thoảng tỉnh lại thì bị cô ép ăn cháo, có nôn ra cũng không sao. Nôn rồi lại đút tiếp, ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Cứ thế mấy ngày, đến tối mùng tám Tết, cơn sốt hoàn toàn lui xuống. Tư Hiến Xuân cuối cùng cũng mở mắt, thần trí khôi phục đôi phần.

Lúc ấy anh nằm trên giường, đắp chăn mềm, bên dưới là nệm khô ráo êm ái. Trong chăn còn có một cái lò sưởi nhỏ áp sát eo anh, cực kì ấm áp dễ chịu.

Tư Hiến Xuân mở mắt, ánh mắt dán vào màn giường một lúc lâu, thoáng chốc anh tưởng rằng mình còn đang trong mộng.

Những ngày qua anh cứ chìm trong mơ, hết giấc này đến giấc khác, toàn là những giấc mộng đẹp ngắn ngủi.

Đó là khi mẹ anh còn sống, khi anh vẫn còn bé. Là những ngày trước khi mắc quái bệnh, anh còn được gia đình yêu thương.

Những giấc mộng ấy cứ lặp đi lặp lại khiến Tư Hiến Xuân đắm chìm không muốn tỉnh lại.

Giờ đây trong phòng đèn dầu leo lét, thoang thoảng mùi cháo trắng quen thuộc.

Tư Hiến Xuân chậm rãi dịch ánh mắt từ màn giường sang bên cạnh, rồi bỗng nhiên đồng tử anh co rút mạnh, theo bản năng anh rụt vào trong giường.

Vì ngay bên cạnh không xa, Cố Mật Như đang ngồi ở mép giường, cúi đầu cầm bút lông viết gì đó trên giấy.

Trước đó Tư Hiến Xuân vẫn nghĩ mình còn đang mơ nên hoàn toàn không phát hiện ra anh và Cố Mật Như lại ở cùng một chiếc giường!

Nghe thấy tiếng động khi anh thức dậy, Cố Mật Như không quay đầu cũng không nghiêng người, mà vẫn tiếp tục viết từng nét lên tờ giấy trải rộng trước mặt.

Cô đang viết mẫu đơn kiện.

Tất nhiên không phải định kiện ai, chỉ là dọa người mà thôi. Cô phát hiện nguyên chủ khi thành thân đã bị lừa mất một cửa tiệm. Mà kẻ lừa cô lại là một người từng có quan hệ mập mờ với nguyên chủ.

Người này trong ký ức là anh họ của nguyên chủ, cũng là người mà nguyên chủ thật lòng yêu thích. Nhưng đáng tiếc, anh ta lại là một tên cặn bã vô sỉ.

Lừa tiền lừa cả tình. Giờ đây chiếm được cửa tiệm ở vị trí đắc địa nhưng chỉ dùng nó để buôn bán đá ngọc thô kệch rẻ tiền.

Hiện tại, người trông coi cửa tiệm đó là cô của nguyên chủ, tức là mẹ của tên anh họ lưu manh kia. Tiệm cũng không buôn bán khấm khá mà cứ cầm chừng lay lắt… Thà thu hồi về còn hơn.

Nhưng bản thân cô chắc chắn không thể tự lấy lại được nên Cố Mật Như quyết định ngày mai sẽ đi tìm vợ của Trương lão bản…

Tư Hiến Xuân thấy Cố Mật Như ở đó, liền rụt vào trong giường, anh căng thẳng nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô. Nhìn một lúc lâu, thấy cô vẫn không quay lại cũng không nói chuyện với anh, anh mới dần thả lỏng.

Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Mật Như đến ngây người, lại có cảm giác mình vẫn còn đang mơ.

Làm sao hai người có thể chung sống hòa bình thế này? Làm sao Cố Mật Như có thể chịu ở chung giường với anh?

Cố Mật Như từng nói anh là yêu quái, là thứ ghê tởm. Nói anh chỉ đáng ở chuồng chó… Những lời nhục mạ cuồng loạn ấy, đến giờ vẫn còn vang vọng bên tai anh.

Viết xong đơn cáo trạng, Cố Mật Như đặt bút xuống rồi thổi khô mực trên giấy. Đợi chữ viết khô hoàn toàn, cô mới cuộn giấy lại.

Cố Mật Như vừa cử động, Tư Hiến Xuân lập tức như chim sợ cành cong, anh trợn trừng mắt, rụt hẳn vào trong, ép sát người vào thành giường đến mức cái lò sưởi bị đẩy dồn vào eo anh.

Lớp vải bọc lò sưởi bị xô lệch, khiến hơi nóng trực tiếp áp vào eo, anh giật mình hít một tiếng nhưng không dám động đậy nữa vì Cố Mật Như đã quay lại.

Cố Mật Như liếc anh một cái, sau đó cô dứt khoát kéo chăn lên, thò tay vào trong.

Tư Hiến Xuân lập tức co người như con tôm, tưởng cô lại muốn đánh anh. Nhưng không, Cố Mật Như… ôm lấy anh.

Tư Hiến Xuân trừng lớn mắt. Anh vẫn chưa khỏe, dù cơn sốt đã lui nhưng đầu óc vẫn mơ hồ.

Cố Mật Như ôm lấy Tư Hiến Xuân, kéo anh về phía mình. Anh theo phản xạ giãy giụa dữ dội, nhưng trong lúc đó mới phát hiện—xiềng xích trên cổ chân anh đã không còn.

Phát hiện này khiến anh lập tức cứng đờ. Trước tiên dâng lên trong lòng anh là nỗi sợ hãi.

Là một loại bất an khó diễn tả thành lời.

Dù chỉ bị xích trong vài tháng ngắn ngủi, anh lại như con chim đã bị thuần hóa, khi mất đi ràng buộc, nó cũng không biết bay nữa. Thậm chí còn sợ hãi bị vứt bỏ.

Dù có bị nhốt trong căn phòng rách nát gió lùa tứ phía, ngày ngày giãy giụa giữa ranh giới sống chết, chí ít vẫn có người cho anh ăn.

Mỗi lần Cố Mật Như đánh anh xong, cô sẽ cho anh ăn, cho anh chút nước…

Thế nên nước mắt Tư Hiến Xuân lại trào ra, toàn thân anh cứng ngắc, ngơ ngẩn nhìn cô bằng ánh mắt đầy kinh hoàng.

Cố Mật Như cúi đầu nhìn anh một cái, sau đó vòng qua eo anh lấy lò sưởi ra.

Cô bọc lại lớp vải cho nó, rồi đặt lại vào trong chăn, dịch xuống vị trí bụng ạn.

Sau đó cô đưa tay lau nước mắt anh, giọng nói bình thản mà trầm thấp:

“Chữa bệnh cho ngươi, ta đã tốn không ít tiền, trang sức của ta đều đã bán hết. Ngươi tốt nhất mau khỏe lại, trở về Tư gia đòi nhiều bạc về cho ta—đó là thứ ngươi nợ ta.”

Tư Hiến Xuân rõ ràng có dấu hiệu của hội chứng Stockholm. Nếu Cố Mật Như vừa dọa nạt anh, vừa đối xử tốt với anh lại lợi dụng tâm lý bệnh hoạn này, chưa biết chừng có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Chờ đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi thế giới này, Tư Hiến Xuân biến thành bộ dạng gì thì còn liên quan gì đến cô?

Nhưng bệnh nhân mắc hội chứng Stockholm, một khi mất đi “kẻ ngược đãi” của mình thì sẽ mất đi điểm tựa tinh thần và bệnh tâm lý có thể sẽ càng trầm trọng hơn. Có lẽ anh sẽ không còn hận thù, không còn xu hướng tự hủy hoại bản thân.

Nhưng anh vẫn sẽ chết. Lặng lẽ, không một tiếng động, như vô số nhân vật phụ trong ba nghìn thế giới, âm thầm chết đi mà chẳng ai hay biết.

Cố Mật Như không muốn đi con đường đó. Cô cũng tuyệt đối không có sở thích làm “kẻ ngược đãi”.

Mỗi nhiệm vụ cô nhận, cô đều làm rất nghiêm túc.

Còn về việc tại sao trước đây cô lại làm sụp đổ thế giới… thực ra là vì cô quá mức tận tâm.

Khi đóng vai nữ phụ si tình, cô sẽ dốc hết tất cả để giúp nam chính bước lên đỉnh cao cuộc đời.

Thường thì đến khi cô rời đi, nam chính thật sự sẽ yêu cô, bởi vì cô cho đi quá nhiều.

Còn khi đóng vai nữ phụ ác độc, cô thực sự sẽ phá hủy cả nam lẫn nữ chính, tuyệt đối không phạm phải bất kỳ lỗi ngớ ngẩn nào. Thế giới đó, tất nhiên cũng sẽ sụp đổ theo.

Lần này, cô nhận nhiệm vụ cứu rỗi.

Đã là cứu rỗi thì không thể hủy diệt nhân cách, mà phải tái tạo nó.

Vì vậy, trước tiên Cố Mật Như dùng lời nói dối để cho Tư Hiến Xuân một hy vọng trở về nhà. Một hy vọng thoát khỏi đau khổ.

Bây giờ, cô lại cho anh một mục tiêu.

Khiến anh quay về Tư gia, lấy tiền về cho cô.

“Ngươi nhìn xem?” Cố Mật Như lấy ra một cuốn sổ, đặt trước mặt Tư Hiến Xuân, nói: “Đây là số tiền ta đã chi cho ngươi, ngươi phải tìm cách trả lại cho ta.”

Ánh mắt sợ hãi, tán loạn của Tư Hiến Xuân dần dần tập trung vào quyển sổ.

Anh không biết nhiều chữ, nhưng những chữ thông dụng thì vẫn nhận ra.

Nhìn từng khoản chi chép tỉ mỉ trên đó, thậm chí bao gồm cả số tiền lẻ mua áo lót và quần lót cho anh…

Anh nhìn từ đầu đến cuối, tưởng rằng đã hết nhưng Cố Mật Như lại lật sang trang tiếp theo.

Trang thứ hai toàn là những loại dược liệu đắt đỏ. Cố Mật Như chỉ cho anh xem, còn giải thích: “Hai vị thuốc này mua ở trấn Tin Vân, hai vị thuốc này mua ở thành Tuần Châu.”

Nhắc đến thành Tuần Châu, ánh mắt Tư Hiến Xuân chợt lóe lên.

Cố Mật Như nói: “Đúng vậy, chính là mua ở hiệu thuốc Vĩnh Thái, ngay con đường bên cạnh nhà ngươi.”

Ánh mắt Tư Hiến Xuân cuối cùng cũng chuyển sang nhìn Cố Mật Như.

Từ khi bị cô đưa về từ căn nhà rách nát kia, ngoài lúc tuyệt vọng, thần trí mơ hồ ban đầu mà căm hận đối diện với cô, về sau anh không dám nhìn cô nữa.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động nhìn vào mắt Cố Mật Như.

Giữa bầu không khí ấm áp và dễ chịu này, giữa khung cảnh không nên tồn tại sự hòa bình giữa hai người bọn họ.

Đôi mắt xanh nhạt của anh ánh lên vẻ nghi hoặc, dưới ánh đèn chập chờn càng trở nên sống động.

Anh muốn tìm thấy câu trả lời trong mắt cô.

Muốn biết tại sao cô đột nhiên đối xử với hắn như thế này?

Cố Mật Như bình thản nhìn thẳng vào anh, mở miệng giải đáp thắc mắc trong lòng anh.

“Nhớ kỹ chưa? Sau khi về Tư gia, phải lấy nhiều tiền hơn, rồi trả lại cho ta.”

Cố Mật Như lặp lại điều này là để nhấn mạnh với Tư Hiến Xuân rằng, anh bắt buộc phải hoàn thành mục tiêu này.

Bởi vì bước đầu tiên để hủy hoại nhân cách một con người, chính là liên tục phủ nhận anh.

Còn bước đầu tiên để tái tạo nhân cách, là khẳng định anh.

Cố Mật Như không thể vô cớ khen ngợi Tư Hiến Xuân nên cô chọn một con đường khác— khiến anh tin rằng bản thân mình có giá trị tồn tại.

Thấy ánh mắt anh trống rỗng, cô giơ tay quơ quơ trước mặt anh, hỏi lại lần nữa: “Nhớ chưa?”

Tư Hiến Xuân chậm rãi gật đầu.

Vì trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nên lần này khi Cố Mật Như đưa tay ra, anh lại không nghĩ rằng cô sắp đánh mình.

Vậy nên anh không lùi lại, chỉ là hàng mi khẽ run.

Ý thức được điều này, cả hai người đều sững sờ.

Sau một thoáng ngẩn ngơ, khi Tư Hiến Xuân còn chưa kịp phản ứng, Cố Mật Như lập tức chuyển hướng sự chú ý của anh.

Những thay đổi tích cực này không thể để anh suy nghĩ quá nhiều. Anh càng không để tâm thì thay đổi sẽ càng nhanh.

Cố Mật Như nhanh chóng đứng dậy, lấy một vật trông như bình hoa rồi đi đến bên giường, đưa cho Tư Hiến Xuân, nói:

“Ngươi chắc là muốn đi vệ sinh rồi. Mấy ngày qua ngươi mơ mơ màng màng, toàn do ta giúp ngươi. Bây giờ ngươi tỉnh táo rồi, tự làm đi.”

Vừa nói, Cố Mật Như vừa nhét chiếc bình sứ có cổ dài vào tay Tư Hiến Xuân rồi hất cằm về phía chiếc chăn đang đắp ngang hông anh.

Tư Hiến Xuân theo phản xạ nhận lấy, anh cầm trong tay một lúc lâu mới hiểu ra ý của cô.

Những dây thần kinh bị hủy hoại vì lạnh giá của anh dường như cuối cùng cũng được nối lại.

Anh đột nhiên ngẩng đầu, trừng to mắt nhìn Cố Mật Như.

Thấy anh trợn mắt nhìn mình mà không nhúc nhích, Cố Mật Như hơi nghiêng người về phía trước, cô quỳ một chân lên mép giường.

“Không có sức à? Đưa đây, ta giúp ngươi.”

Nói xong, cô liền đưa tay định kéo chăn.

Nhưng lần này, cô không kéo được.

Bởi vì tay cô đã bị Tư Hiến Xuân hoảng loạn giữ lại.

Lực tay anh không lớn, mu bàn tay còn chằng chịt những vết thương do tê cóng, bôi thuốc lên trông càng thảm hại.

Thế nhưng, ngón tay anh thon dài, khớp xương tinh tế, móng tay sau khi được cắt tỉa gọn gàng trông tròn trịa sạch sẽ.

Lòng bàn tay anh còn rất mềm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play